Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.moe là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Tiểu Mai – Quyển 2 » Phần 160

Tiểu Mai - Quyển 2

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 160

Sự thật là từ trước đến nay, tính trên tất cả các đối thủ và đội bóng tôi từng gặp thì chưa từng có ai khả dĩ vượt qua tôi được cái khoản lừa bóng. Thoắt đi thoắt lại là tôi đã qua mặt được hầu hết các tiền đạo lẫn hậu vệ, chính vì vậy nên tôi rất tự tin vào kĩ thuật đi bóng của mình. Nhưng hôm nay, niềm tin đó đã bị đánh sập không thương tiếc và bằng một cách dở khóc dở cười nhất, tôi mới biết được rằng “thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân”.

Con nhỏ mắt xanh mà tôi vốn có ý định liệt nó vào hàng “con- gái- thì- ghét- bóng- đá”đó đã khiến tôi phải trố mắt ra mà nhìn nó biểu diễn những kĩ thuật đi bóng tôi trước giờ chỉ thấy trên… tivi.

– Sao ? Cái này gọi là tâng bóng qua đầu nè, hê hê coi cái đầu bum ngó theo kìa… hi hi, bóng còn trong chân mà, đồ khờ !
– Tưởng gì chứ xỏ kim tui cũng biết !
– Qua đây nè baby, chị ở đây nè !

Phải nói là nóng máu hết sức, con nhỏ kĩ thuật đi bóng không biết học từ ai hay do thiên tài bẩm sinh mà nó quần tôi hết đợt này đến đợt khác đến chóng cả mặt. Nhưng “Tia chớp vàng” không hẳn là hư danh, tôi cũng gây khó dễ cho con nhỏ không ít, chỉ có điều là thế trận có vẻ nhỉnh hơn một chút nghiêng về phía nó. Rất đơn giản, nó là con gái, thế nên tôi đâu thể nào tranh bóng với nó như một thằng con trai được, vồ vập lao vào lại chẳng ăn tát hay sao.

Con nhỏ không biết điều đó, cứ vô tư lừa bóng mà luôn mồm bảo tôi đến giành bóng, nhưng giành thế quái nào được khi mà… nó càng chơi bóng càng toát mồ hôi, và chiếc áo phông trắng đã thấm ướt lúc này liên tục đập vào mặt tôi như ý muốn bảorằng:

– “Con gái… đó là con gái….. ! ”

– Sao thế ? Đá gì dở ẹc vậy baby ?
– Tưởng giỏi lắm chứ ta…. !

Thấy tôi không tranh bóng hết sức, con nhỏ lâu dần đâm ra bực mà tung luôn cú sút trái phá:

– Vỡ mặt này…. !

– Víu…….. bịch…. lịch bịch….. !

– Ha… ah ha ha…… !
– Cười cái gì…. ? Hứ, nghỉ không chơi !
– Bà không biết sút hả ?
– Ừ đấy, rồi sao !

Dường như có một nghịch lí trên đời, đó là những cầu thủ có kĩ thuật đi bóng giỏi giang thì lại chẳng thể dứt điểm được bởi đôi chân họ vẽ trên sân cỏ những đường nét đầy nghệ sĩ, nên khó lòng mà tung ra được một cú sút thẳng đuột đi vào khung thành. Có thể là do tôi tự nghĩ vậy chứ cầu thủ trên thế giới ai mà chẳng biết sút, nhưng ít nhất là cái suy nghĩ này lại đúng với tôi và con nhỏ này.

Quả thật là cú sút vừa nãy con nhỏ định sút vào tôi, ấy thế quái nào mà nó lại sút trật đường rày bay thẳng luôn vào khu vực sân golf của khách sạn Novotel. Vậy là xong, vào đây là hết đường lấy lại bóng, bởi có muốn tự sát thì mới dám leo tường để nhảy vào sân golf, nguyên dàn chó săn cảnh vệ lúc nào cũng túc trực thì có cho vàng tôi cũng không dại gì liều mạng vì một trái banh.

Nhìn cái dáng không thể chuẩn hơn của con nhỏ đi ỉu xìu trên cát, tôi phải ngó lơ ra biển để “giữ gìn đức hạnh”, không dám ngoại tình tư tưởng thêm giây phút nào nữa.

