Nàng ngạc nhiên.
– Anh tới đón em đi học hả?
Nụ chợt bặm môi khi phát hiện ra tôi mặc áo thường.
– Anh tới rủ em đi chơi.
– Đi chơi?
Nàng hỏi lại.
– Ừ – tôi gật đầu.
– Anh nghỉ học đi chơi, giờ lại còn muốn kéo em theo nữa hả?
Tôi biết là chuyện này cũng sẽ xảy ra mà, – trời hỡi học đại học chứ đâu có phải là cấp 3 đâu mà em chăm dữ vậy, tối thiểu của một môn học nếu sinh viên nghỉ quá 3 buổi, trong khi Nụ lại không nghĩ đến một buổi nào.
– À thì… đi chơi bù chuyện hôm trước hì!
– Để cuối tuần hay ngày mai cũng được mà anh.
– Không được!
Tôi đáp nhanh.
– Sao lại không được? Thời gian sau anh bận hả?
– Ừ… anh bận…
– Hừm! Thật không hay là…
Em chưa nói hết câu thì tôi đã thấy hoảng.
– Không có, anh đâu có đi với cô nào đâu…
– Em đâu có hỏi anh chuyện đó!
– Hả, thế là chuyện gì?
– Ukm… em… em chưa nghĩ ra hì!
– Hả? Chưa nghĩ ra mà em đã lườm anh như tức giận vậy.
Tôi toát cả mồ hôi lạnh, tự dưng lại tự gây sức ép cho chính bản thân.
– Hì! Người ta đùa một chút mà, vậy thì cuối cùng hôm nay anh muốn đưa em đi đâu?
Vừa nghe em nói xong, tôi mừng phấn khởi. Hí hửng tôi hỏi luôn…
– Vậy là đi hả?
– Không?
– Gì chứ! Không phải lúc nãy em vừa nói…
– Ăn sáng xong rồi đi cũng được mà anh hì!
Chắc anh đến đau tim vì em mất…
Ra khỏi nhà, thì lúc này tôi mới định được là nên đi đâu.
– Thảo cẩm viên cũng xa đấy, đưa balo anh đeo cho nè. – Tôi ra đề nghị…
– Thôi không cần đâu anh, để em tự nhiên đi hì.
– Mà trong đó có gì ế, nhìn cũng năng đấy, em đeo nổi không?
– Có gì anh hỏi làm gì? Thôi đi thôi anh.
– Thôi mà anh xin lôi. Làm gì khó chịu thế.
Trên xe, tôi thấy em cứ nhìn vào chiếc bịt tai len, thấy lạ tôi hỏi.
– Chiếc bịt tai này em đan hả?
Nụ ngẩng mặt nhìn tôi cười mỉm gật đầu không đáp.
– Đẹp lắm, – tôi khen giọng nhẹ nhàng qua làn tóc em.
– Ừ! Hì. Em đan nó cách đây 4 năm rồi, mỗi lần thời tiết trở lạnh, em đều đeo nó đi học.
– Vậy sao giờ em không đeo nữa?
– Tại vì, hì. Anh không thấy hả, thời tiết Việt Nam khác hẳn so với Hàn Quốc, lạnh lắm gừ gừ…
Nàng tủm tỉm xuýt xoa diễn tả cái lạnh xứ hàn cho tôi hình dung. Đáng yêu ghê.
– Lạnh lắm hả?
– Hì! Có khi em còn không muốn bước ra đường nữa mà. Ngày nào em cũng để ý dự báo thời tiết.
– Anh đeo thử vào đi hì.
– Hả? Cái này… anh…
Tối hơi ngại vì xung quanh lúc này có vài người.
Đúng là ấm thật, tôi chưa bao giờ đến nỗi phải đeo mấy thứ này, nhưng! Nói thật, chiếc bịt tai mềm mại và ấm áp như thể đôi tay nhỏ bé của em đang úp hờ vào vậy.
– Hì hì, – nàng che miệng cười khúc khích.
– Nhìn ngố quá.
