Lam Y Nữ vội tung mình lên, lộn người ra xa để tránh hơi lạnh. Khi nàng hạ người xuống thì nàng đã đứng ngay trên cây Ỷ Thiên kiếm lúc đó đang cắm dựng đứng ở dưới đất. Kiếm này là do hồi nãy Vô Kỵ bị Lộc Trượng Khách dùng “Tiêu Hãm Tuyệt Huyệt” nắm vào vai khiến chàng đánh rơi kiếm, rớt xuống đâm ngay xuống đất ngay kế đó. Người Lam Y Nữ nhẹ nhàng, đứng trên chuôi của Ỷ Thiên kiếm mà nó không lún sâu xuống đất thêm một tí nào. Ngay sau đó, nàng dùng hai bàn chân mà kẹp lấy cán kiếm rồi co chân lên một cái. Ỷ Thiên kiếm liền bị rút ra khỏi mặt đất, bay lên không trung ngay tức thì. Lam Y Nữ đưa tay ra mà bắt ngay lấy thanh kiếm. Lúc đó, Lộc Trượng Khách đang trờ người tới thì nàng bèn thuận tay cầm kiếm mà đâm thẳng, lia vào người lão vài phát, tiếng gió nghe vù vù. Lộc Trượng Khách thấy vậy thì hoảng kinh. Lam Y Nữ múa Ỷ Thiên kiếm sắc bén thế kia, ánh sáng phát ra xanh lè, lưỡi kiếm oằn oại, y hệt như một con rắn chực tới mổ vào người lão.
Lộc Trượng Khách nhìn Lam Y Nữ sử dụng kiếm pháp thần kỳ, biến ảo như vậy thì lão chợt nhớ ra, buột miệng nói lên:
– Ối chà, ta biết rồi… Có phải mi là…
Lam Y Nữ không để cho lão nói hết lời. Nàng khoa kiếm lên, kiếm quang phát ra, lấp loáng thành hình năm sáu con rắn há miệng nhe nanh, cuộn tròn lấy người Lộc Trượng Khách. Lão trợn mắt kêu lên:
– Lợi hại quá!
Nói xong, lão liền rút ra trong người hai cái hổ đầu câu mà múa lên vun vút, che kín khắp người. Lộc Trượng Khách ít khi dùng vũ khí đối địch với ai, chỉ khi nào gặp cường địch thì lão mới rút hổ đầu câu ra mà thôi. Như vậy thì đủ biết là lão e dè kiếm pháp của Lam Y Nữ như thế nào, nhất là nàng đang sử dụng Ỷ Thiên kiếm thật là sắc bén trong tay. Một lúc sau, bất chợt lão vung tay ném luôn một cái hổ đầu câu vào người Lam Y Nữ. Nàng đưa Ỷ Thiên kiếm lên gạt một cái nghe đến “cắc” khiến cái hổ đầu câu gãy làm đôi và tay nàng rung lên ê ẩm. Lộc Trượng Khách liền liệng tiếp, thật mạnh, cái hổ đầu câu thứ nhì. Lam Y Nữ lại gạt nó đi một lần nữa. Sức ném của lão rất mạnh, khiến cánh tay nàng tê tái, cầm kiếm không muốn vững. Lộc Trượng Khách chỉ chờ có thể là lão vươn người tới, vung ngay tay ra mà cướp luôn cây Ỷ Thiên kiếm trong tay nàng. Thoáng một cái, Ỷ Thiên kiếm đã nằm trong tay lão rồi. Thấy lão ra tuyệt chiêu, đoạt kiếm trong tay của mình một cách nhanh chóng, dễ dàng thì Lam Y Nữ hết hồn, vội lùi lại. Lộc Trượng Khách lúc đó cười hề hề:
– Bây giờ dầu có đảo chủ của mi ở đây thì mi cũng không tài nào mà toàn mạng đâu…
Nói xong, lão đưa Ỷ Thiên kiếm lên ngang ngực, định phóng kiếm ra thì bỗng nhiên lão nghe tiếng rú gấp rút vọng lên từ xa. Lão giật mình, nhận ra ngay đó là tiếng kêu cầu cứu của sư huynh lão. Nếu Hạt Bút Ông không gặp phải địch thủ lợi hại, khó đối phó thì không bao giờ sư huynh lão lại kêu gào lên như vậy. Lộc Trượng Khách liền thâu kiếm, nhìn Lam Y Nữ mà cười gằn:
– Mạng mi còn lớn lắm đó. Lần sau thì đừng có hòng…
Nói xong là lão vội phóng mình chạy đi theo hướng rú của sư huynh lão.
