Tôi mắt nhắm mắt mở chỉ muốn ngủ tiếp nên mặc để cho mẹ muốn làm gì thì làm.Mẹ tôi xoa chim tôi liên tục, cuối cùng nó cũng không nghe lời tôi nữa, cứng dần trong tay mẹ.
– Con buồn ngủ quá. Sao lại là giờ này chứ?
– Mẹ hay có hứng lúc gần sáng mà, con cứ ngủ đi.
Mẹ nói nhưng tay mẹ cứ day day làm tôi khó chịu qúa nhưng do còn ngái ngủ nên tôi mặc kệ. Mẹ nằm đè lên tôi, đưa chim tôi vào bướm mẹ. Ướt quá!
– Trời, đây là lần đầu mẹ nhỉ?
– Lần đâu gì?
– Lần đầu mẹ chủ động và cũng là lần đâu mẹ nằm trên con.
Mẹ tôi dập nhẹ nhàng không hung hục như tôi. Trời tối tôi chẳng thấy gì, trời tối nên mẹ cũng không ngại ngùng mà dập nhẹ nhàng nhưng chính xác vào chim tôi.
Nước nhờn của mẹ ra nhiều như chưa bao giờ nhiều như thế, ướt hết cả chim tôi, chảy ra cả háng tôi. Vì mẹ nằm trên nên có bao nhiêu nước nhờn mẹ ra hết lên tôi, lông chim tôi ướt lại thành mảng, mẹ rên khe khẽ, tôi cũng rên khẽ khẽ…
Tôi đã tỉnh hăn ngủ và lịm đi trong cơn mê tình ái… Giá như….
…
HHTT không qua thăm tôi mấy ngày kể từ khi mẹ tôi về quê. Cũng không gặp ở giảng đường nữa. Tôi không biết cô ấy sao lại thế. Hồi đó tôi chưa có điện thoại đi động, cũng không biết làm cách nào để liên lạc.
Tôi qua hẳn lớp cô ấy hỏi mới biết cô ấy bị ốm mấy hôm nay, nghỉ học mấy hôm rồi…
Tôi như ngồi trên đống lửa chạy vội tới nhà cô ấy xem thế nào. Thấy tôi đạp xe đến nhà, từ người giúp việc cho đến bố mẹ cô ấy đều rất ngạc nhiên. Tôi chỉ giới thiệu mình là bạn học cùng lớp.
Mọi người trong gia đình HHTT có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi đến nhà. HHTT gầy hơn mọi ngày. Khuôn mặt thanh tú hang ngày đã tô điểm thêm những nét phờ phạc. Tôi chỉ nhìn thấy HHTT từ xa…
Chẳng ai lấy nước mời tôi. Tôi như người thừa trong căn nhà lộng lẫy xa hoa ấy… Tiếp tôi là bố cô ấy, một người lịch lãm…
– Cháu là bạn thế nào với HHTT? – Ông hỏi tôi bằng giọng ồm ồm…
– Cháu chỉ là bạn học cùng thôi ạ. – Tôi nói dối với giọng run run.
– Chỉ là bạn học thôi à?
– Vâng ạ? Sao bác hỏi vậy? Tại mấy hôm không thấy HHTT đi học nên cháu..
– Tại nó thường không có bạn đi xe đẹp đến tận nhà như thế này bao giờ…
Từ “xe đạp” được ông nhấn mạnh làm tôi như thắt lòng lại. Ông đi vào trong nhà nơi có cô giúp việc tuổi chừng bằng mẹ tôi đang chờ sẵn để làm gì đó, tôi thấy cô giúp việc gọi ông ấy vào.
Tôi định đứng dậy về nhưng HHTT ra hiệu cho tôi ở lại them chút nữa. Giá như tôi về luôn lúc ấy, giá như tôi đừng đến ngôi nhà ấy thì cuộc sống của tôi đã theo hướng khác. Tôi còn nghe rõ tiếng cô giúp việc thì thầm với bố cô ấy. Họ không ngờ tôi có thể loáng thoáng nghe được nội dung câu chuỵên ấy, mà cũng có thế là họ cố tình như thế:
– Thằng đó trông quê mùa quá, giọng bà giúp việc.
