Tắc Kè Bông tôi thẫn thờ ngồi phịch xuống sàn hành lang lạnh lẽo. Mẹ kiếp, người đàn ông đó, người thầy 1 thời tôi tôn sùng đó, hơn ai hết tôi là người muốn giết chết hắn nhất. Nhưng có đôi khi đền mạng không phải là cái giá hợp lý nhất. Dù sao thì hắn chết cũng không đổi lại sự sống cho Má Nuôi. Nhưng nếu hắn không chết thì lương tâm tôi làm sao thanh thản đây!?
Rồi còn Lão Tướng nữa? Nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra với Lão Tướng. Tôi thề sẽ tự tay cắt cổ Lee Phong Lưu. Cả con mụ Lý nữa, con mụ này hết mượn tay tôi đến mượn tay bạn tôi. Mụ trả đũa ngoạn mục lắm!!
Ca phẫu thuật kéo dài lâu thật là lâu. Đến khi bác sĩ xong việc ra khỏi phòng mổ, mấy người chúng tôi đã phờ phạc đi trông thấy. Bác sĩ thông báo Lão Tướng đã tai qua nạn khỏi. Tôi nghe xong bủn rủn cả chân tay còn Mi Nơ thì mệt lả đi.
Tôi như người mất hồn đi thẳng vào khu vệ sinh nam, xả nước vòi rửa tay, lau hết mồ hôi nhễ nhại trên mặt, sau đó nhìn mình trong gương, chẳng hiểu mừng rỡ thế nào hét toáng lên “Lão Tướng sống rồi! Sống rồi! Hahaha.”
Tiếp sau đó tôi chạy ra bên ngoài quán cafe gần bệnh viện. Mấy người bánh đậu và hạnh nhi đang đợi ở ngoài đó. Phải chạy ra xem thử tình hình Bánh Đậu thế nào, tiện thể dặn họ đợi tôi một lát thu xếp công chuyện trong này.
Đột nhiên giữa đám đông trên hành lang tôi có linh tính chẳng lành, liền dừng bước nép sát vào vách tường lối thoát hiểm. Vị trí này rất bí mật và cho phép tôi quan sát rõ lượng người ra vào. Nếu tôi nhận định không lầm thì có 1 người đàn ông lạ đang đi theo tôi.
Chợt nhớ ra tôi vừa từ chỗ Lão Tướng chạy ra ngoài kia mà. Lão tướng phải nằm viện chắc chắn là sự tình trọng đại của khu đèn đỏ, các phe phái muốn nắm tình hình cử người đến nghe ngóng là chuyện dễ hiểu thôi. Thậm chí thằng cha đi theo tôi 8, 9 phần 10 còn là lính của Lee Phong Lưu kìa. Nguy hiểm quá, suýt chút nữa tiết lộ hành tung rồi. Nếu tôi cứ y như vậy mà chạy đến chỗ Geisha và Hạnh Nhi, chắc chắn sẽ gây ra nguy hiểm cho cả 2 người họ.
Nghĩ vậy tôi lập tức gọi điện thoại cho Hạnh Nhi. Đầu dây bên kia giọng búp bê vẫn bình thường chứng tỏ chưa có biến động xảy ra. Lòng tôi thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Bánh Đậu đâu? Nó có ở gần em không?”
Hạnh Nhi đáp: “Ôi mẹ ơi, anh yên tâm. Em trông em gái anh kỹ lắm. Bọn em đang ngồi ăn kem đây này.”
“Cái gì?” – Tôi muốn điên lên – “không được để bánh đậu ra chỗ đông người. Chui vào xe mau.”
Hạnh Nhi bực mình nói: “Anh khó tính quá. Em cho Geisha đeo khẩu trang mà, bảo đảm không ai nhìn thấy mặt cục cưng của anh đâu.”
“Như vậy cũng không được. Có mấy thằng đuổi theo anh trong bệnh viện đây này. Anh bảo lên xe thì lên xe đi.”
“Ôi mẹ ơi, thế khi nào anh thoát ra được thì nhớ đi cổng sau, em sẽ bảo tài xế đợi sẵn.”