Xe dừng lại lắc mạnh, chúng tôi lúc này đang đứng trước cổng, từ ngoài nhìn vào, tôi bắt đầu cảm nhận thấy thiên nhiên từ ngoài vào trong, đi một vài lần mà vẫn thấy thích.
– Anh đi nơi này lần nào chưa?
– À hì. Anh đi hai lần rồi em.
– Anh đi với ai?
– Lần đầu anh đi với chị Hằng, lần hai anh đi với bạn anh, không có cô nào đi cùng đâu nàng ơi… nàng à.
Tôi đặt một Nụ hôn nhẹ lên trán em. Tôi biết là em đỏ mặt, đoán trúng điều em nghĩ nên nàng cứ ngoảnh mặt đi không cho tôi nhìn.
– Chờ anh với.
Nhìn đồng hồ lúc này cũng 8h sáng. Mặt trời cũng lên khá cao, tôi vừa đi vừa nhìn nắng rớt qua từng kẽ lá.
– Anh cười gì ế?
– Anh không biết nữa.
– Cười mà cũng không có lý do.
– Ừ! Tự dưng đi cạnh em anh chỉ muốn như thế cả ngày. Hì hì.
– Đồ xấu xa!
Hổ, sư tử, cá sấu, nai, khỉ, vv… mỗi khi nhìn thấy chúng, chúng tôi chỉ trỏ nói cười vài phút nói linh tinh những câu chuyện nhát gừng. Mới chịu đi. Hoa lan nở rực nhìn mà muốn hoa cả mắt, nó làm cho tôi mường tượng tới khoảng thời gian trồng lan ở nhà, không hiểu quái tại sao tôi và chị Hằng cùng mua hoa một nơi, thế bất nào ngày nào tôi cũng chăm, hoa không chịu nở, trong khi đó hoa của chị thì khoe sắc đủ kiểu.
Không hiểu tự bao giờ, tôi và em lang thang trong một khoảng như một khu rừng tí hon, rảo bước chỉ hai người, tôi có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu ri ri… rất ít người nơi này.
– Anh!
– Sao em?
– Tuyến còn gây áp lực cho anh nữa không?
– Sao em lại hỏi chuyện đó?
– Em lo…
– Không sao đâu, anh ổn mà hì, em đừng lo.
– Thật không? Hay là anh để em nói chuyện với cậu ta…
Tôi cắt ngang.
– Không được! Anh cấm em đấy, chuyện này để anh và bạn anh lo.
– Anh lại giải quyết bằng nắm đấm nữa hả?
– Nó cứng đầu và hiếu thắng như thế, em nghĩ nó sẽ chịu mà ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc à?
– Anh đánh nhau, anh nghĩ sẽ thắng không?
Nàng khẽ luồn nắm lấy tay tôi hơi chặt…
– Anh tin là mình làm được!
– Khoảng bao nhiêu phần trăm hả?
– Sao hôm nay em toàn đề cập chuyện này thế?
Nụ khẽ cắn môi không nhìn tôi, nàng nói.
– Anh học võ gì thế?
– Vịnh xuân quyền, và nhiều loại võ của thiếu lâm.
– Vậy anh nghĩ học võ là để đánh nhau?
– Anh xin lỗi, ngày trước thì anh nghĩ thế, nhưng còn bây giờ! Thật sự anh không muốn cũng phải muốn, hãy hiểu cho anh nhé.
Tôi đi sát vào em hơn, nắm chặt tay hơn, cảm nhận mùi hương từ cơ thể em.
– Anh tin thật không? Hì ngày xưa em cũng học võ đấy hì.
– Gì chứ, em học võ gì?
Tôi bắt đầu hiếu kỳ…
– Là karatedo á!
– Karatedo ư?
Nàng gật đầu. Tôi im lặng lắng nghe nàng thủ thỉ quá khứ.
– Em học karate vì bố thấy em gầy, ban đầu em học võ cũng mong ước giống như những nhà võ thuật lớn vậy đó hì – nàng cười e then.
– Rồi sao?