– Chắc ở quê lên học ĐH rồi định tán gái thành phố đổi đời đây mà…
– Nhưng trong cũng sáng sủa đấy chứ.
– Ui giời, sang sủa mà mặc quần rách đi dép lê với chiếc xe càng thì…
– HHTT sao lại thế nhỉ? Nó quen toàn con nhà danh giá mà.. Lạ quá…
– Để tôi thử hỏi nó xem… Biết đâu chỉ là bạn bình thường như thằng đó nói..
– Trời, bạn bình thường chẳng ai đến thăm như thế đâu, lại còn rất lo lắng nữa…
– …
Tôi như ngột ngạt trong căn nhà giàu sang ấy, ngột ngạt bởi những tiếng rèm pha đầy khinh miệt ấy… Trời ạ, cuộc sống của một kẻ đầy chất nghệ sĩ như tôi mà hôm nay mới cảm nhận được cài giàu và cái nghèo, cái sang cái hèn…
Tôi nuốt nghẹn, tôi chỉ lao ra khỏi ngôi nhà ấy với cái xe đạp cà tàngcũ kĩ… Tôi vẫn đủ bình tĩnh để chào tạm biệt họ một cách lễ phép, tôi cũng không quên nhìn qua HHTT một lần, biết đâu đó lại là lần cuối…
Họ còn không ra chào tôi lấy một câu, vội vàng đóng cửa như thể tôi là kẻ mắc bệnh truyền nhiễm nguy hiểm. Biết đâu khi tôi về, họ còn khử trùng chỗ tôi ngồi nữa…
Tôi đạp xe như bay trên con đường về ấy, tôi không ngoảnh đầu lại dù chỉ một lần… Tại sao? Tại sao cuộc sống như thế? Nghèo là cái tội? Tôi tự hỏi long mình như thế….
Có lẽ mẹ nói đúng, chúng tôi không hợp nhau…
…
Tôi ngồi lỳ trong phòng trọ cả ngày hôm ấy, một mình lẻ loi… Tôi đặt ra hàng ngàn câu hỏi, hàng ngàn giả thuyết khác nhau. Nếu HHTT không phân biệt giàu nghèo mà thật lòng yêu tôi thì chúng tôi có vượt qua? Hoặc nếu chia tay thì chia tay thế nào…
Tôi lờ mờ trong những câu hỏi và trả lời… Ôi, cuộc sống éo le quá…
Ở đâu đó tôi chợt nhớ đến những câu thơ:
“Nếu vì nghèo mà em chẳng yêu tôi
Thì em ơi tôi sẽ nghèo mãi mãi
Nghèo điêu đứng trong bài ca tình ái
Nghèo điêu tàn trong ánh mắt giai nhân…”
Rồi tôi gặp lại HHTT trong giảng đường sau mấy hôm không gặp. Cô ấy vẫn thế, vẫn dịu dàng bên tôi với những nụ cười tưởng chừng như làm trái tim tôi tan chảy. Ôi, giá như tôi ước gì cô ấy cùng cảnh như tôi, giá như cô ấy nghèo như tôi, thật nghịch lý…
Tôi không nói cho cô ấy biết những gì tôi nghe thấy khi ở nhà cô ấy nhưng tôi biết cô ấy cũng chẳng vui vẻ gì khi bị bố mẹ tra hỏi. Tuy không nói ra nhưng tôi biết cô ấy đang giấu điều gì đó.
Tôi sẵn sang dừng lại mà, tôi sẵn sàng ra đi để cô ấy hạnh phúc. Với tôi, tôi chẳng cần gì cả, bất cần quen rồi.. Tôi muốn mở miệng hỏi cô ấy nhưng không thể…
Tôi chợt nhớ đến chiếc xe đạp cũ và đôi dép lê sờn gót…
Đau khổ..
