– Chúng mày tính chuyển đi à?
Thằng Quang liếm mép che lấp thay cho những gì chúng tôi nghĩ.
– Dạ đâu có! Cháu đi du lịch hà hà. Còn mấy thằng bạn cháu đứa về quê, đứa bala bala…
Như không tin, ông chủ nhà đa nghi.
– Đi đâu thì đi, nhưng nhớ đóng tiền phòng đầy đủ đó.
– Dạ vâng! Dĩ nhiên là sẽ đóng tiền mà bác hì hì.
Chúng tôi cười cầu tài.
Thật ra nơi tôi muốn đến đã nghĩ ra ngay trong đầu, đó chính là nhà bác Trường, đúng là cũng chẳng còn nơi nào để đi, Thành Toác sẽ ở chung với tôi, còn mấy đứa còn lại thì thằng ở ké phòng bạn, thằng có người quen nhưng ở xa trường học. Thế đấy! Sau một buổi sáng, chúng tôi bắt đầu di cư sạch sành sanh. Không biết là khi nào mới đoàn tụ trở lại, nhưng trước mắt thì chúng tôi phải tránh bão trước đã. Đây có thể là cách tốt nhất mà chúng tôi có thể làm bây giờ.
Tôi có điện thoại và gặp nói chuyện với thằng Vương nói nó phải đề phòng…
– Mày yên tâm! Tao sẽ lo cho con bé Nhi, với lại mày để tao tìm hiểu tụi thằng Tuyến cho, đừng lo.
– Ừ! Nhờ cả vào mày. Khi nào có thông tin thì nhớ nói tao biết nha mày. Mà cũng cẩn thận đấy.
– Ừ! Biết rồi.
Kết thúc cuộc gọi, tôi phụ Thành Toác dọn đồ vào nhà. Vác đồ theo mà lòng ấm ức quá thể, tại sao mình phải chịu đựng tất cả chuyện này chứ.
Bác Trường biết tôi chuyển tới, bác vui lắm, dĩ nhiên là tôi sẽ giấu chuyện đánh đấm mà phải di cư sang đây rồi. Bác mà biết thì tôi cũng không dám tưởng tượng đến.
Tối đó cả bọn lập nhóm chat facebook, tạm thời là như vậy, cả bọn cố tránh được bao nhiêu thì tránh, chứ đối đầu với anh em nhà nó thì chỉ có nước tiêu.
Phải tính kế lâu dài nếu cả bọn muốn có một cuộc chiến sắp tới mà nắm chắc phần thắng. Cả tối dường như điện thoại tôi vẫn sáng, thằng nào cũng nhắn tin này nọ, chưa bao giờ tôi bận rộn như vậy hết.
Trằn trọc cả tối không ngủ được, vẻ bình yên trên gối êm nhưng bão tố lại ầm ầm trong đầu, hy vọng là mọi chuyện sẽ ổn hết. Mong cho không có ai bị tổn thương chỉ vì mình.
Chuyện tôi chuyển trọ cho tới khi lọt vào tai của em, nàng thắc mắc.
– Anh chuyển phòng đi đâu vậy? Sao lại không nói với em.
– À ừ… anh có chuyện nên chuyển thôi…
Tôi ngập ngừng đáp lại, dĩ nhiên là tôi sẽ giấu mọi chuyện.
– Anh…
– Ừ…
– Hay là anh qua nhà e ở tạm đi hì!
Nàng vừa nói xong thì tôi giật nảy người thấp thỏm vì câu nói của em, miệng tôi há hốc như thể em đã hiểu ý của tôi. Nàng nhăn mặt…
– Anh lại nghĩ bậy rồi, cái đồ xấu xa. Ý em là anh qua nhà em, rồi em sẽ ở với Trang.
Đúng là nhục thật, chưa gì mà tôi đã nghĩ bậy rồi, nàng thánh thiện và trong sáng thế mà.