– Rồi em học rất chăm chỉ, cho tới hai tháng, thì cô nói với em.
– Cô nói gì?
– Cô nói với em karatedo chỉ làm cho người ta khỏe mạnh thêm thôi, chứ nó thật sự không có cả năng tấn công và tự vệ anh à!
– Hả? Sao kỳ vậy? Học võ cốt là để tự vệ mà…
Nàng lắc đầu, mỉm cười…
– Karatedo nếu thật sự tung đòn, rất nguy hiểm, chính vì vậy hì, các thầy các cô chỉ dạy chúng em văn hóa đạo đức của không thủ đạo là không được gây thương tích cho người khác anh hiểu không. Karatedo với những người giỏi chỉ là dùng để hóa giải và phòng thủ hầu như không có tấn công.
Tôi không đáp mà gật gù một cách tự nhiên.
– Vậy khi nghe cô nói như thế, em có buồn không?
– Ban đầu thì em cũng thấy hơi thất vọng, nhưng sau này nghĩ lại em thấy cảm ơn cô vì đã nói với em.
– Cô nói với em rằng, nếu thật sự muốn tự vệ, hãy tham gia một câu lạc bộ điền kinh nào đó, hoặc hãy tránh đi về muộn, tránh giao tiếp người lạ, cũng có thể là mua một cái súng điện. Và cuối cùng là…
Tới đây thì em nhìn tôi bằng đôi mắt tròn xoe. Môi hồng khẽ run.
– Làm gì nhìn anh ghê vậy? Cuối cùng là gì…
– Cuối cùng là hãy tìm cho mình một ai đó khỏe mạnh có võ rồi bám theo không rời nửa bước.(Nàng nhấn mạnh hai chữ cuối)
Nói xong, em khoác cả hai tay vào tôi, nàng khẽ gục đầu vào vai nũng nĩu như một đứa trẻ.
– Anh hiểu! Tin anh nhé!
– Lúc nào em cũng tin anh hì!
Chúng tôi dừng lại ở một góc tường, sơn cũng phai và bạc dần, hoa giấy đỏ trắng, cành lá vươn dài đổ rũ xuống như thể căn nhà cổ kính vậy. Mắt hai đứa dán vào hình ảnh trước mắt.
– Anh đi hai lần rồi mà vẫn háo hức như thế hả?
Tôi cưới gật đầu không nói gì, khẽ níu cành cây đầy lá xuống làm chiếc bình phong, tôi kéo em lại gần, hôn nàng một cách tự nhiên. Đôi tay em run khẽ rồi lại nắm chặt tay tôi, đôi môi mỏng của em vẫn như ngày nào, cả hai vẫn là những kẻ nghiệp dư trong chuyện ấy.
– Em đỏ mặt kìa!
– Đâu có… – Nụ chối tay khẽ vuốt làn tóc đang dính bệt bởi mồ hôi.
– Ừ chắc là do trời nắng hì…
Tôi biết, em cũng thuộc dạng người ít nói, tôi cũng thế, dần dần cuộc nói chuyện lúc nào cũng đi về ngõ cụt. Tôi không nói thì em cũng vậy, riết rồi cũng quen, cả hai đều hiểu và tôn trọng nhau. Em thấy những gì tôi thấy và hiểu được những gì tôi nghĩ, vậy nên tôi cũng tự dặn mình là không được giấu em, nếu cứ ôm trong người đến khi Nụ biết được thì sẽ có chuyện…
– Anh…
– Em nói đi.
– Em hỏi thật là anh ổn chứ?
– Anh không sao mà!
– Nếu anh thấy áp lực và cùng đường thì đừng lo nhé anh, còn em nữa, hai đứa mình sẽ cùng giải quyết nhé.
– Anh đừng để bản thân nóng nảy rồi lại làm chuyện có lỗi nhé.
– Ừ! Sau chuyện này, mọi thứ sẽ bắt đầu như ngày đầu tiên.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thời học sinh oanh liệt |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Update Phần 188 |
Ngày cập nhật | 20/10/2024 03:55 (GMT+7) |