Tôi và cô ấy lại học bài như cũ ở giảng đường rộng lớn, tuy không còn như xưa nhưng cảm xúc trong tôi như không còn nữa. Tôi cũng không làm thơ nữa, nói đúng hơn là không làm thơ về tình yêu và hứa hẹn tương lai nữa…
Tương lại gì với một thằng chân dép lê quần rách như tôi… Khốn nạn….
Tôi như thường lệ đi loanh quanh trên phố vào cuối tuần, chủ nhật… Ánh đèn hào nhoáng nơi này làm tôi như quên đi mọi thứ… Tôi quên mất mình đang đạp trên chiếc xe đạp cũ, có thể hỏng bất kì khi nào…
Rồi tôi như lặng đi khi thấy HHTT đang vui vẻ bên người đàn ông khác ở một quán bar bên đường lớn chính của thành phố. Họ đang nói gì đó ở cổng. Tôi chẳng dám dừng lại hay đến gần hơn, vì tôi sợ mấy thằng bảo vệ quán bar sẽ đuổi tôi đi.
Biết đâu, biết đâu đấy họ tưởng tôi là kẻ ăn xin… Nhục nhã…
Tôi đứng từ xa nhìn họ cười nói. Dù trời tối nhưng dưới ánh đèn mờ tôi vẫn thấy HHTT xinh đẹp của tôi đang cười nói hạnh phúc bên chàng trai khác, họ không đi xe đạp như tôi, đi giày bóng lộn chứ không là đôi dép lê cũ của tôi…
Tôi như chết lặng khi người đàn ông nắm tay HHTT và hôn nhẹ lên trán cô ấy… Tôi nóng tính, cực kì nóng tính, tôi chạy lại bên họ định hỏi cho rõ ràng một lần rồi thôi.
HHTT ngạc nhiên khi tôi đến gần. Cô ấy không nói gì cả, nhìn tôi không chớp mắt.
– Ai vậy HHTT? Tôi cố gắng bình tĩnh.
– Đây là bạn em..
– Bạn à? Bạn mà lại hôn lên má và nắm tay ư? Tôi gằn gò.
– Thằng nào vậy em? – Giọng bạn trai cô ấy giang hồ quá.
– Bạn học cùng trường với em.
– À, em cũng quen với thằng như này cơ à? – Hắn hỏi một cách đầy miệt thị.
– Thôi, anh đi về đi, mai gặp ở giảng đường sau, HHTT nói với tôi.
– Nhưng anh muốn biết người này là ai. – Tôi cố níu kéo để biết rõ sự thật.
– Là ai à? Người yêu của HHTT chứ ai. – Hắn sát lại gần túm cổ áo đẩy tôi ra như muốn đánh nhau.
– À, thì ra thế, vậy mà từ lâu anh cứ nghĩ anh là người yêu em cơ đấy, tôi ném cái nhìn cay nghiệt về phía HHTT.
– Mày điên à, mày nhìn lại mày đi, nó yêu gì đưa như mày? – Hắn khoái chí.
– Tôi không muốn nói với anh, tôi chỉ muốn nghe HHTT nói.
– Em chỉ coi anh là bạn thôi, HHTT nhỏ nhẹ.
– Vậy à… Tôi cười khẩy. – Thế còn những vần thơ với những lời yêu thương hứa hẹn?
– Thằng ngu, mẹ mày đến tao thực tế đây mà còn chẳng ăn thua gì chứ nói gì đến mấy dòng thơ vớ vẩn ấy. HHTT nó cũng bảo thơ của mày như con cóc, chỉ để giải trí thôi. – Hắn cười lớn.
– Đúng không HHTT? – Tôi xác định lại lần nữa.
– Đã bảo là về đi lại còn. – HHTT nổi cáu.
– OK, anh sẽ về và chúng ta kết thúc. – Tôi nói.
– Mình đi vào bar thôi em, mọi người chờ lâu rồi, mất thời gian với thằng nhà quê này quá.
– Mày bảo ai nhà quê hả thằng chó? – Tôi định lao vào nhưng HHTT giữ lại.