– Ừ anh là vậy đó, đã xấu mà còn xa, nhưng anh nghĩ vậy cũng vì lo cho em mà…
Tôi choàng tay ra sau nắm nhẹ bờ vai em.
– Em…
– Vâng!
– Em nhớ phải giữ gìn sức khỏe đấy nhé.
– Thì em lúc nào cũng khỏe mà, anh lo xa quá đấy hì hì.
– Ơ không, ý ánh không phải như thế mà…
– Chứ là ý gì?
– Ý anh là em nhớ là… nhớ là…
– Nhớ là gì… anh làm sao thế… sao cứ ấp úng hoài vậy.
– Ý anh là em phải cẩn thận khi ra ngoài nhé! Có gì bất an thì nhớ nói anh biết nhé! Không có anh thì nhờ anh Huy cũng được…
Một câu nói miệng của tôi không đủ để tôi nói hết tất cả mối lo âu của mình trong lòng, hy vọng là em sẽ hiểu tôi đang nghĩ gì.
– Anh làm gì là đăm chiêu thế hả chàng, mấy người kia có còn theo dõi em nữa đâu, anh đừng lo nhé hì hì…
Em phồng má trấn an tôi bằng đôi mắt biết cười.
– Ừ! Hy vọng là như vậy, anh lo lắm.
– Anh ơi!
– Ừ…
– Hì! Cuối tuần lại đi chơi nữa nhé.
Nghĩ đến chuyện cũ tôi ngần ngại, miệng tính nói không nhưng rồi, vẻ mặt em rạng rỡ khi tôi gật đầu lia lịa.
– Em muốn đi đâu hả cô gái của anh?
– Ư! Em không biết nữa, để khi đó rồi tính nha anh.
– Ừ…
Mặc dù đang trong tình trạng hạnh phúc cho ngày cuối tuần thì ngày hôm sau đó. Tôi nhận được cuộc điện thoại từ thắng Vương. Nó hẹn tôi ra quán cafe gần nhất. Tôi có rủ thằng D theo.
– Thành này!
Nó gọi tôi. Liếc mắt vẻ hơi bất an…
– Ừ!
– Vụ này căng đấy.
– Tụi tao biết mà…
– Không như mày nghĩ đâu, tao cũng vừa điều tra về gia cảnh anh em nhà nó rồi, khó xơi lắm.
– Thì mày cứ nói xem nào…
Thằng D hối.
– Ừ (nó nghiêm giọng) – nhà nó giàu lắm, hình như bố nó làm luật sư thì phải, không biết là thông tin thật hay sai tao có nghe anh em nhà nó được nuông chiều nhiều, ông bà già cứ đi công tác là ném tiền cho anh em nó ở nhà tiêu phá.
– Một điều nữa là anh nó giỏi võ lắm đấy.
– Ừ cái này mày cũng biết mà.
Thằng Vương lắc đầu.
– Mày có biết thời gian qua tại sao nó vắng mặt mà giờ mới xuất hiện không?
– Tao không biết… mà có chuyện gì à?
– Ừ! Nhà anh em nó có điều kiện, du lịch du ta tùm lum, thằng anh nó ngày trước là học sinh bên nhật bản…
– Gì ghê vậy ba! Qua cả nhật học luôn à?
– Ừ,(nó gật đầu) – vì thế nó được tiếp xúc với karate sớm hơn bọn mình, còn nữa cũng vì tính hiếu thắng mà nó bị đuổi học ở nhật vì lý do tổ chức đánh nhau trong trường. Mày nhớ lại cuộc đụng độ lần trước thì biết, cả ba đứa mình đánh còn không lại.
Nói tới đây thì tôi rụt cổ, giờ nghĩ lại khoảng thời gian qua, không biết là đã bao nhiêu lần tôi đã đụng độ với anh em nó mà may mắn thoát nạn. Lòng thấp thỏm nghe thằng Vương kể về anh em nhà nó.