Dặn dò như thế yên tâm rồi, tôi nhòm ra phía cổng bệnh viện thấy quả nhiên thằng cha lúc nãy đang dáo dác ngó quanh ở ngoài đó, bèn chạy ngược trở lên phòng Lão Tướng.
Lúc này người nhà đã có thể vào thăm bệnh nhân. Tôi đứng từ xa nhìn thấy mấy giọt nước mắt hạnh phúc của Mi Nơ, cảm thấy gánh nặng trong lòng vừa được dở bỏ. Tôi cứ sợ nếu Lão Tướng có chuyện thật thì sẽ như thế nào? Má Nuôi đã mất chẳng lẽ đến bạn thân cũng ra đi?
Thằng bạn tốt nhất của tôi vừa mới tỉnh sức khỏe vẫn còn rất yếu. Gã mơ mơ màng màng, nhận thấy tôi lại gần bèn hỏi tôi: “Mày có bị đứa nào đánh không?”
Tôi kỳ quặc nhìn bọn thằng Hào, thằng nhóc nói: “Anh Tướng mới tỉnh vẫn chưa hoàn hồn nên đầu óc hơi lung tung, chắc anh ấy nhớ nhầm anh cũng có mặt trong bữa cơm.”
Tôi bật cười trả lời gã: “Có! Vợ mày đánh tao chứ ai!”
Gã lại tiếp tục hỏi: “Tao chơi được mấy thằng? Lee Phong Lưu bây giờ như thế nào?”
“Mày chém bên trái chém bên phải, cây đao chặt người như thái rau, chân mày cứ đi, tay thì cứ thế xả, giết đến khi Lee Phong Lưu lạy lục van xin mới thôi.”
Lão Tướng bật cười: “Mẹ mày! Miêu tả như phim.”
“Đồng ý là tao nói hơi quá, nhưng sự thật chỉ có một. Mày là anh hùng của tụi tao rồi đó. Từ nay Lee Phong Lưu con mẹ gì, gặp mày còn không sợ vãi đái!?”
Thằng bạn chí cốt gật đầu: “Lần sau sẽ làm khá hơn.” – Gã ngập ngừng “nếu còn có lần sau.”
Dứt lời vợ Lão Tướng mở miệng mắng: “Lần sau lần tới cái gì! Còn có lần sau ông mà không chết mới khen tài đó!”
Như vậy về phần Lão Tướng tôi có thể an tâm được rồi, mọi chuyện đã có đám đàn em và Mi Nơ sắp đặt. Tiếp theo đó tôi đem một số chuyện gần đây kể cho Tướng nghe. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc điện thoại nên chuyện nằm vùng của tôi Tướng biết rất nhiều.
Tôi kể lại quang cảnh trong bữa tối cứu Bánh Đậu ở Lạng Sơn, Lão Tướng liền nhăn nhó la: “Mẹ, phải chi có tao ở đó thì chết chúng nó với tao. Để ít bữa nữa khỏe lại tao xem, cái đám mất dạy nhà Má Nuôi mày đánh đấm như nào.”
Tôi kể tiếp đến chuyện bình rượu bị hạ độc và các ông lớn đứng sau thao túng thế cục miền bắc này, Lão Tướng chau mày nói: “Chuyện này dĩ nhiên tao cũng nắm bắt được nên ra tay không kiêng dè gì hết. Chỉ tiếc để cho Lee Phong Lưu chạy thoát, tao thì hăng tiết quá, với cả do áp lực phải giết cho bằng được hắn nên không cẩn thận. Mẹ kiếp, thằng nào chém tao không biết?! Cũng may chưa bị trúng đạn, nếu không…”
Tôi hiểu ý gã, chỉ vỗ về chứ không bình luận gì thêm.