– Anh về đi, chúng ta không hợp nhau, em chỉ vui đùa thay đổi không khí chút thôi…
HHTT nói nhiều lắm nhưng tôi không còn nhớ gì nữa, tai tôi ù đi, chân tôi như muốn ngã gục xuống. Mấy tay bảo vệ nhìn tôi cười cười chỉ chỏ…
Tôi lững thững dắt xe đạp quay đầu khi hai người họ ôm eo nhau vào trong quán bar, họ hạnh phúc quá…
Tôi ít khi khóc, hâù như không ai thấy tôi khóc, vì chí làm trai trong tôi mãnh liệt quá. Tôi luôn lấy những vần thơ về ý chí làm trai để đầu các quyển sổ học hành:
“Làm trai phải lại ở trên đời
Há để càn khôn tự chuỷên rơì
Trong khoảng trăm năm cần có tớ
Sau này muôn thủa há không ai?..”
Vậy mà hôm nay tôi đã khóc, khóc như mưa, đầu tiên là khóc thầm trong lòng nhưng rồi tôi không thể ngăn cản những giọt nước mắt lăn dài trên má…
Tôi cứ ngỡ HHTT là người tốt, là người mà tôi sẽ có tình yêu trong sáng để quên đi mọi thứ. Nhưng cái nghèo nó khổ thế đấy. Người ta lá ngọc cành vàng, còn tôi chỉ là một anh nhà quê chân đất.
Tôi cứ nhớ mãi những lời của anh chàng kia cũng như thái độ của HHTT, nó theo tôi đến mãi sau này, nó ám ảnh tôi khi gặp những người con gái tiếp sau cũng như tạo động lực để tôi lao vào vật chất chứ không chỉ là những vần thơ con cóc nữa.
Tôi lao xe như điên dại trên đường về, tôi không về ngay mà lang thang hết phố này đến phố khác. Tôi đau khổ như chưa bao giờ đau như thế. Cũng may mọi chuệyn chưa có gì, tôi tự nhủ, rồi thời gian sẽ qua.
Tự nhiên tôi nhớ mẹ quá, tôi nhớ mẹ vô cùng. Những lúc khó khăn thất bại thế này người tôi muốn chia sẻ chỉ có mẹ tôi, người luôn dang cánh tay ra chào đón sau những lần gục ngã…
Tôi rẽ vào bưu điện thành phố khi đã quá 11h đêm, tôi gọi điện về nhà… Tôi biết mẹ có lẽ giờ đã ngủ, nhưng tôi vẫn gọi, vì chẳng còn ai để tôi có thế tâm sự lúc này…
Thật lạ, hôm đó mẹ tôi còn thức và mẹ rất ngạc nhiên khi tôi gọi về nhà lúc này. Tôi chẳng nói được gì, chỉ kịp gọi tiếng “mẹ” rồi thút thít khóc như đứa con nít.
Mẹ hỏi tôi có chuyện gì, tôi không nói, chỉ bảo mẹ đừng lo rồi cúp máy…
Bình minh ló rạng qua những khung cửa của những toà nhà nơi xóm trọ, tôi uể oải sau một đêm mệt mỏi. Tôi tự nhủ từ nay sẽ quên HHTT như một loài hoa nhỏ bé đi và sống cuộc sống khác. Tôi đạp xe trên con đường quen thuộc và hình dung ra đủ thứ. Tôi cứ mơ hồ rằng HHTT hôm nay sẽ đi học và sẽ quay lại với tôi. Tôi vẽ ra nhiều viễn cảnh tươi đẹp quá. Tôi quên mất hôm qua đây thôi họ còn chửi tôi là đồ nhà quê, họ khinh tôi là kẻ nghèo hèn…
Tôi nghèo thì đã sao? Tôi đang là sinh viên mà, rồi sau này tôi sẽ có nhêìu tiền khi ra trường, tôi tự an ủi mình…
HHTT hôm nay vẫn đến giảng đường, cô ấy mặc chiếc váy hồng xinh đẹp, tôi không dám vào vì bên cạnh cô ấy là thằng hôm qua, họ cười nói vui vẻ với những đồ Hitech sành điệu như tai nghe, điện thoai đi động hay tân từ điển…
Còn tôi, nghĩ lại có mỗi cuốn sổ nhàu nát ghi mấy dòng thơ… HHTT thoáng qua cửa sổ thấy tôi nhưng giả vờ như không biết. Tôi lên giảng đường tầng 3 để học cho đỡ phải nhìn cảnh ấy. Chiều tối, tôi thấy chở nhau trên chiếc xe ga đắt tiền tự nhiên cái viễn cảnh tôi mơ hồi sang bay đâu mất…
Tôi gặm nhấm nỗi đau thả hồn qua những dòng thơ…
Cuối tuần, tôi định về quê cho khuây khoả, cũng tạm quên con người ấy rồi. Tôi thu xếp quần áo vào vali định ra bến xe thì mẹ tôi đi xe ôm tới.
