Tôi với Cương thuê trọ tại một căn hộ tập thể khu Trung Liệt, xét về mặt bằng chung sinh viên lên trọ học đại học thì nó cũng tương đối đàng hoàng, mỗi đứa có 1 phòng riêng, có, bếp riêng và còn có cả 1 phòng nho nhỏ để tiếp khách nữa. (Thật ra thì gia đình Ku Cương có điều kiện mới thuê được căn tập thể đấy chứ hoàn cảnh bố bộ đội, mẹ giáo viên như tôi thì cũng khó).
Nhưng đấy là so với mặt bằng chung của sinh viên thôi, chứ với những gia đình có điều kiện như gia đình nhỏ Thư này chẳng hạn thì chỗ tôi ở cũng chỉ dừng ở cấp ổ chuột chứ không hơn được. Nói thế để thấy khi Thấy Thư ở cửa, tôi thấy ngại vô cùng. Nhưng chả nhẽ lại đuổi nó về, thế tôi buộc lòng phải mời nó vào nhà.
Cái con ngẫn ngợ lại còn chả ý tứ gì, vừa đi vừa ngó nghiêng khắp nhà như kiểu tìm xem có con chuột nào chạy qua không để khẳng định nhà tôi đúng là khu ổ chuột như suy nghĩ của nó.
Vì chả có hứng thú gì với nó, nên thái độ của tôi cũng rất lạnh nhạt, tôi để nó ngồi ở ghế, rót nước lọc mời nó rồi ngồi im nhìn nó uống nước.
Con nhỏ mặt cũng tương đối dày, nó thản nhiên uống nước xong cũng im lặng nhìn tôi chòng chọc, không khi trong phòng kỳ cục như chính cái việc nó đến thăm tôi. Cuối cùng tôi cũng phải chịu thua nó mà phá vỡ sự im lặng trước: Sao cậu biết nhà tôi.
Nó thản nhiên: Hỏi Bình triết.
Tôi cũng không ngạc nhiên vì việc này lắm hỏi tiếp: Sao tự nhiên nó lại nói tôi bị ngã xe cho cậu biết nhỉ.
Nó vẫn đáp cụt lủn: Tôi hỏi trước thôi.
Lần này tôi hơi ngạc nhiên: Cậu quan tâm đến tôi thế sao, cả lớp có ai biết việc này đâu.
Nó cười (thực ra lúc nó cười nhìn cũng dễ thương đấy chứ): Tôi chỉ muỗn Giữ bạn ở gần.
Tôi ngắt lời : Ai là bạn của cậu ?
Nó vẫn cười: Và giữ kẻ thù ở gần hơn nữa. Ai là bạn của cậu ?
Nó nhại lại câu của tôi làm tôi cũng bật cười, không khí bớt căng thẳng đi một chút.
Nó nói tiếp: ân oán phân minh, ái tình dứt khoát.
Đoạn nó lục ví đưa tôi chiếc N7610 nói: Trả công ông vì lặn lội sang tận Long Biên để tìm vác cành quỳnh về cho tôi.
Con nhỏ này làm tôi bất ngờ há hốc cả mồm, tại sao nó biết cành quỳnh đó tôi sang Long Biên lấy về, chuyện này đến Thành thối tôi còn không nói mà. Mà chỉ vì cành quỳnh đó, mà nó mua điện thoại mới cho tôi sao. Đại gia vãi.
Lúc đó nhìn mặt tôi chắc thộn lắm nên nó lại tủm tỉm cười nói: Đây là ân, còn oán thì ông yên tâm là tôi sẽ trả ông đầy đủ. Cũng không kém phần long trọng đâu.
Vẫn chữa hết ngạc nhiên, tôi hỏi lại: Sao cậu biết tôi lấy cành quỳnh đó bên Long Biên, mà chiếc điện thoại này quát mắc tiền, tôi chả thấy có lý do nào để nhận nó cả.
Nó cười đáp: Những việc ông thấy mù mờ thì vốn dĩ nó rất rõ ràng, một lúc nào đó ông sẽ biết. Còn tôi không dở hơi đi mua điện thoại mới cho ông đâu. Ông xem lại đi.
Nó nói thế, tôi cũng thấy nghi nghi, cầm điện thoại lên xem. Không thể tin được, nó chính là cái điện thoại tôi bị thằng bệnh hoạn lấy mất. Lúc đó đầu óc tôi như bị sương mù che phủ vậy. Tại sao lại có chuyện kỳ lạ đến vậy. Hoang mang, tôi còn nghĩ chính nhỏ Thư này là người lấy điện thoại của tôi nữa chứ.
Phải mất một lúc lâu tôi mới ngậm miệng lại được, và lắp bắp hỏi nó: Sao.. sao cậu lại tìm lại được.
Nó nhìn tôi với ánh mắt thích thú đáp: Tôi đã nói là mọi việc ông thấy mù mờ không có nghĩa là người khác cũng thấy thế. Tóm lại là ông có nhận lại điện thoại không.
Tôi ngồi thừ ra một lúc rồi đáp: Coi như tôi nợ cậu một lần. Có cơ hội tôi sẽ trả.
Nó vẫn cười cười không nói gì, xong đứng dậy đi về, để mặc tôi ngồi thất thần ở đó. Trước khi đi ra khỏi cửa nó quay lại chốt: Nợ tôi, cả đời này chắc cậu cũng không trả được đâu.
Nói đoạn, quay lưng đi luôn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Yêu người IQ cao |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/12/2017 23:27 (GMT+7) |