“Nhưng Tắc Kè này, Lee Phong Lưu thoát khỏi bữa cơm đó chắc chắn sẽ cẩn thận hơn rất nhiều. Ông ta không tùy tiện đi đâu thì cũng không ai có cơ hội tiếp cận. Cái khó là ở chỗ đó, ngược lại hắn còn cẩn thận lên kế hoạch trả thù nữa kia. Bây giờ mình ở ngoài sáng hắn ở trong tối mày phải nhanh chân tránh đi thật xa. Tao đã bàn với mụ Lý từ trước rồi, nếu ông ta may mắn thoát được sẽ tiếp tục lấn tới chèn ép, ép đến khi nào thế lực của Lee Phong Lưu tan đàn xẻ nghé mới thôi. Sau khi đã thâu tóm hết tài sản của Lee để lại sẽ nghiễm nhiên phát thưởng cho ai cung cấp tin về ông ta, dùng tài sản của ông ta mua chuộc tay sai của ông ta. Như vậy là chặn mất đường về của Lee. Chó cùng rứt dậu dễ làm nên chuyện ngu xuẩn.”
Tôi đang tính tán thành mấy câu thì thằng Tướng nói luôn, lời gã rất quyết liệt và nghiêm trọng.
“Mụ Lý rất tàn độc, chắc chắn mụ ta đang nghĩ ra âm mưu mới. Tao cũng không chắc liệu mụ đã tìm ra thân phận mày chưa, nhưng tốt nhất mày và em gái phải tránh đi luôn. Đến nơi nào nằm ngoài phạm vi thế lực của mụ. Tao nghĩ ông tướng Mười kia đã dám giao Bánh Đậu cho mày thì tức là tán thành việc mày dẫn con bé về quê. Bây giờ mày phải đi luôn đi.”
Lời Lão Tướng phân tích rất có lý. Đúng là sau đợt chết hụt này Lee Phong Lưu sẽ trở về với con người máu lạnh của hắn trước đây, như thế cũng đồng nghĩa với cả miền bắc sẽ không có ngày yên ổn. Hắn ta không dám công khai hành động vi sợ vía các ông lớn nhưng chắc chắn sẽ âm thầm giở thủ đoạn. Không những tôi mà cả Lão Tướng cũng phải cẩn thận hết mức.
Còn Lý Ma Ma và Làng Cung Nữ? Bà ta trở thành kẻ thù đáng lo ngại nhất của tôi lúc này, bởi vì mụ có 1 “chiếc ô” quá rộng. Xem ra khó mà ra tay với mụ. Tất nhiên, đến thời điểm này cũng không đến lượt tôi tham chiến, đám người nhà Má Nuôi đã lên kế hoạch trả thù đâu vào đấy rồi.
Khi chúng tôi bàn đến vấn đề này, vừa hay đối tác làm ăn lớn của Tướng trong thời gian này là Cọp Kim Liên tới. Đây cũng là 1 anh lớn tương đối có thế lực trong phạm vi ngoại thành. Gã này tôi từng gặp mặt và chiêu đãi thời còn theo chân Lý Ma Ma. Bà chủ Làng Cung Nữ đánh giá tay Cọp này là 1 gã khôn ngoan đầy thủ đoạn, rất có tố chất sẽ nối nghiệp Lee Phong Lưu về sau.
Dĩ nhiên tôi không lạ gì hắn ta, sau khi chào hỏi thân thiết bèn âm thầm đánh giá hắn một chút, chà chà! Đúng là thần thái rất ổn định, ứng biến trò chuyện cực kỳ thông minh.
Hội nghị 3 bên diễn ra trong suốt bữa trưa hôm đó. Một khi 3 cái đầu đã về 1 chỗ thì mọi chuyện thông suốt hẳn ra. Tay Cọp Ba Chân này khiến tôi nhớ lại tác phong của Lee Phong Lưu 10 năm về trước. Chắc mẩm sau này hắn ta sẽ làm nên chuyện. Trong lòng tôi không nén nổi cảm khái, 10 năm đã qua rồi, Tắc Kè Bông đã không còn là gã thanh niên đầy hoài bão của ngày đó, bây giờ tôi giống một lão già có quá nhiều thứ để ôm đồm và 1 trọng trách cực lớn đang đợi ở phía trước.
Trò chuyện xong xuôi, tôi nhìn đồng hồ, vội vàng nói “thời gian cũng trễ rồi, tôi phải đáp chuyến bay ngay. Tạm biệt.”
