Thùy Chi mơ màng tỉnh lại đầu đau nhức như búa bổ. Nàng thấy cả cơ thể mình ê ẩm kì lạ… Khẽ xoay người để ngồi dậy, Thùy Chi nhăn mặt đau đớn… Nhưng khi nàng mở mắt nhìn quanh liền sững người chết điếng. Đây là… Đây không phải phòng ngủ của nàng… Thùy Chi nhìn xuống thân thể trần truồng của mình… Một cảm giác kinh khủng lan tràn khắp đầu óc nàng. Ngay cả chiếc cổ cũng cứng đơ run rẩy không nghe lời… Thùy Chi quay nhìn qua bên cạnh.
– KHÔNG…. KHÔNG… TRỜI ƠI…
Thùy Chi bưng kín mặt gào khóc nức nở. Chuyện này không thể xảy ra với nàng… Chuyện kinh tởm này không thể xảy ra trên cơ thể nàng… Cha nuôi, thời gian qua nàng xem ông như cha ruột mình. Nàng không nhớ gì cả… Tại sao nàng không nhớ được gì… Ngoài một chút cảm giác sung sướng pha lẫn thống khổ nàng không nhớ gì cả… Thùy Chi lắc đầu, mái tóc dài xổ tung rũ rượi. Nàng muốn xóa sạch cảm giác kinh tởm đó còn âm ỉ trong đầu…
– TẠI SAO ?! ÔNG TRẢ LỜI ĐI… TẠI SAO ?!
Thùy Chi hét lên, nước mắt trào ra không ngớt. Nhưng ông Đỗ Hạnh nằm trên giường hai mắt nhắm chặt không hề trả lời nàng. Cả căn phòng bao trùm bởi một sự im lặng kì lạ… Thùy Chi hơi nhíu mày khó hiểu… Nàng thử chạm nhẹ vào tay ông, rụt lại ngay. Tay nàng như vừa chạm vào một tảng băng… Lạnh lẽo, chết chóc… Một sự sợ hãi còn kinh khủng hơn, đau đớn hơn ngàn lần xâm chiếm tâm trí nàng.
– Không… Không thể nào… Cha ơi…
Thùy Chi chồm lên, lay động ông Hạnh thật mạnh. Nhưng ngoài sự lạnh giá trên người ông, nàng không cảm nhận được gì hết. Vẻ mặt ông tím tái, hai mắt nhắm nghiền… Thùy Chi run run đưa tay lên ngang mũi ông. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng nàng.
– KHÔNG…. CHA ƠI…
“Rầm” – Cánh cửa phòng bật tung, Thụy và Nico lao vào như một làn gió.
Nico vừa đi đón Thụy về từ sân bay. Vừa bước vào nhà nghe tiếng gào khóc của Thùy Chi liền chạy lên đây nhanh nhất. Nhưng cảnh tượng trước mắt cũng làm hai người bất ngờ sợ hãi… Thùy Chi toàn thân trần truồng, làn da trắng nõn, hai bầu vú căng tròn còn ửng đỏ vết tích của một cuộc ân ái mãnh liệt. Nàng khóc rấm rứt phục người trên ngực ông Đỗ Hạnh, toàn thân ông cũng không mảnh vải che thân… Thụy nhíu mày, lần đầu tiên nhìn Thùy Chi với ánh mắt kinh tởm khinh miệt. Nhưng chợt anh sững người lao đến bên cha mình.
– Cha… Cha… – Thụy gạt Thùy Chi té nhào sang một bên, lay người ông Hạnh. – Cha sao rồi ?! Chaaa….
Nico nhíu mày im lặng. Bao nhiêu năm lăn lộn giữa những làn đạn, Nico rất nhạy cảm với cái chết. Chỉ nhìn qua ông Hạnh, tim anh liền lạnh lẽo âm trầm. Khuôn mặt ông đã không còn sự sống… Ông Đỗ Hạnh đã chết ít nhất một tiếng trước.
“Chát”… – Thụy nghiến răng tát Thùy Chi một cái như trời giáng.
– Mày đã giết cha tao ?! Con đĩ… Mày…
Anh ta lao vào Thùy Chi, cánh tay giơ lên định đánh thêm thì bàn tay cứng như sắt thép của Nico đã cản lại.
– Không được đánh…
Nico nói đơn giản, nhưng ánh mắt tóe lửa của anh làm Thụy chùn bước, nín lặng. Nico bước đến xem xét thi thể ông Đỗ Hạnh… Thụy hậm hực đi ra ngoài.
“Cảnh sát ?! Đến ngay Biệt thự 77 Khu River Residence, Quận 7… Có án mạng… Đã bắt được hung thủ…”
Nghe giọng nói điện thoại oang oang của Thụy, Thùy Chi co ro người trong góc… đôi mắt nàng đỏ hoe thất thần, thì thào tự nói với chính mình:
– Là tôi giết cha nuôi sao ?! Là tôi biết cha nuôi sao ?!