– Tao cũng vừa biết là anh nó cũng vừa mới từ nhật về, còn đi làm gì thì tao cũng chịu.
– Vậy giờ làm sao?
– Sao là sao.
– Tạm thời cứ im lặng trước, tụi mình cần biết thực lực của bên nó như thế nào.
Thằng D trấn an…
– Bây giờ giải quyết bằng nắm đấm thì nhanh và đau cũng thấm đấy, nhưng tao nghĩ giải quyết chuyện này bằng pháp luật thì với gia cảnh hiện có của anh em nó thì khó mà biết trước, đồng tiền sẽ bóp méo sự thật. Tình hình cả bọn giờ như cá trong chậu rồi.
– Nhi ổn chứ mày?
– Mày yên tâm, đừng lo chuyện đó, thằng nào đụng và hại nhỏ, tao xử thằng đó.
– Giờ tụi bay ở đâu vậy?
– Bọn tao chuyển đi chỗ khác ở một thời gian rồi, khi nào mọi chuyện lắng xuống sẽ quay về.
– Sớm hay muộn gì nó cũng tìm ra thôi, bay làm vậy cũng vô ích…
Thằng Vương quả quyết.
– D? (Tôi gọi nó)
– Sao mày?
– Mày thấy lần này sẽ thắng không?
Nó lắc đầu.
– Khó đấy! Bên nó đông người, tao e không lại, trừ khi…
– Trừ khi làm sao?
– Trừ khi, thay vì ngồi yên, phải hành động và ra tay trước khi nó gặp tụi mình.
– Vậy mày có kế hoạch gì rồi à?
Nó lại lắc đầu.
– Tạm thời bảo toàn tính mạng cái đã nhé.
– Nhưng có một điều mà bay yên tâm. Đó là thằng Tuyến anh, nó sẽ không tới nỗi mà gọi cả người vác dao vác mã tấu mà chém bay đâu.
– Sao mày tin là như vậy?
Thằng Vương hỏi.
– Nó cũng là dân học võ, nếu nó có ý thì bây giờ tao cũng không ngồi đây mà nói chuyện bình thường rồi, thay vào đó nó sẽ gọi giang hồ vào trường mà chém mày khi nào không hay rồi.
Cứ chờ đi, xem thực lực bên nó thế nào đã, khi đó ra tay cũng chưa muộn. Chứ giờ mà nhảy vào đánh trực diện với nó tao e biết đâu ngoài thằng Tuyến anh thì bên cạnh đó còn nhiều người giỏi hơn nó thì sao.
Nói thật là tôi cũng không ngờ rằng gia thế nhà nó lớn như thế, quả này nếu đúng như thằng D nói thì tôi cũng an tâm một phần, kiểu gì thì cũng bị đánh.
Việc chia nhau ra ở, tưởng đó là ý kiến tốt cho tất cả nhưng lại là tin tốt cho anh em nhà thằng Tuyến. Tại sao ư? Vì việc chia và tách nhau ra như thế này thì những người ở xa sẽ không thể tương tác và hỗ trợ lẫn nhau.
Và hành động của anh em nó đã nói lên điều đấy. Cho tới khi một buổi sáng, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ thằng Hưng.
Nhưng người đầu dây lại không phải là bạn mình mà là một người khác xa lạ.
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensextv.moe/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Chuyện xảy ra nhanh quá! Anh em thằng Tuyến nữa, bọn nó cũng rất nhanh một cách không thể nào lường trước được, là tiếng của một gã đàn ông tầm chắc 30 tuổi gì đó.
– Ai?
Hắn cười…
– Qua đây nhanh đi! Qua sớm thì bạn mày sẽ bớt đau hơn một chút đấy.
– Mày…
Răng tôi cắn chặt, chiếc điện thoại ghì chặt vào tai đến bỏng rát.
– Mày đang ở đâu? Tao sẽ tới!