Tôi ngạc nhiên, mẹ mới lên mà.
– Sao mẹ lại lên làm gì, mẹ mới lên mà ,con đang định về. – Tôi hỏi khi mẹ vừa bước chân vào.
– Mẹ lên xem con có chuyện gì. Mẹ lo quá, có bao giờ con như vậy đâu.
– Con có sao đâu mà, mẹ vào đi.
Mẹ đặt đồ xuống rồi xoa lên má tôi” dạo này con xanh quá”. Đúng thật, mấy hôm mất ngủ vì suy nghĩ rồi.
Tôi kể hết cho mẹ nghe về HHTT, từ khi đến nhà cô ấy cho đến khi gặp cô ấy ở bar. Mẹ im lặng hồi lâu rồi lâu.
– Mẹ cũng đoán trước rồi mà. Mẹ biết thế nào nó cũng làm con khổ. Tình đầu khó quên lắm.
– Sao nghèo lại khổ vậy mẹ? – Tôi hỏi.
– Vì thế nên mình phải cố giàu nhưng đừng quên lúc nghèo như này nhé. Lúc mẹ nói chuyện với HHTT mẹ hỏi nó có xác định lâu dài với con không, nó bảo chỉ là bạn, mà con thì cứ đinh ninh đó là tình yêu nên mẹ không muốn nói sợ làm con đau khổ.
Tôi thở dài, âu cũng là số phận, tôi chở mẹ đi chơi cho khuây khoả…
Tối tôi chở mẹ đến nơi mà tối thứ bảy tôi và HHTT hay ngồi, con đường tình yêu.
– Mẹ sẽ thay HHTT hẹn hò cùng con nhé. – mẹ cười nói nửa đùa nửa thật.
– Vâng, mình thử nhé.
Các đôi khác đang cố thể hiện tình yêu của mình bằng những nụ hôn, những cái va chạm, cả những động tác kích dục nữa..
– Con hôn HHTT chưa?
– Mới nắm tay thôi.
– Con có nghĩ vì con không chủ động nên nó chán con không?
– Không mẹ à, tại con nhà quê quá…
Mẹ nắm tay tôi nhìn vào mắt tôi rồi nhạ nhàng hôn lên môi tôi. Lần đầu… Nụ hôn đầu…
Tôi ngạc nhiên vô cùng, tim tôi như loạn nhịp vì lần đầu tiên tôi biết hôn. Tôi lung túng như gà mắc tóc khi mẹ chủ động hôn tôi, tôi ngậm chặt miệng lại, chưa bao giờ nên…
Bên cạnh, họ vẫn hôn nhau say đắm. Tôi cũng liều mình chủ động ghì sát mẹ vào người, hôn mạnh mẽ lên bờ môi ngọt ngào của mẹ… Mẹ ôm chặt lấy tôi hôn lại như sợ tôi buông ra.
– Mẹ lấy mất nụ hôn đầu của con rồi. – Giọng tôi run run…
– Mẹ dạy con để sau này con yêu ai sẽ chủ động hơn ,con gái bây giờ cũng thích người mạnh mẽ.