Hai đứa ngồi phịch xuống bờ biển, con nhỏ vô tư tựa hẳn người ra bãi cát mà thở hổn hển:

– Chán ghê vậy đó !
– Sao chán ? – Tôi chưng hửng.
– Tui mà là con trai thì nãy giờ chơi vui hơn rồi, không đúng sao ? – Nó vừa nói, vừa nhìn tôi qua khóe mắt.
– ………. ! – Tôi chỉ im lặng gật đầu không nói, cảm giác như con nhỏ cũng biết tôi ngại nó là con gái nên đã không chơi thật tình.

– Bà… học đá banh ở đâu mà giỏi vậy ?
– Tui giỏi sẵn rồi, thiên tài mà !
– Ha, đừng xạo, cũng phải có người dạy chứ !
– Ờ, chú tui bày, nhưng tui không có thích đá bóng lắm, nên không tập nhiều !
– Chứ bà thích gì ?

Vừa hỏi mà tôi lại vừa cảm thấy lạnh gáy, bởi “không tập nhiều ” của con nhỏ này lại bằng cả một quá trình tập bóng miệt mài từ nhỏ đến lớn của tôi.

– Tui thích chơi bi- da, ông thích hông ?
– Uầy… không !
– Dở, bi- da chơi hay lắm, vừa suy nghĩ vừa luyện cảm giác !
– Nhà tui không cho chơi trò đó, bảo hư người !

Quả thật vậy, ba mẹ tôi mà biết tôi đi chơi bi- da là chắc chắn một trăm phần trăm, hai người sẽ chẳng ngần ngại gì tóm đầu tôi mà quăng luôn ra đường.

– Hư gì ? Do cách ông sống ra sao thôi chứ, bi- da là môn thể thao quốc tế cơ mà, trí tuệ lắm !
– Vậy… ngoài đá banh, bi- da ra, bà còn chơi gì nữa ?
– Ưm… bóng bàn, bóng rổ, ten- nis, bơi lội, … nhiều lắm, gì tui cũng chơi hết !
– Ghê… chơi nhiều vậy không đi học à ?
– Tui… học văn hóa dở lắm, học mãi mà chẳng vô được chữ gì !
– Hê hê, bà thua tui rồi, tui học “xiện” lắm !

Nhắc tới việc học, con nhỏ chợt xụ mặt xuống một đống rồi thở dài não nề:

– Ờ…. Haizzz !

Vậy là bỗng chốc không khí giữa hai đứa trở nên yên lặng, chỉ còn tiếng sóng biển rì rào đưa dần từ ngoài khơi vào bờ, gió nhè nhẹ thổi làm tóc con nhỏ bay bồng bềnh hệt như những đám mây đang trôi lãng đãng trên bầu trời vậy.

Con nhỏ ngồi dậy, nó lôi từ trong túi ra một cái kẹp tóc nhỏ rồi túm lại, buộc một hồi cũng xong, mái tóc thả dài bồng bềnh giờ đã được cột gọn gàng theo kiểu bình dân.

– Bà ở nước ngoài à ? – Tôi dè dặt hỏi.
– Ừm, ở Anh ! – Con nhỏ đáp.
– Thế sao về đây chơi ? – Tôi lại hỏi.

Sau câu hỏi của tôi, con nhỏ lại lặng im thêm một hồi lâu nữa, lâu đến mức tôi có cảm giác như tiếng sóng biển đã khiến con nhỏ không nghe thấy câu tôi hỏi. Đến khi tôi đang nhìn vu vơ ra biển xanh trước mặt thì con nhỏ lại lên tiếng:

– Mẹ tui vừa mất, ba tui cho tui về quê hương chơi.. để đỡ nhớ…. !

Sững sờ quay sang nhìn con nhỏ đang nói một cách tỉnh bơ, tôi chợt biết là mình vừa dại mồm hỏi chuyện không nên hỏi.

– Tui… tui không biết.. xin lỗi !
– Không sao, hông biết hổng có tội, hì !
– ……… !
– Quê mình đẹp ha, ông ha…. !
– Bà… cũng ở Phan Thiết à ?
– Ừa, mẹ tui cũng là người ở đây mà… bà sinh tui ra, rồi ba tui mới đưa cả nhà qua Anh định cư, được vài năm thì…. Vậy đó, mẹ tui mất, tui buồn, muốn về chơi!

– ……… !
– Nè… !
– Hả ?
– Ông được sống ở quê hương là tốt lắm rồi đó, hông có như tui… !
– Ờ… nhưng tui cũng thích đi nước ngoài !