Lão Tướng và Cọp không quên dặn tôi nếu có bất trắc gì thì phải thông báo ngay, đồng thời khi ra sân bay phải cẩn thận đường đi nẻo bước.
Tôi chào tạm biệt Lão Tướng, Cọp, Mi Nơ rồi nhanh chóng rời đi trong sự hộ tống của mấy đứa em.
Kế hoạch của tôi sắp xếp rất rõ ràng trình tự. Sau khi đến được sân bay quốc tế Nội Bài, đúng theo dặn dò, một đứa em của Tướng tìm tới gửi cho tôi 3 chiếc vé máy bay vào Đà Nẵng. Tôi toan rút tiền gửi lại thì nó từ chối rồi lủi đi luôn. Haiz, cái thằng Tướng này thật tình, đã nằm hấp hối mà còn rảnh rang lo chuyện bao đồng.
Sau khi check in 40 phút sau rốt cuộc cũng đến giờ vào cổng, từ đây tôi một đường yên bình bay về quê hương. Duy chỉ có 1 điều hơi khác lạ, đó là có vài ánh mắt kỳ dị nhìn tôi trong đám đông. Mà tôi cũng không chắc là nhìn tôi hay nhìn Bánh Đậu nữa.
… Bạn đang đọc truyện Yêu nữ quầy bar 2 tại nguồn: http://truyensextv.moe/yeu-nu-quay-bar-2/
Ba tôi bị bệnh ung thư. Bệnh nặng tuy có nặng thật nhưng ông chả lo lắng vướng bận gì. Mẹ ruột tôi mất rồi, đứa con duy nhất là tôi cũng đã 30 tuổi. Tính ba thẳng thắn lại không muốn vì bản thân mà làm phiền người khác, vậy nên đến khi cùng sức mới cho phép người nhà báo tin.
Người làm cha nào cũng vậy, đều mong con mình có chỗ đứng trong xã hội. Tôi coi như cũng là người có thu nhập ổn định, 30 tuổi đầu chỉ thiếu mỗi một cô con dâu nữa thôi. Chuyến này về gặp mặt ba lần cuối mang theo hẳn 2 cô gái xinh như hoa như ngọc, chắc ba tôi mừng lắm, coi như xuống suối vàng yên nghỉ được rồi.
Chúng tôi vừa đáp máy bay xuống sân bay quốc tế Đà Nẵng, liền mau chóng thuê taxi về thẳng quê nội. Trời Đà Nẵng mùa này trong xanh lý tưởng, nắng đẹp chiếu rọi muôn nơi, chỉ tiếc rằng tâm tình cả 3 đều không hợp cho việc ngắm cảnh.
Khi chúng tôi về tới trước nhà cũng là lúc xế chiều, mặt trời tắt nắng ngay trước ngõ. Trái tim tôi đập thình thịch vì 1 dự cảm không lành, một cảm giác buốt sống lưng chạy dọc theo cơ thể tôi khi đặt chân trên con ngõ vắng.
Gió thổi lá cây rơi xào xạc, lăn trên mái ngói của căn nhà cũ do ông bà để lại. Qua bao nhiêu năm tháng, căn nhà đậm dấu ấn thời gian, xập xệ như ma ám. Hạnh Nhi sau lưng tôi la khẽ “ôi mẹ ơi, thảo nào anh chẳng bao giờ về quê.”
Chúng tôi nối đuôi nhau tiến vào, từ khoảng cách gần nghe thấy tiếng ho yếu ớt của ba tôi.
Tiếp theo nghe giọng ai đó rầu rĩ – “rượu vô cho cố mạng mi đi. Bây chừ ra rứa đó. Mới hồi trưa còn ăn cháo nói chuyện sảng sảng được.”
Tôi nhận ra đây là giọng của bác gái, bèn đánh tiếng chào: “Con chào bác.”
2 người đẹp cũng song song tiến vào ra mắt.