Tôi lại kéo mẹ lại gần, lại hôn lên môi mẹ, lưỡi tôi đã chủ động hơn, nút lưỡi mẹ như muốn nuốt vào bụng. Hôn không ngờ lại mang lại cảm giác như thế… Tôi đã từng muốn hôn mẹ nhưng mẹ đều đẩy ra vì mẹ bảo nam nữ yêu nhau mới hôn…
Tôi hôn mẹ, thỉnh thoảng lén mở mắt xem mẹ làm gì thì mẹ mắt vẫn nhắm nghiền, mẹ hôn tôi say đắm, rồi tôi lại nhắm mắt lại, rồi nụ hôn tưởng như kéo dài vô tận.
Tay tôi khi hôn không thể cứ để yên như thế, nó luồn vào vú mẹ mà mân mê như các cặp đôi khác…
Mẹ cũng không lấy làm lạ khi tôi làm thế, mà còn chủ động đưa tay vào ngực tôi xoa bóp như muốn kích thích tôi…
Chú bé của tôi lại thức dậy… Giá như…
– Cảm ơn mẹ nhé.
– Sao lại cảm ơn.
– Cảm ơn mẹ vì hai lý do. Thứ nhất mẹ đã chia sẻ cùng con để vựơt qua nỗi đau này, dù chỉ là thoáng qua nhưng con vẫn đau lắm, cảm giác bị phản bội thật kinh khủng. Thứ hai là cảm ơn mẹ đã dạy cho con nụ hôn đầu. Dù rằng con hơi tiếc.
– Sao lại tiếc?
– Lẽ ra nụ hôn đầu phải dành cho mối tình đầu, ai dè mẹ phá hỏng đời con rồi…
Mẹ im lặng trầm ngâm khi nghe tôi nói thế. Có lẽ mẹ hơi buồn, mẹ ghen với HHTT.
– Con phải cố gắng học tốt kiếm nhiều tiền để người ta đừng khinh mình con à.
– Vâng!
Xung quanh các đôi nam nữ vẫn tíu tít bên nhau không ngớt, những nụ hôn không rời, thỉnh thoảng cả là tiếng rên nhẹ: “đừng anh”….
– Cảm giác của mẹ thế nào? – Tôi hỏi khi tôi chở mẹ trên đường về nhà trọ.
– Cảm giác gì? Hôn à?
– Không, cảm giác hẹn họ cùng con như những đôi tình nhân khác ý.
– Mẹ run lắm, hồi hộp như là đang yêu lần đầu.
– Nói thật khi hôn mẹ chẳng hiểu sao chú bé của con lại thức dậy.
– Mẹ cũng vậy mà, ướt cả quần rồi, sinh lí mà con.
– Lát nữa về nhà mẹ cho con gặp cô bé dễ thương của mẹ chút nhé,… – Tôi mạnh dạn hơn.
– Nhớ là chỉ một chút thôi đấy, mẹ đánh nhẹ vào lưng tôi.
Phòng trọ giờ này đã vắng hoe, cũng muộn rồi. Tôi ngỡ thằng cùng phòng biết mẹ tôi lên nó sẽ qua phòng khác ngủ nhường cho mẹ tôi nhưng hôm nay chẳng hiểu sao nó vẫn ngủ ở phòng, làm tôi mất hết cả hứng.
Chẳng lẽ tôi lại đánh thức nó dậy qua phòng bên kia ngủ, nhưng kể ra cũng tội nó. Tôi và mẹ trải chiếu xuống đất để ngủ. Tôi lắc đầu ngao ngán, mẹ như hiểu tôi nuối tiếc điều gì đó nên chỉ cười tủm tỉm.
Mẹ mặc chiếc váy ngủ rộng dường như là để dành cho tôi lộng hành được dễ hơn, vì mẹ biết dù thằng cùng phòng ngủ ở trên giường tôi vẫn lần mò cô bé của mẹ.
Tôi không để đèn ngủ, nhẹ nhàng xoa bóp cô bé của mẹ từ phía sau, hai mẹ con nín thở trong giây phút khi tay tôi chạm cô bé mập mạp của mẹ.
Không ai nói gì, mẹ cố gắng điều tiết nhịp thở, còn tôi cố gắng không chuyển động nhiều. Tôi chỉ tụt quần lót của mẹ đến ngang đầu gối rồi vén váy mẹ lên một chút, váy mẹ che hết người tôi, nếu ai có nhìn thấy cũng không biết chim tôi đang ngập trong mẹ nhầy nhụa.