Con nhỏ quay sang thắc mắc:

– Tại sao ?

Tôi toét miệng cười, nói tự tin, nửa đùa nửa thật:

– Tui tài năng kinh thế, không muốn chôn vùi mình ở một cái xứ sở nhỏ bé vậy đâu, đời người chỉ sống một lần, phải đi đây đi đó cho biết thiên hạ rộng lớn ra sao chứ !
– Ừm… mỗi người mỗi khác, có khi ông đi rồi mới biết nhớ quê hương như thế nào !

Nhìn ánh mắt trầm buồn của con nhỏ, tôi chợt cảm thấy hai tiếng “quê hương ” của con nhỏ thốt ra nghe sao mà thiêng liêng, ý nghĩa quá thể.

– Bà… cũng có quê hương trong bà đấy thôi !
– Hở ? – Con nhỏ ngơ ngác nhìn tôi.

Nhưng không hiểu sao tôi laị không thể nào nói ra được rằng màu mắt xanh của con nhỏ đã là cả một đại dương trong nó rồi… Một vùng biển xanh hiền hòa, trong trẻo, đẹp tựa như đôi mắt của nó vậy…

– Ông tên gì ?
– Tui hả ? Nam, Trí Nam… còn bà ?
– Uyển Nhi !
– Tên đẹp vậy… !
– Hì… cảm ơn !

Biển xanh, gió mát, con nhỏ vẫn ngồi đó yên lặng không nói, tôi đoán rằng có thể nó đang nhớ về người mẹ đã mất của nó, hoặc cũng có thể nó đang chìm đắm tâm tư vào biển cả mênh mông, cũng hệt như tôi vậy.

Hôm ấy, tôi đứng đợi đến khi Uyển Nhi đón được taxi rồi thì mới lững thững đạp xe về nhà, lòng dậy lên một cảm giác khó tả như vừa gặp lại một người bạn thời thơ ấu vậy, dù rằng đến giờ tôi vẫn chẳng biết được điều đó có thật hay là không. Chỉ biết rằng tôi lại vừa có thêm một lời hứa nữa:

– ” Nhớ nha, ngày mốt ông bày tui bắn Snap đó ! ”
– ” Ừ, taxi kìa, lẹ đi !”
– ” Hì hì, bye baby, chị về nghen ! ”
– ” Baby con khỉ…. ! ”

Buổi tối, vừa mò mặt về nhà là tôi đã thấy ngay bé Trân đứng nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn:

– Hay quá ha !
– Gì nữa ? – Tôi chột dạ dắt xe vào.
– Anh vừa cãi nhau với chị Mai chứ gì ? – Con bé nói giọng bực bội.

Nghe nhắc đến Tiểu Mai, tôi vội hỏi ngay:

– Sao… ? Mai sao rồi ?
– Không sao hết, chưa véo anh là may ! – Trân nhún vai đáp rồi bỏ đi, không quên buông lại một câu đe dọa. – Liệu hồn anh đấy, cái tốt thì không biết giữ !

Thở phào nhẹ nhõm vì được Trân cho biết là Tiểu Mai vẫn bình thường, hay ít nhất là tôi lúc này chỉ có thể tin được mỗi Trân, tôi bỏ lên phòng ngồi học bài, quên bẵng luôn những gì xảy ra giữa mình và Uyển Nhi vừa nãy.

Sáng hôm sau, là một buổi sáng đầu tiên mà tôi đi học không có Tiểu Mai bên cạnh, khi tôi lò dò xách cặp đến lớp thì đã thấy Tiểu Mai ngồi ở bàn của nàng tự lúc nào. Và… chiến tranh lạnh đã bắt đầu như thế đấy, hai đứa đều không thèm nhìn mặt lẫn nhau. Tiểu Mai đang giận tôi thì không nói gì đã đành, nhưng tôi giận Tiểu Mai vì điều gì thì… tôi cũng chả biết, vì kỳ thực tôi có giận gì nàng đâu chứ, chỉ là hôm đó giọt nước tràn ly, thằng con trai nào trong tình huống ấy mà chả giận.

Nhưng lạ lùng một chỗ là ở trên lớp, những khi truy bài hay việc gì đó mà bắt buộc Tiểu Mai phải lấy danh nghĩa cán sự ra làm việc với tôi thì nàng vẫn nói chuyện rất đỗi bình thường:

– Nam, đến truy bài Toán rồi kìa !
– Luân nhờ Nam lấy sổ đầu bài đấy, mình về trước !

