“Nhưng bây giờ, đã không có chìa khóa, vậy với tư cách Huyết Tử, trừ ta ra không còn có thể là ai khác!” Tiếng cười truyền ra từ bên trong chiếc mặt nạ của Huyết Mai. Lại nhìn ba người Tiếu Thanh, Dương Minh, Trương Vân Sơn, trên mặt bọn hắn đều lộ rõ vẻ vui mừng!
Lực lượng bài xích trong cơ thể của ba người này trong nháy mắt liền biến mất. Thân thể cũng khôi phục được năng lực, mặc dù vẫn có chút không linh hoạt, nhưng mỗi người lại lấy ra được một cái… Chỉ có Tống Quân Uyển cùng với Huyết Mai mới có… Lệnh bài Huyết Tử!
Ba cái lệnh bài Huyết Tử, màu sắc có hơi chút ảm đạm, nhưng giống hệt lệnh bài của Tống Quân Uyển và Huyết Mai. Tuy lệnh bài có chút chênh lệch, nhưng sắc mặt ba người vẫn bình thản, rõ ràng từ trước khi tới đây họ đã biết sẽ như thế này.
“Ban đầu ta vốn định để cho những người khác tranh đoạt chìa khóa, sau đó mang thêm ba người này tiến vào. Nói như vậy, có thể nghiền ép hộ pháp của các ngươi rồi. Nhưng bây giờ, kết quả cũng vậy thôi.” Tiếng cười của Huyết Mai lại truyền ra, mắt lạnh như băng.
“Huyết Mai, không ngờ gan ngươi to đến như thế, dám làm ra loại chuyện như thế này. Đây không chỉ là ăn gian mà còn ngang nhiên xúc phạm đến môn quy của Huyết Khê Tông!” Tống Quân Uyển không thể tin nổi một màn này.
Trong lòng nàng đắng chát. Một màn này, quả thực đã khiến nàng rơi vào tuyệt vọng, biết cuộc tranh đoạt Huyết Tử lần này, nàng đã thua.
Dù Dạ Táng không hấp thu chìa khóa đi chăng nữa, thì sau đó Huyết Mai chơi ăn gian, vẫn làm Huyết Sắc Cổ Lộ cuốn mình vào, trở thành người đầu tiên tiến vào cuối con đường Huyết Sắc Cổ Lộ, bước vào bên trong trái tim.
“Một khi ta trở thành Huyết Tử, còn ai sẽ để ý chuyện ngày hôm nay! Huống hồ ba cái Huyết Linh này chỉ có thể tiến vào Huyết Lộ, không thể tiến vào trái tim!” Huyết Mai mỉm cười, nhìn lên bầu trời. Trên bầu trời đã xuất hiện một vòng xoáy đang mạnh mẽ chuyển động, trong dòng xoáy đang dần huyễn hóa ra một Huyết Sắc Cổ Lộ…
Ở cuối Cổ Lộ, chính là trái trim.
Thoáng một cái, thân thể nàng liền bay thẳng vào vòng xoáy trên bầu trời. Ba người Tiếu Thanh không nói một lời, đều lần lượt bay lên. Trước khi đi, ba người bọn hắn liếc nhìn Bạch Tiểu Thuần, trong mắt lóe lên tia sát ý, nhưng hiển nhiên bọn hắn biết phân nặng nhẹ, chỉ khẽ hừ lạnh một cái, sau đó nhanh chóng tiến thẳng vào vòng xoáy.
Tống Quân Uyển đứng lặng, đau khổ siết chặt nắm đấm. Nàng thua, không thể tiến vào Huyết Sắc Cổ Lộ, mà dù có vào được, có ba người Tiếu Thanh ở đó quấn lấy mình, thì mọi thứ cũng sẽ đều thuộc về Huyết Mai.
Nhưng nàng không cam lòng, cắn răng thật mạnh, phi người bay lên, nhưng khi nàng chuẩn bị tiến vào vòng xoáy trên không trung, đột nhiên một giọng nói trầm thấp văng vẳng vang lên bên tai nàng.
“Quân Uyển hà tất phải tuyệt vọng.” Giọng nói vừa phát ra, làm cho thân thể Tống Quân Uyển không khỏi rung lên bần bật. Trong mắt lộ rõ sự khó tin, nàng lập tức cúi đầu, chỉ thấy trong số những thân ảnh đang bị bài xích dần tiêu tán bên dưới, Dạ Táng mở mắt, như hai tia chớp xé mở màn đêm, rung chuyển cả trời xanh. Hắn từng bước từng bước đạp không mà đến, xuất hiện trước mặt nàng.
“Ngươi…” Hô hấp Tống Quân Uyển dồn dập, một màn chuyển biến quá lớn như thế này, làm cho nàng khó có thể tiếp nhận được.