Tôi đưa chim vào bướm mẹ từ phía sau, tư thế này không thích thú với tôi lắm vì mông mẹ to và sâu nên chim tôi không vào sâu trong bướm mẹ được nhưng nó kích thích tôi vô cùng.
Mẹ thò tay xuống dưới banh hai mép ra để chim tôi di chuyển vào, thỉnh thoảng khi tôi mệt dừng lại, mẹ xoa hai hột chim tôi muốn chết ngất. Tư thế này khiến nước nhờn chảy ra đùi mẹ nhiều hơn. Dù tôi không thấy gì nhưng tôi đoán mẹ ra rất nhiều, chim tôi lọt thỏm trong vũng nước ấy.
Tôi không dám dập mạnh, sợ thằng cùng phòng nghe thấy, tôi chỉ rút ra rồi ấn vào từng cái một, hai tay tôi xoa lên mông mẹ rồi bóp mạnh làm mẹ giật thót người.
Thỉnh thoảng tôi luồn tay từ cổ xuống ngực mẹ mà xoa mà nắn. Mẹ tôi không dám rên nhẹ như mọi khi, chỉ nhắm mắt cam chịu, tôi đoán thế…
Tôi muốn nằm đè lên mẹ mà dập cho đã, hoặc đưa hai chân mẹ lên vai mà thoả sức tung hoành nhưng ở hoàn cảnh này tôi không thể làm gì hơn là đi từ phía sau.
Tư thế này làm tôi lâu xuất tinh kinh khủng, tại không dập nhanh được nên mãi vẫn chưa ra. Mẹ lo lắng nên cố gắng khép đùi lại, mân mê hai hột của tôi để kích thích ram au.
Bỗng có tiếng thằng cùng phòng mơ ngủ: “Mày làm gì đấy?” Tôi như thót tim lại, mẹ vội vàng kéo quần lót lên rồi đẩy tôi ra. Tôi như thiếu vắng gì đó, bức xúc không chịu nổi. Cái thằng đấy nó thế, đêm nào cũng ngủ mơ, nhưng nó ngủ thì rất say. Mẹ nói nhỏ vào tai tôi.
– Mai nhé.
– Con chưa được mà.
Mẹ quay người lại đối diện phía tôi, luồn tay vào quần tôi túm chặt con chim đang cương cứng rồi xóc nhẹ. Mẹ định cho tôi ra bằng tay. Tôi cũng luồn tay vào quần mẹ mà xoa bóp con bướm đã ướt nhẹp của mẹ. Hai mẹ con chẳng ai nói gì, không gian im lặng, còn hai người thì hì hục…
Tôi ra đầy quần, thở dốc…
Mẹ giữ tay tôi khi hai ngón nằm gọn trong mẹ sâu thẳm, mẹ cũng ra…
Tôi hôn lên trán mẹ như mọi khi để cảm ơn, cũng không quên ôn lại bài học hôm nay, hôn môi…
Cả đêm tôi mất ngủ vì nghĩ đến HHTT, tôi cố không trở mình để mẹ không biết rằng tôi còn thức. Tôi nhớ HHTT quá, nhớ những con đường, nhớ một loài hoa nhỏ…
Sáng, tôi vào phòng tắm sớm thay quần, vì nó ra từng mảng… Chỉ mình mẹ tôi hiểu…
Thằng cùng phòng đi ra ngoài mua đồ ăn sang, còn lại tôi và mẹ. Mẹ đánh răng trong nhà vệ sinh, tôi lại gần hôn ngấu nghiến lên môi mẹ, hai tay không quên sờ mó từ trên xuống dưới.
– Kìa con, nó về kìa.
– Còn lâu, ít nhất là 30 phút, mà con chỉ cần 10 phút thôi.
– Không, như thế không thoải mái, lát nữa nó đi rồi tính.
Tôi đành buông mẹ ra trong tiếc nuối.
