Tiết Tử Ngang theo sát Triệu Ngu ngồi xuống: “Tôi là bạn trai cô ấy, về lý thì nên ở cùng cô ấy, chút chuyện gạo xưa thóc cũ giữa cô ấy và em trai anh tôi đã sớm biết rồi, Lăng tổng có gì cứ nói thẳng ra đi.”
Lăng Kiến Uyên cúi đầu cười: “Vậy Tiết tổng cũng đừng trách tôi không khách khí, chuyện tôi muốn nói, có thể anh nghe xong sẽ cảm thấy không dễ chịu đâu.”
Tiết Tử Ngang cũng cười: “Cái này không cần Lăng tổng quan tâm.”
Lăng Kiến Uyên chậm rãi uống ngụm trà, lúc này mới mở điện thoại ra đẩy bức ảnh đến trước mặt Triệu Ngu: “Bức ảnh này, chắc hẳn Triệu tiểu thư còn nhớ rõ được chụp khi nào chứ.”
Triệu Ngu cúi đầu nhìn, trên ảnh chụp là góc nghiêng của cô, góc độ kia vừa nhìn đã biết là chụp lén, hơn nữa đứng bên cạnh cô còn là Trang Diệp.
Lăng Kiến Uyên nói: “6 Năm trước thời điểm tôi phát hiện ra những bức ảnh này trong điện thoại của em trai, tôi đã biết thằng ngốc kia cuối cùng cũng thông suốt hiểu được tình yêu nam nữ, đáng tiếc nó đi coi trọng ai không coi trọng, lại đi coi trọng bạn gái của người anh em mình.”
Ánh mắt Tiết Tử Ngang vẫn luôn dừng trên điện thoại trước mặt, ảnh chụp Triệu Ngu và Trang Diệp không biết đang nói gì với nhau, cả hai đều cười vô cùng rạng rỡ, thậm chí tay Trang Diệp còn đặt trên eo Triệu Ngu, nhìn vô cùng thân mật.
Thật sự là rất chướng mắt, rất không dễ chịu. Khẽ bĩu môi, hắn dứt khoát dời ánh mắt đi không nhìn nhiều nữa.
Lăng Kiến Uyên nói: “Thật ra cái tuổi của nó lúc đó mà để lỡ mất một cuộc tình cũng rất bình thường, đàn ông con trai mà, đều phải trải qua chút suy sụp mới có thể trưởng thành, đây đối với nó là chuyện tốt, nhưng tôi thật sự không thể ngờ…”
Nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt hắn nhìn về phía Triệu Ngu, cũng càng thêm ý tứ ám chỉ sâu xa: “Em trai tôi, tôi hiểu nó nhất, nếu trong mấy năm kết giao với hai người nó vẫn có thể luôn yên lặng chú ý cô, thì bốn năm trước không thể làm ra chuyện như vậy.”
Rõ ràng trên mặt hắn vẫn luôn mang theo nụ cười bình dị gần gũi, Triệu Ngu lại cảm giác được rõ ràng, ánh mắt hắn thoáng cái đã sắc bén hơn rất nhiều.
Cô không phủ nhận, cũng chỉ mỉm cười: “Vậy thì sao? Lăng tổng muốn tính sổ sao?”
Lăng Kiến Uyên lắc đầu: “Lúc trước nếu tôi đã lựa chọn không vạch trần hắn, đồng ý với nó sẽ không làm khó cô, thì chuyện trong quá khứ cũng đã cho qua, tôi sẽ không tiếp tục đi so đo nữa, kể cả lần trước Tiết tổng mang cô đi tham gia yến hội đã gặp phải tôi, biết cô ở Đông Hải, tôi cũng chưa từng nghĩ tới sẽ đi vạch trần cô, đáng tiếc hiện tại…”
Ý cười trên mặt hắn dần dần thu lại, nhìn thẳng vào Triệu Ngu chăm chú: “Cô biết lần trước nó giúp cô làm sáng tỏ chuyện sao chép, có nghĩa là gì không?”
Thấy cô không lên tiếng, Lăng Kiến Uyên lấy điện thoại ra, thong thả ung dung lướt trên màn hình, chậm rãi nói: “Cho cô thời gian 3 ngày, để hoàn toàn biến mất khỏi Đông Hải.”
Giọng điệu bình thản, nghe như chỉ hững hờ, thậm chí tầm mắt hắn cũng chưa từng dừng lại trên người Triệu Ngu, nhưng ý tứ uy hiếp kia đã rất rõ ràng.
Tiết Tử Ngang đang muốn mở miệng, lại nghe giọng nói hắn truyền đến: “Chuyện này hình như Tiết tổng không có lập trường để lên tiếng, đường đường là tập đoàn Hoa Xán, xảy ra chút phiền toái nhỏ còn phải dựa vào một người phụ nữ bán sắc để giải quyết, chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ để bị người trong ngành chế nhạo thế nào.”
Nhất thời, Tiết Tử Ngang bị hắn làm cho giận đến á khẩu không đáp trả lại được.
Triệu Ngu cười: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
“Vậy tôi đây cũng chỉ có thể mời Trang gia tới xử lý chuyện này, vừa hay tôi cũng rất muốn biết, Triệu tiểu thư và Trang gia rốt cuộc có ân oán gì mà để cô trùng hợp như vậy tiến vào Hoa Xán. Tôi nhớ chuyên ngành của Triệu tiểu thư cũng không phải liên quan tới đá quý, trong nước cũng có nhiều công ty như vậy, sao lại nhất thiết phải vào Hoa Xán, còn trở thành bạn gái của Tiết tổng nữa?”