Nó cười khinh khỉnh, giọng nói tôi không thể nào phần biệt là người vùng nào hết, chỉ thấy cứ lớ ngớ như thể người mới học tiếng việt vậy.
– Ai vậy anh?
Lúc này thì tôi mới ngộ ra là Nụ đang đứng cạnh, giật mình tôi nhìn em hoảng hốt.
– Không… không có gì đâu! Em đừng lo.
– Không có gì! Sao trông anh mặt tái nhợt vậy?
Đúng là không thể giấu được em, tôi lúng túng phớt lờ rồi nhanh chóng bỏ đi. Không quên dặn dò.
– Nụ này! Em về nhà trước đi, anh có chuyện phải đi…
– Anh đi đâu?
Tiếng nàng vọng lại từ sau lưng, nhưng tôi cũng phải bỏ mặc, kiểu gì thì kiểu, nhưng lần này tôi nhất định phải đến, dù biết là sẽ có chuyện không lành.
Sai một nước xa hơn cả dặm, kẻ thù tinh quái hơn tôi nghĩ…
Tôi gọi cho cả thằng D và Thành Toác đi cùng, hy vọng mọi chuyện sẽ thay đổi, điểm hẹn là một quán cafe còn bên cạnh là quán bida thiết kế theo kiểu vườn tre, khi tôi đến thì trước mắt mình là cảnh không dám nghĩ đến, hai thằng bạn mình đang nằm dưới đất, tím tái mặt mày, dù biết là vậy nhưng cả ba thằng vẫn không dám nhảy vào, vì sao ư, xung quanh là 6 đến 7 đứa chúng không mang theo vũ khí, còn ở giữa ư, trước mắt tôi là 3 thằng tây khá to con có một thằng da đen thui thùi lùi, cao tầm cỡ gần 1.8m.
Quán vắng tanh, có lẽ là chúng nó đã bao trọn khu này. Thằng tây da đen khì mũi quẳng chiếc điện thoại… giọng nó lớ ngớ tiếng việt nửa rõ nửa không hiểu.
– Chúng mày đến muộn, nên tao cũng đành phải lỡ tay với bạn của mày hahaha.
– Thằng khốn!
– Mày cứ chửi đi, bữa nay ba thằng bay sẽ như hai thằng nằm dưới đây hahaha…
– Ráng lập công lĩnh thưởng nữa chứ bay hahha…
– Thằng Tuyến đâu? Anh em nhà nó đâu? Gọi chúng nó ra đây.
– Mày đừng lo! Khi chúng mày không còn đủ sức để la nữa thì đại ca bọn tao sẽ đến.
Một chốc sau, kết thúc màn đấu khẩu vô ích, tình hình bắt đầu bất an, chúng tôi bị bao vây, mặt thằng nào cũng đằng đằng sát khí, lăm lăm như thể đã có thù oán với chúng tôi từ lâu, bọn này chỉ cần cho tiền thì chuyện gì chúng nó cũng dám làm.
Từ sau lưng, tôi thò nhẹ nhàng lấy côn nhị khúc giấu từ sau hông. Quả này căng rồi, vái trời là sẽ ổn, chưa gặp nhân vật chính thì đã te tua mất.
Thằng D ra hiệu, ý nó lát hỗ trợ lẫn nhau thì may ra ổn.
Tiếng thét to của thằng cầm đầu.
– Đánh nó, đánh chết hết chúng nó cho tao…
Nhận được lệnh, chúng nó thằng cầm ghế, thằng cầm gậy bida lao vào một lúc.
– Rầm! Cốp! Aaaaa hên quá còn lại 6…
Xoay người tôi tung côn thẳng vào thái dương thằng cầm ghế đầu tiên lao vào, nó nằm bất tỉnh dưới sàn.
Cuộc chiến bắt đầu, ba thằng tách ra nhằm chia sức mạnh của chúng nó.