Và khi tan học thì mỗi đứa mỗi hướng, Tiểu Mai chạy martin màu bạc của nàng về nhà, tôi lết thân với cái xe màu đen khốn khổ của mình ra cổng trường. Duy chỉ có một hôm, khi mà tôi đang lững thững dắt xe ra về thì Minh Châu ở đâu như đã đợi sẵn, cô nàng lại gần hỏi:

– Hôm giờ… Nam với Mai có chuyện gì à ?
– Không… đâu có gì ! – Tôi đáp bừa theo phản xạ, trố mắt ngạc nhiên vì Minh Châu hôm nay lại chủ động bắt chuyện với mình.
– Ừ… vậy thì tốt, về nhé ! – Cô nàng nhoẻn miệng cười.
– Ừm… bye…. !

Lại không hiểu lí do tại làm sao mà khi Minh Châu dắt xe đi trước, tôi đi sau mà cứ chốc chốc lại thấy cô nàng ngoái đầu lại khẽ nhìn mình rồi lại ngượng ngùng quay đi khi biết tôi cũng đang nhìn cô nàng.

Buổi chiều, hôm nào tôi không kẹt tập bóng với tụi bàn tròn thì lại đi dạy Snap cho Uyển Nhi, cũng có lúc nhỏ đòi tôi chở đi ăn, và quả đúng thật là nhỏ này đã từng sống ở Phan Thiết nên có nhiều chỗ con nhỏ còn rành hơn cả tôi. Và cũng duy nhất có một hôm, con nhỏ làm tôi giật cả mình suýt nữa là té luôn xe ra đường.

– Nè, nhà bạn gái ông trên đường Tuyên Quang à ? – Uyển Nhi đập vai tôi hỏi.
– HẢ ? – Tôi chưng hửng.
– Thì đường Tuyên Quang là khu ẩm thực Phan Thiết mà tui rủ hoài ông không ra ăn, toàn dẫn đi đâu đâu, nhà ông thì ở bên kia cầu, chỉ có nhà bạn gái ông gần đây thôi chứ gì ! – Nhỏ nói tỉnh bơ, đoán bậy bạ mà trúng tùm lum.
– ……… ! – Tôi toát cả mồ hồi vì sợ cái xu hướng xui xẻo kia nó sẽ xảy ra, biết đâu Tiểu Mai lại chợt nổi hứng bất tử chạy xe ra trước mặt hai đứa không chừng.

Uyển Nhi không biết điều đó, nhỏ vô tư cười khi thấy tôi tự dưng im ru:

– Hihi, tui biết tui vừa đẹp lại vừa thông minh, ông không cần tán thưởng tui trong im lặng đâu !

Như vậy là sao? Sao tự dưng tâm tư tôi lại hỗn loạn đến như thế chứ ? Tôi có phải đang… ngoại tình hay không ? Tôi giúp Minh Châu, sau đó lại chở Uyển Nhi đi chơi dù chỉ là mới quen ? Tôi đang làm gì vậy ?

Nhưng… chính Tiểu Mai đang giận tôi một cách vô lí cơ mà ? Nàng ghen vì tôi đã giúp Minh Châu, vậy giúp người là sai hay sao ? Giúp một người mà tôi còn nợ người ta một lời hứa là không đúng hay sao ?

Và một buổi tối cách trận chung kết chỉ 3 ngày, tôi đã biết được câu trả lời là như thế nào. Hôm đó, mẹ tôi bắt tôi phải đem mớ trái cây bà vừa mua ngoài chợ về sang nhà Tiểu Mai:

– Mày đem qua nhà bé Mai, nói là mẹ cho, rồi vài hôm nữa bảo con bé sang nhà mình có chuyện nhé ! – Mẹ tôi dặn.
– Nhưng… con đang học ! – Tôi thoáng ngần ngại khi nghĩ đến chuyện phải gặp nàng tận mặt.
– Nghỉ tí đi, trái cây mẹ để tủ lạnh, giờ mày để lâu là không ngon nữa, đem nhanh ! – Bà nhăn mặt rồi đẩy tôi đi.