“Ta đã nói muốn ngươi trở thành Huyết Tử.” Bạch Tiểu Thuần hất cằm, thản nhiên mở miệng. Trong lòng hắn có chút kinh hỉ, lúc vô thượng chi ý buông xuống, hắn cũng bị ảnh hưởng, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, thấy được một màn vừa rồi, tay áo hất lên, giữ chặt lấy tay Tống Quân Uyển, bay thẳng vào trong vòng xoáy.
Bàn tay ngọc ngà của Tống Quân Uyển không khỏi run lên, không giãy giụa, nhưng trong mắt lại có sự dịu dàng trước giờ chưa từng có. Giờ phút này nàng cảm thấy Bạch Tiểu Thuần vô cùng đáng tin cậy, nên thuận theo Bạch Tiểu Thuần, hóa thành hai đạo cầu vồng, nháy mắt bay thẳng về phía vòng xoáy.
Khi vừa tiến vào trong vòng xoáy, hai người liền cảm thấy hoa mắt. Sau khi hai người khuất dạng, vòng xoáy cũng nhanh chóng tan đi. Thân thể đám người Tống Khuyết trong hoang mạc Huyết Sắc mờ đi, rồi biến mất, sau đó xuất hiện đã thấy mình ở giữa không trung Huyết Khê Tông, bên ngoài thế giới Huyết Tổ.
Cửa thí luyện thứ ba của Huyết Tử tên là Huyết Sắc Cổ Lộ. Đây là một con đường dài và hẹp, phần cuối chính là chỗ của trái tim. Hai người Huyết Mai và Tống Quân Uyển, người nào đầu tiên bước vào được trái tim, sẽ có thể lấy được Huyết Tinh, trở thành Huyết Tử.
Ở đầu Huyết Lộ, thân ảnh mơ hồ của ba người Tiếu Thanh, Dương Minh cùng với Trương Vân Sơn nhanh chóng trở nên rõ nét. Vừa xuất hiện, bọn họ lập tức nhìn chung quanh, nhưng lại không nhìn thấy Huyết Mai. Ba người khẽ giật mình, bọn họ nhớ rất rõ Huyết Mai bước vào trong vòng xoáy trước họ.
Ngay lúc ba người còn đang kinh ngạc, hư không cách Cổ Lộ mấy trượng bỗng nhiên bị bóp méo, Huyết Mai với mặt nạ in hình đóa hoa mai vụt xuất hiện.
Lúc vừa mới xuất hiện, Huyết Mai có chút chưa kịp thích ứng, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như bình thường. Nàng nhìn chung quanh, hai mắt tinh mang lóe lên, đang muốn đi thẳng đến cuối Cổ Lộ thì đột nhiên một bên Cổ Lộ, bóng dáng Bạch Tiểu Thuần và Tống Quân Uyển cũng nhanh chóng xuất hiện, Tống Quân Uyển bước ra, chắn ngay trước mặt Huyết Mai, ngăn cản đường đi.
Trông thấy Tống Quân Uyển không chỉ có một mình, Huyết Mai khẽ giật mình, sắc mặt của ba người Tiếu Thanh lại càng biến hóa.
“Dạ Táng!!”
“Chào mọi người, chúng ta lại gặp mặt.” Bạch Tiểu Thuần híp mắt, hất cằm lên, mắt đảo qua bốn phía, kinh ngạc nhận ra khí tức bất ổn và thương thế trên người Huyết Mai đều đã khỏi hẳn, vết thương trên mu bàn tay phải cũng biến mất không thấy dấu vết, rõ ràng đã dùng phương pháp hồi phục đặc thù, rất không tầm thường.
“Thần thông gì khôi phục nhanh như vậy, đây là vết thương do huyết kiếm của Tống Quân Uyển tạo thành, đâu có bình thường!” Bạch Tiểu Thuần còn đang tò mò, trong mắt Huyết Mai lóe lên hàn mang.
“Tiếu Thanh, ba người các ngươi để lại hai người cản Tống Quân Uyển!” Nói xong, Huyết Mai không để ý tới Tống Quân Uyển nữa, xoay người đi lên Huyết Sắc Cổ Lộ, Tống Quân Uyển định chặn lại, Trương Vân Sơn và Dương Minh không chút do dự triển khai trọng bảo, công kích chặn Tống Quân Uyển, quyết giữ chân Tống Quân Uyển ở chỗ này. Bọn hắn đã lấy được lệnh bài tiến vào nơi này, nếu Huyết Mai không thể trở thành Huyết Tử, tông môn truy cứu tội, bọn hắn chắc chắn phải chết, đây chính là lúc bọn hắn phải lấy hết ra đánh cược.
“Các ngươi muốn chết!!”