Chợt nàng đứng vụt dậy, cả người không mảnh vải che thân, lao qua Nico:
– Nico… Anh giết em đi… Trời ơi… Em không muốn sống nữa… Em van anh… Giết em đi…
– Bình tĩnh… – Nico gầm lên.
Anh giữ chặt vai Thùy Chi lắc mạnh. Xương vai nàng kẽo kẹt như sắp vỡ vụn dưới hai bàn tay hộ pháp cứng như thép nguội của anh.
– Cha… Cha bị sao ?!
Vân cũng bất ngờ lao vào phòng… Hắn định lao đến bên giường thì Nico đã ngăn lại.
– Không được… giữ… hiện trường…
– Cha tôi… Tránh ra… Cha bị sao ?!
Thụy đã quay trở lại phòng, nét mặt âm trầm nhìn Vân đang cố tránh thoát Nico. Chợt nhìn qua Thùy Chi thất thần tần ngần bên cạnh, Thụy nhìn lại đứa em trai mình hơi khó hiểu. Có thể hắn đang lo lắng cho cha… Có thể hắn đang bực tức vì bị Nico ngăn cản… Nhưng trước mặt Vân là cơ thể trần truồng của Thùy Chi, hắn lại không nhìn lấy một lần. Thụy quá hiểu tính em trai mình… Hắn đam mê sắc dục… Vậy mà trong trường hợp này hắn lại trơ trơ không hề ngạc nhiên khi thấy Thùy Chi trần truồng đứng bên cạnh giường… Chỉ có một lý do, Vân đã sớm biết Thùy Chi ở đây… Thụy chợt bình tĩnh lại… Anh im lặng đi một vòng quanh phòng, kiểm tra trên chiếc giường gần thi thể cha… không có quần áo của Thùy Chi, thậm chí một chiếc khăn tắm khả dĩ quấn ngang người cũng không có. Đây là chuyện gì ?! Thùy Chi dù có mục đích xấu gì đi nữa, cũng không thể để cả người tênh hênh trần truồng đi qua phòng cha được.
– Cô đi với tôi…
Thụy xách tay Thùy Chi kéo nàng đi một cách thô bạo. Nàng không trách anh, dù anh giết nàng ngay, nàng cũng không trách. Cả căn nhà vắng tanh tang tóc. Thùy Chi bị kéo đi không mảnh vải che thân như một con vật… Nhưng sự dằn vặt về cái chết của cha nuôi làm lòng tự tôn của nàng tê liệt không chút cảm giác. Nàng không nhớ được bất cứ điều gì… Nàng không biết mình đã đến vào phòng ông như thế nào ?! Nhưng giờ phút này phân bua cái gì cũng vô ích, cái chết của ông có lẽ do chính nàng gây ra. Thụy kéo Thùy Chi đi về phòng nàng. Đóng cửa lại. Trái ngược với sự thô bạo khi nãy, anh lại nhẹ nhàng dìu nàng ngồi xuống giường. Thụy lục tủ quần áo của Thùy Chi lấy ra một chiếc váy, đặt vào tay nàng.
– Em cứ mặc vào… Không được tắm, không lau cơ thể… Trên người em còn nhiều chứng tích quan trọng về cái chết của cha.
Thùy Chi như một xác chết chỉ thực hiện theo mệnh lệnh của anh. Nàng chồng chiếc váy qua đầu, rồi ngồi im nhìn vào bức tường trắng phía trước… Nàng đang tưởng tượng đêm nay, khi thi thể nàng treo lơ lửng trên chiếc thòng lọng… Hai chân nàng sẽ đung đưa theo hướng nào ?! Là bên trái hay bên phải hay xoay vòng tròn…
Thụy nhìn quanh giường Thùy Chi. Trên drap giường nhàu nát, một chiếc khăn tắm còn ẩm ướt dồn vào một góc… Từ những vết gấp nhăn nhúm của drap giường, anh có thể thấy mơ hồ một nửa thân dưới của Thùy Chi… Hai đường cong hằn xuống của một cặp mông, nhưng vết chân lại mờ nhạt không nhìn ra… Chỉ có thể là nàng đã nằm với tư thế hai chân mở rộng, đầu gối hơi gấp lại. Tư thế này… trừ khi nàng đang tự thủ dâm…
Đột nhiên, Thụy nhíu mày nhìn thấy một vật nhỏ bé sáng sáng trên sàn nhà. Anh cúi xuống nhặt lên.
– Đây là cái gì ?!