Triệu Ngu đương nhiên tin tưởng, hắn nói được đến nhất định sẽ làm được. Trước đây hắn không vạch trần cô, chẳng qua là bởi vì còn chưa dính dáng tới lợi ích của Lăng gia, hiện giờ lợi ích ngay trước mặt, những cầu xin của Lăng Kiến Vi đã không thể sử dụng được nữa.
“Được.” Cô cũng trả lời dứt khoát, “Tôi sẽ nghiêm túc suy xét.”
“Vậy tôi chờ câu trả lời của Triệu tiểu thư.” Lăng Kiến Uyên giơ điện thoại lên với cô, đang đứng dậy đang muốn ra khỏi phòng, cửa lại đột nhiên bị người đẩy ra.
Lăng Kiến Vi thở hồng hộc vọt vào, còn chưa thấy rõ người trên sofa đã vội vã mở miệng: “Anh, là tự em muốn làm sáng tỏ, không liên quan tới cô ấy.”
Nói xong hắn mới phát hiện, bên cạnh Triệu Ngu còn có một Tiết Tử Ngang, hơn nữa sau khi nhìn thấy hắn, tay Tiết Tử Ngang còn cố ý ôm lên eo Triệu Ngu, ánh mắt nhìn hắn cũng mang theo phòng bị.
Lăng Kiến Uyên giận giữ: “Ai cho em tới? Bị nhốt lại rồi còn dám ra cửa?”
Lặng lẽ liếc mắt nhìn sang Triệu Ngu, Lăng Kiến Vi ngập ngừng nói: “Dù sao chuyện cũng không liên quan tới cô ấy, anh đừng tìm cô ấy gây phiền toái, mấy người muốn phạt thì phạt em là được rồi.”
Liếc nhìn thấy hai người trên sofa ân ái đến thế nào, Lăng Kiến Uyên lại càng bị em trai mình chọc tức đến bật cười: “Bảo em ngốc em thật đúng là ngốc mà.”
Lăng Kiến Vi cúi đầu, không lên tiếng.
Thẳng đến khi Lăng Kiến Vi bị Lăng Kiến Uyên mạnh mẽ lôi đi, Tiết Tử Ngang mới hơi dựa vào sofa, nhìn ra cửa âm dương quái khí nói: “Đây là thằng đàn ông từng ngủ với em bốn năm trước à? Trông cũng chẳng ra làm sao.”
Triệu Ngu mặc kệ ngữ khí chua lòm kia của hắn, chỉ cầm túi đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
Những lời kia của Lăng Kiến Uyên đúng thật rất có sức uy hiếp đối với cô, cho dù hiện tại có thêm Tiết gia và Thương Lục, cô đã không phải một mình anh dũng chiến đấu nữa, nhưng lúc này vẫn chưa phải thời cơ tốt để ngả bài với Trang gia, nếu bây giờ mà vỡ lở ra, sẽ thành cô đã tốn công vô ích với Hứa Thừa Ngôn bên kia rồi.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Triệu Ngu, Tiết Tử Ngang ôm vai cô: “Đừng sợ, anh giúp em nghĩ cách.”
Khi Tiết Tử Ngang chạy đến công ty, Tiết Trạm còn đang tăng ca ở văn phòng, nhìn thấy hắn đẩy cửa đi vào, Tiết Trạm rõ ràng cũng hơi ngạc nhiên.
Tiết Tử Ngang ngồi xuống đối diện với hắn, mặt không đổi sắc nói: “Lăng Kiến Uyên uy hiếp Triệu Ngu bắt cô ấy rời khỏi Đông Hải bằng không sẽ ngả bài với Trang gia, chú có biện pháp gì không?”
Tiết Trạm không đáp, chỉ tiếp tục nhìn hắn.
Tiết Tử Ngang bị hắn nhìn đến mất tự nhiên, bèn lạnh lùng liếc mắt trừng lại: “Đừng cho là tôi đã tha thứ cho chú, nợ của ba tôi, nợ cướp mất người phụ nữ của tôi, tôi còn chưa tính sổ với chú đâu, hiện tại cô ấy đang rất lo lắng, đến cơm tối còn chưa ăn, chú nhanh nghĩ ra biện pháp gì đi.”
Tiết Trạm cười nhẹ một tiếng, thâm sâu nói: “Sao cậu không tự mình nghĩ đi?”
“Tôi…” Tiết Tử Ngang nhất thời nghẹn họng, trừng mắt nhìn hắn cả nửa ngày rồi lại vò đầu, “Đầu óc của tôi không bằng chú, được chưa?”
“Không phải đầu óc cậu không bằng tôi, là cậu lười, cậu chính là được chiều đến hỏng.” Tiết Trạm ném văn kiện trước mặt tới trước mặt hắn, “Trước 12 giờ xem xong mấy thứ này, viết một bản báo cáo tỉ mỉ kỹ càng cho tôi.”
“Chú…”
Tiết Tử Ngang vừa mới mở miệng, đã lại lập tức bị Tiết Trạm chặn lại: “Nếu không thì cậu dựa vào cái gì để giúp cô ấy báo thù? Dựa vào việc cậu uống rượu, cậu đánh nhau? Hay là dựa vào cậu 26 tuổi đầu rồi còn chẳng làm nên trò trống gì?”
Lại tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, Tiết Tử Ngang chộp một phát cầm lấy văn kiện trên bàn, đứng dậy quay về văn phòng bên cạnh.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Trở về |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ nát lồn, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện liếm cặc |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 29/07/2024 03:55 (GMT+7) |