Thế là tôi lại đạp xe đến nhà Tiểu Mai sau gần 1 tuần giận nhau không thèm nhìn mặt, vừa đi vừa tự nhủ thầm rằng thôi đằng nào mình cũng là đàn ông con trai, lần này bỏ qua cho nàng vậy. Cứ xuống nước năn nỉ làm hòa cho xong, chứ tình trạng cứ như thế này thì không ổn chút nào.

– Kính coong… ! – Tôi đưa tay nhấn chuông cửa mà nghe tim mình như chợt nhảy xổ ra lồng ngực.

Ít phút sau, tiếng dép loạt soạt quen thuộc từ trong nhà bước ra, và kế sau đó tôi nghe có tiếng meo meo của con mèo đần kia cũng vang lên cùng lúc. Qua song sắt cánh cửa, tôi biết chắc chắn rằng Tiểu Mai cũng nhận ra rằng người đang đứng trước nhà là tôi.

– Mẹ gửi, bảo là tặng em, vài hôm nữa sang nhà mẹ có việc ! – Tôi nói trống không rồi chìa giỏ trái cây ra khi Tiểu Mai mở cổng.
– …… ! – Nàng vẫn nhất mực giữ nguyên thái độ im lặng, nhận lấy giỏ trái cây từ tay tôi.

Và lúc này, tôi muốn làm lành với nàng kia mà, nên phải mở lời trước, thế nhưng mở lời bằng cách nào khi tôi vốn là thằng dở ăn dở nói. Chính vì vậy, lại một lần nữa miệng tôi nói mà não tôi không kịp chỉ huy:

– Yêu đương kiểu quái gì toàn… !

Vốn dĩ tôi chỉ định nói câu này rồi làm tính chất bắc cầu “yêu thế thì mệt lắm, mình làm hòa nha “, thế nhưng Tiểu Mai không nghĩ vậy, lần đầu tiên sau mấy ngày im lặng dài đằng đẵng vừa qua, nàng nhìn thẳng vào mắt tôi:

– Anh nói gì ?
– Nói… yêu kiểu gì mà cứ chơi trò im lặng, bộ hay lắm sao ? – Lỡ đâm lao đành phải theo lao, tôi bấm bụng nói cứng.
– Vì ai mà em im lặng ? Anh đến giờ còn không hiểu ? – Tiểu Mai nhìn tôi qua khóe mắt lạnh như băng.
– Hiểu gì ? Ừ thì anh sai, anh xin lỗi rồi còn gì ? Sao em cố chấp vậy ? – Tôi cự lại gay gắt.

– Anh sai điều gì ?
– Anh sai vì anh giúp Minh Châu, nhưng em cũng sai, vì em lại đi ghen với người ta, anh giúp người khác là sai hay sao chứ ?
– Em mà lại đi ghen ? Anh giúp người khác là tốt, em không phản đối gì, chính em là người đề nghị anh dẫn Minh Châu đi chơi để hoàn thành lời hứa, anh quên rồi sao ? Nếu vậy thì em ghen để làm gì ? Anh giúp được Minh Châu, làm hòa với người ta em vui mừng còn chưa hết, em giận để làm gì ?
– Thế tại vì sao em giận ? Giận vô cớ à ?

Liền ngay sau đó, lần đầu tiên tôi thấy Tiểu Mai giận lên như vậy, nàng gay gắt đưa ánh nhìn như đâm thẳng vào tim tôi, nói rít qua kẽ răng:

– Em không bao giờ giận vô cớ cả, anh không biết nghĩ hay sao ? Em một lòng tin tưởng anh vô điều kiện, anh bảo đó là xe của em họ anh, ừ thì em tin, rốt cuộc vậy đó là xe của ai ? Anh cứ nói thật với em là anh giúp Minh Châu thì được rồi, em có trách gì chứ ! Em từng nói với anh là sau này có chuyện gì thì cùng nói ra cả hai đứa sẽ tìm cách giải quyết cơ mà, sao anh lại giấu em ? Lại nói dối em ?
– ………… !
– Chuyện nhỏ như vậy mà anh đã nói dối như phản xạ, vậy thì sau này có chuyện lớn hơn, mình sẽ đối mặt như thế nào ? Em hoàn toàn tin tưởng anh, nhưng anh như vậy, có phải là có ý gì với người ta không ?
– Anh… không có gì với Minh Châu cả !
– Vậy sao lại dối em ? Suy nghĩ của anh không có, nhưng biểu hiện của anh lại nói lên là có, anh không biết à ?
– …….. !
– Em biết anh ghen với con mèo Leo, nhưng anh thử nghĩ đi, anh có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của em không ? Anh muốn em sẽ ở nhà lủi thủi một mình những khi anh đi chơi với bạn bè, những khi anh tập bóng hay sao ? Em muốn nuôi một con mèo để bầu bạn, vậy là sai ?
– …………. !
– Thời gian em ở cạnh anh không bao giờ là đủ, anh nào biết chứ, anh chỉ biết mình lúc nào cũng được mấy cô gái khác ngưỡng mộ, còn em….. !