Sắc mặt Tống Quân Uyển biến hóa, muốn thoát đi, nhưng Dương Minh và Trương Vân Sơn đã dùng toàn lực thôi thúc trọng bảo, bọn hắn không cầu đánh bại được Tống Quân Uyển, chỉ cần kéo dài thời gian, điều này bọn hắn tự tin có thể làm được.
Chỉ cần kéo dài chừng mười hơi thở là đủ quyết định ai sẽ trở thành Huyết Tử!
Mắt thấy Huyết Mai đã đi hơn mười trượng, sâu vào trong Cổ Lộ, Tống Quân Uyển nóng ruột vô cùng, Bạch Tiểu Thuần còn sốt ruột hơn cả nàng.
“Không thể để cho Huyết Mai thành công, nếu nàng ta trở thành Huyết Tử, chẳng những Vĩnh Hằng Bất Diệt chi vật không thể lấy được, mà mình với nàng ta từng có va chạm, nhất định nàng ta sẽ lấy việc công báo thù riêng.”
Nghĩ vậy, Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, Thiên Yêu thân bộc phát, khí tức bùng nổ, xông lên phía trước, Hám Sơn Chàng lại triển khai, phá vỡ vòng vây của ba người Tiếu Thanh, tới cạnh Tống Quân Uyển, tay phải đẩy mạnh.
“Quân Uyển đi mau, mọi việc để ta!” Tiếng gào của Bạch Tiểu Thuần vang vọng khắp Huyết Sắc Cổ Lộ, hai tay hắn nâng lên, vung mạnh sang hai bên, một nguồn sức mạnh từ trong cơ thể hắn bạo phát, ngăn cản hai người Dương, Trương, mặc kệ trọng bảo của hai người đánh trúng vào mình, nhưng khí thế vẫn không ngừng tăng mạnh.
Như kiểu một người giữ ải, vạn người khó qua!
Khí thế như cầu vồng, Thiên Yêu thân sau lưng càng gào thét biến ảo, khí lực thân thể ầm ầm khuếch tán, khiến khí huyết của hai người Dương, Trương quay cuồng, phải lùi lại mấy bước.
“Dạ Táng, ngươi muốn chết!!” Trong mắt Tiếu Thanh lộ rõ vẻ tàn khốc. Hai người Dương, Trương càng thêm giận dữ. Ba người nhào tới, đang định liên thủ, bỗng trong mắt Bạch Tiểu Thuần lóe ra một vòng ánh sáng kỳ dị, tay phải đột nhiên nâng lên, một quyền nện thẳng xuống đất.
Oanh oanh oanh.
Huyết Sắc Cổ Lộ rung chuyển, sóng trùng kích tỏa đi khắp bốn phía như bài sơn đảo hải, lại tạo thành ngăn cản, khiến hai người Dương, Trương không thể không tránh đi, duy chỉ có Tiếu Thanh dữ tợn gào lên, xông tới gần Bạch Tiểu Thuần.
“Trong hoang mạc Huyết Sắc có quá nhiều người, giết ngươi sẽ gây nên phiền toái, nhưng ở chỗ này, Dạ Táng, nếu ngươi muốn chết, lão phu thành toàn cho ngươi!” Tiếu Thanh cười lạnh, lão vốn đã biết rõ kế hoạch của Huyết Mai, nên đối với chìa khóa Huyết Sắc không nhất thiết phải có, còn việc giết chết Bạch Tiểu Thuần, cũng không phải là do nóng nảy, chẳng qua là do tiến triển sự việc thúc đẩy mà thôi, nhưng bây giờ ở đây, người có mặt rất ít, mà cái tên Dạ Táng này vẫn cứ cố liều mạng chen vào, ý nghĩ muốn giết hắn lập tức được hình thành.
“Những lời này cũng là điều ta đang muốn nói.” Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, ánh mắt đỏ rực, vô cùng kiên quyết.
“Dù ngươi có còn thủ đoạn che dấu, thì bây giờ ngươi cũng phải chết!” Tay phải Tiếu Thanh nâng lên, song chỉ hóa kiếm, huyết quang chói mắt, kiếm khí hình thành, lao thẳng đến mi tâm của Bạch Tiểu Thuần.
Chấn động tu vi cường hãn của hắn bộc phát, như một đám lửa hừng hực muốn thiêu đốt cả những vật cản trên đường.
Ngay khi hắn tiến tới gần Bạch Tiểu Thuần, tay phải Bạch Tiểu Thuần nâng lên, với tốc độ không thể nào hình dung hóa thành trảo, vồ thẳng vào yết hầu của Tiếu Thanh, một cỗ hấp lực từ trong lòng bàn tay đột nhiên truyền ra, chính là… tuyệt chiêu từ lúc đi vào Huyết Khê Tông, Bạch Tiểu Thuần chưa từng thi triển… Toái Hầu Tỏa!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vĩnh Hằng - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/10/2019 11:29 (GMT+7) |