Rồi giây phút tôi mong chờ cũng đến, thằng cùng phòng đi học chỉ còn tôi và mẹ ở nhà. Thực ra hôm nay tôi cũng có tiết học nhưng tôi không muốn rời xa mẹ trong hoàn cảnh này…
Tôi vồ lấy mẹ như hổ đói, tôi tự nhiên muốn hôn mẹ quá, hai lưỡi cứ quấn vào nhau trong đam mê bất tận. Mẹ nút lưỡi tôi như ăn mất lưỡi tôi, tôi ngấu nghiến môi mẹ như cắn mất. Giờ tôi mới hiểu tại sao khi yêu nhau người ta hay hôn nhau.
Hôn thì tay hoạt động, tự nhiên chú bé của tôi cứng lên, cô bé của mẹ cũng kích thích ra nước từ bao giờ.
– Biết thế này con đã hôn mẹ từ lâu, cảm giác thích lắm.
– Sau này lại chán thôi, lại muốn hôn gái trẻ chứ hôn gì bà già này.
– Con chỉ yêu mẹ thôi. – tôi nịnh bợ.
Rồi tôi và mẹ lại chìm trong những nụ hôn không ngớt, tôi cúi xuống hôn cổ, cả ngực của mẹ nữa…
Rồi chim tôi không hiểu bằng cách nào đã nằm gọn trong bướm mẹ…
– Con cho vào trong nhé.
– Không, nguy hiểm lắm, chịu khó đi.
Tôi tụt hết quần áo mẹ ra và tôi cũng chẳng còn gì trên người. Mẹ nhìn tôi cười khúc khích, rồi lại nhắm chặt mắt khi tôi bắt đầu dập xuống.
Dãy nhà trọ vắng người, cửa đã đóng nên tôi không ngại mà để phát ra những tiếng dâm dục của hai bộ phận gặp nhau, tiếp xúc nhau…
Tôi nằm đè lên mẹ, vừa dập vừa hôn, cảm giác kì lạ như chưa bao giờ có. Mẹ xoa đầu tôi kéo xuống hôn, mông tôi nhấp nhổm để chim tôi nhịp nhàng trong bướm mẹ.
Mẹ ra mấy lần, tôi biết. Vì mỗi khi lên đỉnh mẹ thường rên khẽ, ưỡn người và nóng ran khắp cơ thể.
Chim tôi như phá vỡ cấu trúc bướm mẹ, nó đâm những cú như trời giáng vào hang sâu thẳm ấy. Tôi đôi khi dừng lại để xem điều gì xảy ra giữa hai bộ phận sinh dục bằng cách nhìn sâu vào bướm mẹ. Chẳng có gì ngoài những thớ thịt đỏ au và những giọt nước nhờn đọng lại. Vậy mà nó cuốn hút sung sướng đến lạ kì…
Tôi không quên bắt mẹ chổng mông hai tay chống vào bàn học để tôi đi từ phía sau. Mẹ chỉ im lặng cam chịu mọi sự điều khiển của tôi.
Tự nhiên khi đang dập thế này tôi chợt nhớ HHTT, giá như…
Tôi kêu tên HHTT khẽ khi mỗi lần dập sâu trong bướm mẹ… Mẹ lặng người khi tôi vô tình gọi tên cô ấy…
Tinh trùng rơi lã chã trên nền nhà, trên mông và lưng mẹ…
Mẹ gục xuống giường thở dốc, tôi nằm kế bên mẹ thở dài…
HHTT ơi, giá như em đừng như thế, giá như em ở bên anh thì cuộc đời anh đã khác, tôi tự nhủ.
Tôi vẫn hay làm thơ về cô ấy, cả trách móc, cả giận hờn đan lẫn yêu thương tiếc nuối, đôi khi cả sự coi thường, kinh tởm…
Vậy đấy, HHTT đã qua đi nhẹ như cơn gió. Nhiều kỉ niệm, nhiều chuyện để nói nhưng không thể kể hết ở đây…
…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tội lỗi |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ cave, Đụ mẹ ruột, Tâm sự bạn đọc, Truyện bóp vú, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Update Phần 52 |
Ngày cập nhật | 17/06/2023 12:38 (GMT+7) |