Được trang bị võ chợ, và trải qua thực chiến nhiều, thành ra mấy thằng nô dịch tứ chi phát triển này cũng không phải là tay vừa. Đối phó một thằng đã khó, nay dính phải hai đứa…
– Bốp.
Bất đắc dĩ tôi đỡ một gậy từ thằng đang lao vào. Cắn răng, đau quá tôi nổi cọc. Chúng mày được! Đã thế đừng trách tao.
– Rầm!
Đúng là có vũ khí trong tay đã khiến tôi có cảm giác an toàn hơn, không biết là nó đã cứu tôi biết bao nhiêu lần, xoay người thấp xuống tôi tung một đòn côn hết tốc lực vào ống khuyển thằng đầu tiên, nó đau quá ngã gục xuống, ngay sau đó thằng thứ hai do áp sát tôi quá gần, nó đánh tôi đau quá, từ sau nó siết cổ tôi với tư thế như thể muốn vật ngã tôi xuống.
Cũng may là tôi ráng gồng người lại với sức nặng của nó, dùng vịnh xuân, tôi dùng cả hai tay hất về sau thật mạnh vào khoảng eo đối phương, nó đau quá buông ra, kịp thời cũng là lúc tôi túm được đầu nó vật ra phía trước.
– Rầm!
Thằng khốn nạn đó nằm hẳn lên bàn bida. Thở hì hục tôi ráng hít thật sâu lấy lại sức, chưa kịp nghỉ được hai giây thì ngay lập tức.
– Rầm!
Có thể là taekwondo, thằng da đen bây giờ mới chịu lao vào, nó tung cước thẳng vào tôi, cũng may là kịp lúc dùng cả hai tay ra đỡ, tôi lùi lại theo đà chấn kinh đập xương chậu vào khung bàn đau đớn quỳ khụy xuống đất, hai thằng chạy tới chỗ tôi với tốc độ rất nhanh…
– Oắt con! Giờ đền tội của mày tới rồi đây.
– Bốp… bốp… bình. Hây zô!
Kịp thời Thành Toác lao vào hỗ trợ tôi, cắn răng chịu đau tôi khó khăn đứng dậy nhập cuộc với Thành Toác.
Hai thằng nắn tay, bẻ cổ khởi động, lần này mới là trận chính, qua được thì thê thảm, không qua được thì lại càng thê lương hơn.
– Mày thằng da đen tao thằng trắng nha thành!
– Ok!
Tôi lao vào thằng có võ taekwondo, còn thằng kia võ gì thì tôi cũng chịu.
Giữ khoảng cách với taekwondo tôi không dám áp sát gần, vì tốc độ ra đòn của đối phương rất nhanh, khó lòng mà tránh kịp.
– Khà khà! Để tao vờn với mày một chút, xem coi mày chịu đựng được bao lâu…
– Câm mồm! Chúng mày làm tao thấy nóng máu lên rồi đấy! Chuẩn bị xám hối đi là vừa.
– Để xem!
Khoảng nửa phút sau tôi vẫn chống trả ác liệt, tay đã mỏi vì cước pháp của đối phương. Bất ngờ…
– Rầm!
Tôi quay sang thì đã nhìn thấy Thành Toác, nó đang bị khóa tay. Thì vọng từ sau lưng tôi là tiếng thằng D và ngay bên trái là một cước xé gió trước mũi mình.
– Cẩn thận! Là akido đó thành.
– Hở? Akido là võ gì chứ.
Lời cảnh báo của thằng D quá trễ, Thành Toác nhanh chóng bị đối thủ hạ gục rất nhanh, tôi chấn kinh nhìn bạn mình bị đối phương vật ngã lăn lóc dưới bàn.
Akido! Sau này thì tôi mới biết đó là môn võ rất lợi hại của người nhật bản, lấy nhu chế cương, cũng có thể tương tự như vịnh xuân vậy, nhưng có lẽ là bá đạo hơn. Võ nào cũng vậy, nó cũng đều có cái tinh hoa riêng, karate, judo, quyền thái và cả MMA cũng vậy… vân vân.