Lam Y Nữ thoát hiểm thì thở ra nhè nhẹ. Nàng tiến tới Lợi Hanh mà hỏi:
– Hân lục hiệp có sao không?
Lợi Hanh mở mắt thều thào như hết hơi:
– Cảm ơn cô nương đã ra tay cứu giúp tôi một lần nữa. Tôi bị chúng nó đánh đập… cho uống một thứ thuốc cao, toàn thân đau nhức, không cử động được… nhưng chưa đến nỗi chết đâu…
Lam Y Nữ cúi xuống đỡ Lợi Hanh dậy thì nàng nghe tiếng người chạy vào trong lều. Nàng nhìn lên thì thấy Vô Kỵ đang bay vút tới chỗ hai người. Lợi Hanh nhìn Vô Kỵ mà nói một cách khó khăn:
– Cháu Vô Kỵ, ta chạy lạc đường trên Quang Minh đỉnh… gặp phải cường địch đón chặn, bị bắt giữ… Cô nương đây có ra tay cứu giúp… nhưng chúng nó quá đông, cô ta súyt nữa cũng bị chúng bắt, phải bỏ chạy… Bây giờ lại cứu mạng ta, ta rất mang ơn…
Vô Kỵ nghe thế thì đứng thẳng người lên, vòng tay về hướng Lam Y Nữ mà nói:
– Cô nương đã cứu lục thúc tôi mà lại còn giúp tôi mấy bận nữa. Ơn này rất là to lớn. Tôi không biết phải xưng hô với cô nương như thế nào?
Lam Y Nữ thấy Vô Kỵ lời lẽ trịnh trọng như vậy thì nàng đứng ngay lên, dáng điệu ngỡ ngàng, lúng túng. Vô Kỵ thấy nàng vẫn không lên tiếng một lời nào thì chàng nhìn vào khuôn mặt che bằng miếng vải lam mà nói tiếp:
– Nếu cô nương cho tôi được biết quý danh và dung nhan để mà nhớ ơn thì Vô Kỵ này sẽ vô cùng cảm kích.
Lam Y Nữ nghe chàng nói thì liền lùi lại hai ba bước. Nàng vẫn không nói năng gì cả, mặt nàng hướng về Vô Kỵ như đang nhìn chàng một cách bối rối. Bỗng nhiên Lam Y Nữ xoay mình vội vàng quay người mà chạy đi ra khỏi lều. Người nàng thấp thoáng một cái là đã bay tới cửa lều vải rồi. Vô Kỵ ngạc nhiên nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của Lam Y Nữ mất đi trong bóng đêm mà thở dài. Tuy không biết lý do gì mà nàng không chịu nói tên, lộ diện, rồi lại bất chợt bỏ đi như vậy, nhưng chàng mang hàm ơn, kính trọng hành động của nàng, không dám đuổi theo. Chắc chắn là có điều gì húy kỵ khiến nàng không muốn nói chuyện với mình. Nàng là ai? Cớ vì sao mà nàng lại ra tay bao nhiêu lần cứu giúp chàng như vậy?
Trong lúc Vô Kỵ đang trầm ngâm suy nghĩ thì có tiếng rầm rộ vó ngựa phi tới rồi có người bước vào. Thì ra đó là Trang Tranh, Chưởng kỳ Sứ của Minh giáo, khi thấy chàng cùng Dương Tiêu các người đã đi quá lâu thì vội đem quân tới bảo vệ. Vô Kỵ liền sai quân Minh giáo vác Dương Tiêu, Thiên Chính, Nhất Tiếu ba người lên ngựa, đem về chữa trị. Trang Tranh nói:
– Thưa giáo chủ, còn những người này thì sao?
