Cơn đau đầu có vẻ đã thuyên giảm, nét mặt nàng lúc này đã đôi phần dễ chịu, không còn chịu đựng như vừa nãy nữa. Tôi đưa tay sờ lên trán nàng thì thấy nóng thật, nếu vậy thì chắc là bị sốt mất rồi. Chỉ hy vọng là đừng bị sốt xuất huyết như tôi hồi năm lớp 10 mà thôi.
Chuông reo vừa báo hết tiết thì đám mấy đứa nhỏ Phương, Yên ù, Khang mập, Tuấn rách, Dũng xoắn, có cả Ái Khanh vội ùa xuống phòng y tế, đến nơi đã thấy hai đứa tôi một nằm một ngồi lặng im thin thít.
– Trời ơi, cô, cô, bạn con có sao không cô? – Nhỏ Phương lo lắng hỏi dồn.
– Thằng Nam dậy đi chợ mua cam nặn chanh đi chớ, nắm tay vậy làm ăn chăm bệnh gì được? – Tuấn rách tru tréo.
Luân khùng từ đâu thò đầu vào cửa sổ, hớt hải nói:
– Nam mày lo chở Trúc Mai về đi, tụi tao xin phép cô Tuyết cho!
– Tui dọn cặp sách cho bà rồi nè Mai ơi, cặp của ông nữa nè Nam! – Yên ù chìa cặp hai đứa tôi ra.
– Thằng Nam chở được không? À mày mới bị thầy Phương kiểm đó, ăn dê – rô nha con, cái tội không vẽ biểu đồ! – Khang mập tiếp lời.
Dũng xoắn nạt liền:
– Móa thằng này, mày coi đang là lúc nào mà nói mấy cái chuyện đó? Thánh Nam điểm thấp quen rồi, đâm chọt cũng vậy thôi con!
Tôi nghe đám bạn mình tự dưng ồn ào phá bĩnh không khí dưỡng bệnh yên lặng nãy giờ trong phòng y tế thì đã tính ra hiệu dừng lại. Nhưng Tiểu Mai bất thần lại nhờ cái miệng bá láp của Dũng xoắn mà khẽ mỉm cười, nàng có vẻ đỡ hơn và đã nghe biết được tình hình xung quanh.
– Thôi mấy em về lớp đi, ồn ào quá sao bạn nghỉ được! – Cô giáo đuổi khéo.
Rồi cô lại quay sang tôi nói:
– Còn em chở bạn về nhà đi, rồi báo cho ba mẹ bạn chăm sóc cẩn thận, vẫn chưa hạ sốt đâu đấy!
Tôi nghệch mặt ra, nghĩ trong đau khổ:
– “Ba mẹ bạn…”
Đến lúc này thì tôi mới thấm thía được sự can đảm và quyết tâm của Tiểu Mai khi quyết định về Việt Nam sống một mình, chọn lựa xa gia đình để rồi gặp những lúc như thế này thì biết tựa vào ai, nhờ ai chăm sóc đây.
– Anh chở em qua nhà cô Ba nha? – Tôi cúi xuống nói nhỏ.
Nhưng Tiểu Mai lắc đầu, nàng nhíu mày đáp không thành tiếng. Tôi phải ghé sát vào nàng mới nghe được trong hơi thở:
– Đừng… anh gọi Trân giùm em…
– Trân? – Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
Nàng không đủ sức trả lời, sự im lặng đáp thay cho phương cách giải quyết tình thế. Tôi dù đã mường tượng ra cái cảnh Tiểu Mai nghỉ tại nhà Trân thì cũng gọi là có khả năng nhưng biết ăn nói làm sao với bên phía gia đình cô chú Ba đây? Dẫu sao hai người họ cũng là có quan hệ họ hàng máu mủ duy nhất với Tiểu Mai ở Việt Nam kia mà.
– Vậy… để anh đi kêu bé Trân! – Tôi miễn cưỡng nói.
Nhưng lại không nỡ để nàng rời tay, thành thử ra tôi cứ ngắc ngứ nửa đứng dậy, nửa muốn ngồi luôn tại chỗ.
Luân khùng vẫn là sáng suốt, nó vội bảo:
– Để tao đi cho, nhỏ Trân 11A1 chứ gì?
– Ừm, kêu giùm tao đi! – Tôi gật đầu, cảm kích không để đâu cho hết.
Rồi nó ba chân bốn cẳng chạy biến, kéo theo mấy thằng con trai hội bàn tròn. Nhỏ Phương, chị đại Yên ù với Ái Khanh cũng quyến luyến thêm ít nữa mới chịu rời đi để vào lớp học tiếp.
– Em đỡ đau chưa? – Tôi hỏi bằng chất giọng dịu dàng mà chính mình lúc bình thường chẳng có khi nào nặn ra được.
Tiểu Mai gật đầu khe khẽ, tôi nhờ vậy mới cảm thấy nhẹ nhõm đi chút ít, thở hắt một hơi dài. Quả tim bị bóp nghẹt nãy giờ mới có thể đập trở lại.
Nhìn nàng nhắm nghiền mắt mỏi mệt, mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt ửng đỏ hâm hấp, tôi chợt nhớ đến một khoảnh khắc của mùa hè vừa rồi. Khi mà Tiểu Mai đã bắt tôi phải hứa với nàng:
– “Anh nè, lỡ vài bữa mà có ai gọi điện hỏi anh rằng, trong thời gian em ở Việt Nam có hay bị đau đầu không thì anh trả lời là không có. Em hoàn toàn khỏe mạnh, nha anh?”
Và lòng tôi dẫu có dấy lên một chút nghi ngờ nhưng cũng vì yêu nàng đã hoàn toàn đồng ý, hứa một lời chẳng nghĩ ngợi thêm chi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tiểu Mai - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 06/07/2019 06:36 (GMT+7) |