Không trải qua thực chiến thì khó mà đánh đối kháng, tôi học vịnh xuân cũng vậy, nói thật là thấy rất tẻ nhạt, học võ là một chuyện và đánh nhau thì là một chuyện khác, cây mộc nhân không thể thay thế cho con người và ngược lại, ở nhà thành thuộc 108 đòn mộc nhân cũng chưa chắc ăn lại một thằng võ chợ, bởi vì chỉ đánh với vật vô tri vô giác thì cũng như không. Chỉ có áp dụng thực chiến mới khiến người ta thêm dày dặn kinh nghiệm.
Nhanh quá! Tôi không kịp nhìn thấy đòn của kẻ thù dành cho Thành Toác.
Lần này thằng D chay về hỗ trợ tôi. Tình hình thật bất lợi khi hai chọi ba, tôi và thằng D vừa trải qua một trận mệt mỏi, giờ thêm ba thằng ôn này… tôi ngần ngại lui về cùng chiến hữu. Bỗng chốc ngay sau lưng tôi khi này chính là cây đèn dài tầm một mét, may quá.
– Mày ổn không thành?
– Tao không biết nữa! Sau hông tao như tê và mất cảm giác rồi thì phải…
– Bọn man di chúng mày thật kém cỏi! Để tao xem bay chống cự được bao lâu.(Man di là bọn nó đang gọi ông gọi cha tổ tiên mình đấy)
– Kya! Rầm… choang…
Rất nhanh, tôi lấy cây đèn từ phía sau táng thẳng vào thằng lao vào đầu tiên. Tiếng đổ vỡ của bóng đèn và tiếng va chạm của khung sắt vào da thịt hòa vào nhau, một cảm giác đau đớn, vậy là hạ được thằng taekwondo. Còn hai đứa.
– Bốp! Rầm…
Thằng D tung cước đá một đứa tách hai thằng tây ra khỏi nhóm, chúng tôi hoạt động độc lập.
Đây là lần đầu phải giao chiến với phái aikido, tôi không biết đánh sao cho hợp lý, tôi bình tĩnh phòng thủ vì vẫn chưa bàng hoàng vì Thành Toác lúc nãy.
– Soạt! Rầm!
Ngu quá! Nó thông minh và cao thủ hơn tôi, dính bẫy tôi bị nó đốn ngã lăn chúi dũi ra đất.
– Đứng lên đi chứ nhãi ranh.
Lần này tôi lao về phía nó, đánh với tất cả những gì mình có, ức quá! Nó dường như đoán hết được ý đồ của tôi vậy. Không nghĩ ra cách là sẽ ôm đòn với nó…
Nó lao vào như trâu húc vào eo tôi, như thể MMA người ta đang cố gắng vật ngã đối phương, tôi khốn khổ dùng cùi chỏ đánh liên hoàn vào lưng nó mới chịu buông.
– Soạt… hây…
Tôi niêm thủ, nó liên tục vờn tìm cách túm được tay tôi là sẽ ngã đau như ban nãy. Cho tới khi cả hai tay hai thằng bị khóa thì lúc này, tôi lập tức thả tay nó ra dùng tiêu lập tức mổ thẳng vào vai, và mổ vào mặt, nó đau quá buông ra lùi lại cũng kịp lúc tôi bồi luôn tam xung quyền hầu như không có dấu hiệu dùng lại. Cho đến khi nó bất ngờ dùng chân đạp thẳng vào bụng tôi…
– Rầm!
Chưa kịp thở, nó hai tay túm cổ tôi bóp mạnh, rất mạnh là đằng khác. Không thể nào gỡ ra, – rầm! Tôi đau đớn nằm gọn trên bàn bida.
Rút hết bình sinh, tôi nắm cổ tay đối thủ, dùng chân kẹp cổ nó theo một thế nhất định, xoay chuyển được tình thế tôi kẹp cổ nó.