Vô Kỵ đưa mắt nhìn Ngũ Nhân Tài Tử nằm la liệt dưới đất rồi nói:
– Trang huynh cứ để mặc họ đi. Chúng ta không nhúng tay vào việc của người khác.
Về tới doanh trại, Vô Kỵ bèn sai bảo kẻ hầu tắm rửa cho Lợi Hanh, Thiên Chính các người. Lợi Hanh thì nửa tỉnh nửa mê, còn các người kia thì vẫn bị “Phù Vân Trọng Phấn” tác hại, nằm mê man. Vô Kỵ thấy thế thì nhăn mặt, lo lắng, không biết Triệu Minh có giữ lời hứa mà đem thuốc giải đến cho chàng hay không.
Lúc đó Tiểu Siêu đã đem một bộ quần áo mới tới cho Vô Kỵ thay. Chàng nhìn xuống thấy quần áo mình đất cát dơ bẩn thì liền cởi ngay cái áo trường bào ra mà đưa cho Tiểu Siêu. Nàng đỡ lấy tấm áo dính đầy cát vàng của chàng rồi bỗng nhiên nàng nhìn dáo dác chung quanh như tìm kiếm một cái gì. Rồi nàng lại ngửng cổ đưa cái mũi nhỏ bé xinh xinh lên cao mà hít hà mấy cái. Sao có mùi thơm son phấn của đàn bà con gái thoang thoảng ở đâu đây? Vô Kỵ thấy thế thì nhớ tới ngay là mình đã đưa áo này cho Triệu Minh khoác lên tấm thân trần truồng của nàng. Hương thơm này hiển nhiên là từ người của Triệu Minh bám vào áo, còn vương vấn trên tấm trường bào. Rồi chàng lại nhớ tới cảnh Triệu Minh trút bỏ quần áo trước mặt mình, sau đó mình lại được ôm cứng cái thân thể không một mảnh vải đó trong tay. Ðang đứng trước mặt Tiểu Siêu mà nghĩ tới chuyện đó, chàng đỏ mặt lên. Khi thấy Tiểu Siêu cau mày, đưa mũi xuống hửi vài cái trên cái áo trường bào thì chàng vội quay mặt đi, không dám nhìn nàng nữa. Tiểu Siêu hít mấy cái rồi ngạc nhiên lên tiếng:
– Uả, lạ quá, tại sao lại có…
Biết là nàng đang đưa mắt nhìn mình có vẻ như là dò hỏi, đang chờ đợi câu trả lời thì Vô Kỵ ngượng quá, tảng lờ như không nghe nàng nói, giả bộ nhìn ra xa.
Tự dưng hình bóng xinh đẹp của Triệu Minh hiện lên trong đầu chàng – rõ ràng, Triệu Minh xinh tươi, kiều diễm, mắt long lanh, miệng mim mỉm, môi cong cong. Nàng ngồi trên bãi cát, dưới ánh trăng thanh, trần truồng lõa thể, giấu vú che chim, nửa kín nửa hở, thật ra là hở nhiều hơn là kín, lồ lộ cả người. Nhất là bộ ngực núi lửa với hai bầu vú tròn xoe, căng cứng, đưa thẳng ra ngoài, và hai đầu vú chĩa thẳng lên trời… Nhớ tới Triệu Minh với khuôn mặt dễ cảm, tấm thân gợi dục, dàn ngực khêu gợi thì tự dưng Vô Kỵ nổi máu dâm lên. Tim chàng đập thình thịch, máu chàng chạy rần rần, hơi thở chàng gấp rút, con cu chàng từ từ ngổng lên, phồng lớn ra. Vô Kỵ bèn quay người lại. Chàng thấy Tiểu Siêu đứng trước mắt mình, thân hình nhỏ nhắn, vẻ mặt ngây thơ, đẹp đẽ vô chừng, cũng đang ngước cặp mắt xanh lơ nhìn mình, thì chàng không cầm lòng được.
Vô Kỵ bước tới ôm ngay lấy trọn người Tiểu Siêu vào vòng tay mà siết chặt lại…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ỷ thiên dâm hiệp truyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Update Phần 88 |
Ngày cập nhật | 24/10/2022 03:33 (GMT+7) |