Thụy chìa tay ra trước mặt Thùy Chi… Nàng nhìn thấy một mẩu nhựa trong veo nhỏ xíu trong tay anh. Thùy Chi lắc đầu không biết… Thụy chợt nghĩ đến điều gì… Anh rút điện thoại mình ra so sánh… Mẫu nhựa trong cong cong lại khá tương xứng với góc của một cái ốp lưng điện thoại, cùng loại trong suốt mà anh đang sử dụng. Thụy nhìn qua điện thoại Thùy Chi còn nguyên vẹn trên bàn… Nàng không sử dụng loại ốp nhựa này, mà là một cái bao da xanh ngọc. “Đã có người vào phòng này, khả năng rất cao là đàn ông… Vì phụ nữ thường thích những loại phụ kiện màu sắc sặc sỡ. Gã đàn ông đó đã làm rớt điện thoại xuống sàn nhà, một góc ốp nhựa vỡ ra nằm lại… Gã đàn ông đó rất có khả năng là hung thủ đã mang Thùy Chi trong tình trạng trần truồng khao khát nhục dục mang qua phòng cha. Cha anh khả năng rất cao cũng bị uống thuốc kích thích… Sau đó hai người đã làm chuyện đó một cách vô ý thức… Cha bị đột tử vì tuổi già lao lực quá độ”. Những tình huống xảy ra mỗi lúc một rõ ràng hơn trong đầu Thụy. Đây là một vụ mưu sát có kế hoạch kỹ lưỡng… Nhưng chỉ cần nghĩ đến khả năng có liên quan đến Vân em trai mình, lòng Thụy như có một khối u uất khó chịu.
“Cộc cộc cộc” – Nghe tiếng gõ cửa, Thụy bước ra.
– Cảnh sát… Cho vào không ? – Nico hỏi, ánh mắt áy náy lo lắng nhìn Thùy Chi.
– Cho họ lên… Khám nghiệm thi thể… – Thụy gật đầi, giọng lạnh lẽo. – Sau đó mang Thùy Chi về thẩm vấn.
– Nhưng… cô ấy… – Nico mím môi.
– Anh nên nhớ ai là chủ của mình… – Thụy gắt lên. – Cút ra ngoài cho tôi…
Nico mím môi lùi lại. Cánh cửa vừa đóng sập, Thụy quay lại. Anh thở dài ngồi xuống bên cạnh Thùy Chi.
– Đây là một âm mưu… Nhưng mọi chứng cứ đều mong manh không đủ cơ sở…
Nghe anh nói, Thùy Chi sững người, hai mắt đỏ hoe nhìn Thụy. Nàng hy vọng lời tiếp theo anh nói sẽ chứng minh nàng không phải là nguyên nhân gây ra cái chết của cha nuôi. Nhưng…
– Anh có thể thấy em là nạn nhân… Dù cái chết của cha anh liên quan trực tiếp đến chuyện hai người quan hệ tình dục… Nhưng hai người có thể đã trong tình trạng mất kiểm soát…
– KHÔNG… KHÔNG…. Đừng nói nữa… – Thùy Chi bưng mặt khóc nức nở.
Bên ngoài vang lên nhiều tiếng gót giày nặng nề. Thụy bóp chặt vai Thùy Chi lắc mạnh.
– Thùy Chi… Em phải bình tĩnh… Vài ngày sắp tới, em có thể phải chịu oan ức rất nhiều… Nhưng em phải biết rằng, chỉ có làm như vậy… Anh mới có thể tìm ra hung thủ giết cha và trả lại sự trong sạch cho em…
– Em không cần… Em chỉ muốn được chết ngay lập tức… – Thùy Chi lắc đầu, nước mắt rơi lã chã.
– KHÔNG… Nghe anh, Thùy Chi. – Thụy gằng từng chữ. – Em phải mạnh mẽ lên… Em có chết vẫn không rửa sạch được nỗi oan của mình… Ba Mẹ em thì sao ?! Họ sống được không ?!
– Ba Mẹ…
Thùy Chi sững người, đôi mắt lạc lõng chợt gom tụ chút ánh sáng trở lại. Nàng gật gật đầu.
– Anh sẽ đi với em đến văn phòng cảnh sát… Em phải phối hợp với cảnh sát… Quan trọng nhất là… Em phải nhận tội.
Thùy Chi sửng sốt nhìn Thụy, nàng nhíu mày khó hiểu.
– Chỉ khi em nhận là mình có quan hệ với cha anh và vô tình gây ra cái chết của ông… thì hung thủ mới lơi lỏng không đề phòng… Anh mới có thể tìm ra chúng. Anh hứa với em… Em chỉ ở trong đó vài ngày…
Thùy Chi nhắm mắt im lặng. Nàng còn sẵn sàng chết ngay bây giờ kia mà… sống thêm vài ngày với một tội danh nhục nhã thì có là gì. Nàng gật đầu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thùy Chi |
Tác giả | 69deluxe |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ cave, Đụ lỗ đít, Đụ tập thể, Đụ thư ký, Làm tình tay ba, Thuốc kích dục, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 03/01/2020 10:39 (GMT+7) |