Một hồi lâu, thằng tây này không thoát ra được, mặt nó đỏ như gấc, khóe miệng nhoe nhoét máu. Tôi tưởng cứ giữ thế này thì không sớm thì muộn nó sẽ kiệt sức, nào ngờ. Thằng đó gồng mình, nó la lên rõ to rồi nâng tôi lên…
– Gay rồi…
Ở với tư thế lơ lửng trên không, bất thình lình nó lập tức dùng lực ném tôi xuống bàn bida một lần nữa. Bất lực tôi kinh hãi chịu trận.
– Rầm!
Tôi đau đớn dính trọn tấm lưng xuống bàn, không từ bỏ, tôi vẫn gồng mình mà kẹp lấy cổ nó không buông.
Tiếp tục nó lại nhấc bổng tôi lên, làm lại như ban nãy.
– Rầm! Lần thứ hai…
– Rầm! Lần thứ ba…
Tôi đau đớn ngửa cổ không thở ra hơi bất lực buông lỏng tay, còn kẻ thù của mình cũng tệ không kém. Nó ôm cổ thở mạnh…
Nếu trận đấu này vẫn tiếp tục, xét về khả năng kháng cự và sức chịu đựng, chắc chắn là tôi sẽ thua.
– Mày… chết với tao…
– Rầm!
Tôi bất ngờ dùng cước đạp thẳng vào mặt nó kéo dài thời gian để đứng dậy.
Ngay lúc khi thằng tây khốn nạn vừa lao vào, tôi thầm nghĩ, lần này chắc… tiêu rồi.
Không sao! May mắn mỉm cười, tiếng thằng D từ sau lưng.
– Thành! Cúi xuống.
Nhanh như cắt, thằng D xoay người trên không, nghiêng một góc khoảng 30* gì đó, bất ngờ dồn hết lực vào chân phải đánh mạnh vào vai của đối phương, chiêu này tôi từng thấy trên màn ảnh rộng, không ngờ là thằng D bạn mình lại có thể thực hiện được.
“Rầm…”
“Bốp…”
Đối thủ đau đớn ngã gục như cây đổ.
Thôi thở phào nhắm mắt nằm ưỡn hẳn ra bàn, chưa kịp định thần, từ phía sau, ngay lúc thằng D không cảnh giác.
– Rầm bốp. Rắc.
Tôi tròn mắt nhìn bạn mình dính trọn một gậy, nó đổ gục xuống đất. Thằng khốn nạn, đánh từ sau lưng, tao quyết không tha cho mày. Xám hối đi là vừa, vì giờ này cũng không còn ai cứu vãn được mày nữa đâu…
Tôi gào lên lao về phía nó…
Có vẻ như nó đã hết sức vì ảnh hưởng bởi D ban nãy, thành ra đối phương cắn răng đón nhận lửa giận từ tôi, mày chết với tao.
“Bốp!”
“Binh rầm!”
Cây mộc nhân bằng xương bằng thịt trước mặt mình bị tôi đánh cho tím tái mặt mày, bao nhiêu lửa điên tiết được trù dập vào thân xác nó…
Tiếng bốp chát dừng hẳn cho tới khi tay tôi cũng không còn sức mà cử động nổi, kẻ thù đổ gục dưới chân mình.
Haizz! Chưa gì đã tổn thất quá thể, ai mà ngờ bên cạnh thằng Tuyến anh lại có nhiều cao thủ như vậy. Hy vọng là có thể chịu đựng được cho tới ngày cuối cùng.
Nhanh chóng, cả bọn rút khỏi bãi chiến trường, giờ vẫn còn đau, lòng thấp thỏm lo âu vì không biết rằng những trận như thế này sẽ ập đến bất kỳ khi nào không hay…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thời học sinh oanh liệt |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Update Phần 188 |
Ngày cập nhật | 20/10/2024 03:55 (GMT+7) |