Bác gái tôi thất thập cổ lai hi, đã già lắm rồi, khi chúng tôi bước vào thấy bác đang móm mém nhai trầu. Bác nhận ra tôi mừng lắm, vừa nhai trầu vừa đấm tôi đau điếng “mạ thằng ni, răng chừ mới về. Vô chào ba mi đi”.
Tôi bước dịch sang hướng chiếc phản gỗ, mới vừa chào ba được 1 tiếng, nắm lấy tay ông. Bỗng nhiên ba nhìn thấy thứ gì phía sau lưng tôi, mắt trợn ngược lên.
Tôi giật mình quay đầu lại, chỉ thấy ngoài Geisha và Hạnh Nhi không còn ai khác cả.
Ánh mắt ông rõ ràng đang hướng về bên trái tôi, tức là phía Geisha. Tôi toan mở lời giới thiệu thì nghe ông thở hắt ra:
“Nó… nó… nó…” – đơn giản như vậy trút hết hơi thở cuối cùng.
Hình bóng động lòng người của Geisha chẳng hiểu đã kích ba tôi thế nào mà ánh mắt ông trước lúc lâm chung hoảng loạn tột cùng.
Hạnh Nhi hoảng hốt nhìn chằm chằm Bánh Đâụ Ngọt, mặt con bé lúc này xanh lét. Tôi xoa xoa đều tay cho ba rồi nói 1 câu cầu nguyện, đoạn đứng dậy trấn an em gái: “Em đừng sợ, ba anh bị ung thư thời kỳ cuối, có thể mất bất cứ lúc nào.”
Bác tôi cũng đau buồn nói: “Bệnh của hắn là rứa đó. Mồ tổ, mới hồi nãy nì còn tỉnh táo, nghe thấy tiếng xe trước ngõ thì yếu lần lần.”
Ôi, bà bác quý hóa của tôi có ý tốt trấn an 2 người đẹp, rốt cuộc lại vô tình kể 1 câu chuyện huyễn hoặc khác. Hạnh Nhi và Bánh Đậu đã sợ nay còn sợ hơn.
Như thế, lần cuối gặp mặt ba tôi diễn ra như thế.
Tôi nhớ, khoảng chừng nửa tiếng sau là bà con lối xóm có mặt đông đủ, cả gia đình họ hàng không đông lắm cũng tề tựu đầy đủ lo ma chay cho ba tôi theo đúng nghi lễ ở quê.
Đến tận buổi tối, em gái tôi vẫn còn e sợ. Trong suốt quá trình khâm niệm, nó chỉ ngồi im trong buồng ngủ cùng với Hạnh Nhi. 2 cô nàng này không quen không biết ai ở vùng này, mà cũng chẳng nghe rõ tiếng nói ở vùng này. Vậy nên đóng cửa ngồi trong phòng đến tận bữa tối mới ló mặt ra.
Dạo gần đây tôi và em gái tự thấy mình có số câu mạng quá đỗi, hễ cứ đi đến đâu là chết chóc thương tật ở đó. Mà tôi thấy trong vụ này Bánh Đậu nặng ‘vía’ hơn tôi. Như lời Hạnh Nhi nói “Từ khi em gái anh bước ra khỏi Làng Cung Nữ, có ngày nào thế giới yên ổn đâu.” – Tôi lừ mắt cảnh cáo Búp Bê, cho rằng lời này chỉ nên dừng lại ở mức nói đùa bâng quơ. Nếu để Bánh Đậu nghe thấy, con bé sẽ buồn lắm.
Ở vùng quê miền trung phong tục lo ma chay cũng tương tự các vùng khác. Người chết để trong quan tài 3 ngày khâm liệm, đến ngày thứ 3 tiến hành di quan, đem chôn ở… vườn nhà.
Bởi vì nơi này vốn không có nghĩa trang nhân dân, mà đất đai thì rộng bao la, hàng xóm cách nhau 1 quả đồi nho nhỏ. Từ xưa đến nay người chết đều được chôn ở khu mộ trên vườn xa xa, người ta đã tính hết trước khi đào huyệt nên sẽ không có chuyện xác thịt lẫn vào nguồn nước.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Yêu nữ quầy bar 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện xã hội |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/06/2019 03:38 (GMT+7) |