Đến đây thì cả hai đứa chợt im lặng, tôi im lặng vì cuối cùng tôi đã biết mình sai điều gì, còn Tiểu Mai im lặng vì nàng… đang cố kềm nén cơn nấc lên vì xúc động.

– Em biết anh trọng sĩ diện, những ngày ở lớp em vẫn cư xử với anh bình thường để anh khỏi khó xử với bạn bè, em đặt mình vào cảm nhận của anh. Còn anh, có bao giờ đặt anh là em chưa ? Anh có biết cảm giác một người tin anh hoàn toàn, tin anh tuyệt đối rồi ít giây sau đó lại biết anh vừa nói dối người ta một cách trắng trợn không ?
– …….. !
– Anh về đi, em… em giận lắm !

Và Tiểu Mai đóng sầm cửa lại, mặc cho tôi nhìn nàng trân trân không nói được một lời nào. Còn lại một mình tôi đứng trước cổng nhà, não bộ dường như ngừng hoạt động mà đóng băng lại, đông cứng những lời nói tận chân tâm của Tiểu Mai.

Ôi… tôi cuối cùng cũng hiểu là mình đã sai ở chỗ nào rồi, tôi sai mà lại không biết mình sai, để người con gái tôi yêu một lần nữa phải buồn khổ vì một cơ sự không đáng có…

Vậy đấy, hôm đó là lần đầu tiên kể từ sau khi yêu nhau, hai đứa chúng tôi đã chính thức giận nhau lần đầu tiên và to tiếng với nhau đến nỗi, tim người này đau mà người kia cũng biết. Nhưng phải làm sao để chữa lành thì điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào tôi, chỉ một mình tôi mà thôi !

Chiều buồn bã, mây xám lững lờ trôi…

Anh sai thật rồi… Tiểu Mai… !

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Danh sách truyện cùng bộ:
Tiểu Mai – Quyển 1
Tiểu Mai – Quyển 2
Tiểu Mai – Ngoại truyện 1
Tiểu Mai – Ngoại truyện 2
Tiểu Mai – Quyển 3
Thông tin truyện
Tên truyện Tiểu Mai - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 02/08/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Tà áo nơi biên cương - Tác giả Cu Zũng
Tà áo nơi biên cương “MẨY MƯA ƠI!!!” “Mẩy Mưa ơi!”, Đó là tiếng gọi của con tim. Nó là tiếng nói trong đầu của cô giáo Thương lúc cô bị nước lũ đổ ập xuống đầu, cả người cô chìm trong biển nước đục ngầu. Nó cũng là tiếng gọi thất thanh của các cô giáo đứng trên...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện người lớn Truyện sex cô giáo Truyện sex hay Truyện sex phá trinh
Như một giấc mơ 2 - Tác giả Thích Nhất Sex
Phượng yêu của chàng năm nao vẫn lặng lẽ đợi chờ chàng trở lại. Nàng mang trong lòng tình yêu của chàng kết thành trong đứa con gái chín tuổi mà nàng cưu mang trong suốt những năm dài xa cách không một lời thở than trách móc... Nàng vất vả lăn lộn trong những biến động của đời sống mà vẫn...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện liếm lồn Truyện sex phá trinh
Ngọc – Phú
Sau chuyến đi chơi đồ sơn về thì Phú và Minh đã thực sự hiểu nhau, Minh không còn ngại ôm ấp hay quan hệ với Ngọc ngay trước mặt Phú như trước nữa. Minh thường xuyên đến nhà để ân ái với Ngọc như là vợ mình và Phú hoàn toàn giao vợ cho Minh chăm sóc. Tuy nhiên khi người đàn bà đã được...
Phân loại: Truyện sex dài tập Cho người khác đụ vợ mình Đụ lỗ đít Truyện bóp vú Truyện liếm đít Truyện liếm lồn Truyện NTR
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân