– Mời đội hình bóng đá trường mình có mặt tại phòng sinh hoạt Đoàn ngay bây giờ, các em sau đây đến gặp thầy Hào…
Vừa nghe đến đấy là tôi đã nhảy dựng lên, ngồi phắt dậy. Dù đã biết trước nhưng tôi vẫn chờ đợi suốt cả mùa hè vừa qua, và trong sự hồi hộp lắng nghe của một vài đứa bạn không ra sân chơi vẫn ngồi lại trong lớp, tên tôi được xướng lên ngay sau hai vị trí tiền đạo, là tiền vệ tổ chức. Cuối cùng thì giờ phút tập trung đội hình những cầu thủ chủ lực trường Phan Bội Châu cũng đã đến.
– Chà chà, bảnh chưa con, tập hợp đội hình kìa, phen này trường mình giã trường Chuyên nát gáo cho tao! – Khang mập trầm trồ.
– Đi đi thầy kêu kìa, trời ơi, sao thầy lại không chọn tao chứ, tao đá trung phong ngon vậy mà! – Luân khùng nửa đẩy tôi đi, nửa nhăn nhó than trời vì ghen tị.
Tôi dù sướng rơn nhưng cũng cố tỏ ra vẻ phớt đời, ý tứ ra mặt rằng ba cái đồ yêu này bình thường thôi, tao vừa bị phạt đứng mỏi chân chỉ muốn nằm nghỉ đây này. Giả vờ uể oải đứng dậy rồi bằng điệu bộ thở dài ngao ngán, tôi lắc đầu đi một cách lười biếng ra cửa.
Nhưng chỉ vừa khuất tầm mắt mấy đứa bạn là tôi phóng nhanh như khói, xuống hai vòng cầu thang rồi băng qua sân trường là đã đến phòng sinh hoạt Đoàn. Đến nơi đã thấy các cầu thủ đồng đội khác cũng đang lục tục vào cửa, bên trong là thầy Hào chờ sẵn với một tập tài liệu trong tay.
– Chà chà, bàn chiến thuật hay sao vậy ta?
– Cỡ đội hình trường Chuyên, tao thở một phát là thủng lưới!
– Mấy anh yên tâm, em có nhỏ em học bên đó, thám thính hết trơn rồi!
– Ủa sao đứa em học trường Chuyên mà thằng anh lại vô đây vậy, lo đá banh quá hả!
Vẻ như sau mùa giải bóng đá toàn trường năm ngoái, đội ngũ giáo viên thể dục trường tôi đã lựa chọn ra các cầu thủ từ những đội hình khác nhau, đếm tổng cũng tầm mười lăm thành viên ở cả khối 11 và khối 12. Vì vậy xung quanh mỗi người lúc này có thể gọi bằng đối thủ hôm qua nhưng là đồng đội hôm nay. Tôi cũng hơi vểnh mũi lên hãnh diện một tí vì được một thằng tiền đạo bên A23 tới vỗ vai nói rằng chỉ cần tôi kiến tạo bóng đẹp như giải vừa rồi là nó ghi bàn cái một.
Thầy Hào đập đập xấp tài liệu vào tay ra hiệu tập trung, rồi trước ánh mắt hồ hởi đợi mong của cả đội, thầy nói:
– Nhanh, mình không có nhiều thời gian nên hôm nay thầy nói vắn tắt thôi để mấy đứa còn vào tiết học. Lí ra thì tầm tháng sau là bên mình với trường chuyên Trần Hưng Đạo sẽ có một trận bóng giao hữu, đó cũng là lí do mà nhà trường tập trung các em lại từ nhiều lớp khác nhau!
Nghe tới đây thì mọi người ồ lên xuýt xoa, sự hãnh diện vì được chọn vào đội hình trường vẫn đang lan tỏa khắp phòng. Nhưng nếu tinh ý thì sẽ nhận ra trong lời thầy Hào có điều gì đó không ổn. Y như rằng, câu tiếp theo của thầy đã khiến toàn đội phải khóc thầm lặng lẽ:
– Nhưng hiện tại thì bên trường họ vừa thông báo có một số lí do khách quan khiến hai bên phải hoãn trận giao hữu này lại. Khi nào có cập nhật mới nhất thì họ sẽ thông báo cho bên mình biết!
Đến đây thì bọn tôi đần mặt ra rồi phút chốc chuyển sang chán nản toàn tập. Đọc được sự thất vọng nặng nề trên gương mặt của mấy cầu thủ, thầy Hào hạ giọng an ủi:
– Mấy đứa đừng buồn, thầy sẽ tính toán lại rồi báo lịch tập dợt đến từng người. Coi như chuẩn bị sẵn, có lịch là đấu luôn!
– Lỡ không có lịch thì sao thầy? – Một đứa thắc mắc.
– Thì… thôi chứ sao. Nói chung ban đầu các thầy định tổ chức một giải vô địch liên trường, nhưng phải xin giấy phép này nọ, mà cũng chưa chắc đủ quy mô để các trường khác tham gia. Nên mấy đứa tạm vậy đi, có tin mới thì thầy báo liền. Thôi giải tán về lớp, chuông reo hết ra chơi rồi kìa!
Nghe vậy nên chẳng đứa nào ham hỏi nữa, tình hình có vẻ không khả thi rồi, xui xẻo cho đội nhà vừa mới ra đã chết từ trong trứng. Rồi chẳng ai bảo ai, toàn bộ lục tục xin phép thầy Hào về lớp. Khi đến ầm ầm như một đoàn quân, khi đi rủ rỉ rù rì như đàn gà rù trụi lông, sạch cả khí thế.
Tôi vừa nản vừa chán, đã bị phạt đứng rã cẳng bốn mươi lăm phút xong chưa kịp nghỉ ngơi, uống Sting Tiểu Mai mua cho lại còn bị triệu tập đội hình gấp gáp. Lúc đi mang bao nhiêu là niềm hi vọng tin yêu, bây giờ nghe tin hủy bỏ trận đấu, tôi biết ăn nói giải thích làm sao đây. Mất dịp chứng tỏ bản thân với mọi người làm tôi chán một, mất dịp vì màu cờ sắc áo trường Phan sút banh mành lưới trường Chuyên, tôi chán đến một trăm.
Lê chân nặng nhọc lên từng bậc cầu thang, tôi đi vào lớp. Vừa bước qua cửa đã thấy giáo viên dạy Anh Văn là thầy Triều đang đoạn giới thiệu. Trong ánh mắt vừa háo hức vừa tò mò của cả lớp, tôi cúi đầu xin phép thầy rồi mò về chỗ.
Thấy bản mặt như đưa đám của tôi, Khang mập với Luân khùng ngơ ngác chả hiểu mô tê gì, thì thào chồm lên hỏi:
– Sao mày? Chừng nào đá? Sao mặt như cái mâm vậy?
– Hay thầy không cho vô đội hình nữa hả?
Tôi nhăn nhó lắc đầu, giải thích gọn lỏn:
– Trường Chuyên báo bận, hủy kèo!
Hai thằng nghe tôi nói mà há hốc mồm rồi đấm tay tiếc rẻ. Ở bên trên, thầy Triều có vẻ cũng biết tin này từ trước nên nói vọng xuống:
– Bị hủy rồi, phải không Nam?
– Dạ… dạ thầy! – Tôi nghe thầy gọi thì vội đứng dậy, thắc mắc không hiểu sao thầy biết tên mình.
– Thôi đừng tiếc, chỉ là tạm hoãn thôi. Cũng chưa chắc là hủy!
– Dạ, cũng cầu được vầy!
Lời thầy Triều nói ra xem như thay tôi nói cho cả lớp biết tin xấu này, đồng thời cũng giải thích vì sao bản mặt tôi đang chình ình hai từ thất vọng.
Tôi hậm hực lôi quyển sách tiếng Anh trong hộc bàn ra, ấm ức nghĩ thầm trong bụng:
– “Đầu năm mà xui như quỷ. Lỡ mất cơ hội giã banh chành trường Chuyên, tức cha chả là tức! ”
Lúc ấy tôi chẳng hề nhận ra điều làm tôi tức nhất không phải vì trận bóng giao hữu giữa hai trường bị hủy, càng không phải là lỡ mất cơ hội chứng tỏ bản thân với mọi người. Mà có lẽ từ thẳm sâu trong vô thức, là một đốm lửa hận tưởng đã lụi tàn nay vừa len lén bùng lên.
Đốm lửa ấy thấp thoáng hình ảnh một gã trai tên Vũ hoặc đang ôm đầu la bài hãi trong tiếc nuối ở khán đài, hoặc đang thẫn thờ vì thất bại dưới màu áo đội nhà. Còn tôi thì oai phong lẫm liệt trên sân cỏ, đường hoàng lập hat – trick thần sầu sút nát khung thành trường Chuyên.
Rồi rất nhanh như khi bùng lên, đốm lửa này cũng vụt tắt bởi hai lí do, đầu tiên năm nay là năm cuối cấp của tôi, cũng tức là năm nhất đại học của tên kia nên hắn đã cao chạy xa bay vô Sài Gòn từ đời tám hoánh rồi.
Cuối cùng là do lúc đó tôi còn chả mảy may biết đến trong vô thức mình lại tồn tại như vậy nữa là. Nên muốn người không biết thì ta đừng làm.
Thôi, dập lửa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tiểu Mai - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 06/07/2019 06:36 (GMT+7) |