– Dậy đánh răng rửa mặt đi con, muộn giờ học rồi đấy. Hôm nay mẹ cũng về thôi… Để một mình bố ở nhà mẹ không yên tâm.
– Mẹ về à… Vâng, vài tuần nữa mẹ lại xuống nhé… – Nó mệt mỏi chui ra khỏi giường.
– Lo mà học đi, mẹ không xuống nữa đâu, con cũng đừng thi thoảng tót về nữa… Đợi đến nghỉ hè rồi về một thể. – Nga vừa nói vừa xếp đồ vào túi.
Thằng Bách không nói gì, nó lẳng lặng đi vào phòng tắm. Mấy ngày qua quả thật là đã đời, nhưng cũng hết cả hơi. Dường như nó đã cảm thấy no nê và không muốn nài ép mẹ thêm nữa.
Nó đánh răng rửa mặt xong, thay quần áo, vôi vã hôn tạm biệt mẹ và đi ra khỏi nhà. Nó vừa đi được một lúc thì điện thoại của nàng đổ chuông réo rắt. Nga giật mình lo sợ, nhìn chiếc điện thoại đang rung lên trượt đi trên mặt bàn, nàng nghĩ đến khuôn mặt đen xì bự mỡ của lão Khoát. Nàng đi lại cầm máy lên và chợt mừng rỡ vì nhìn thấy tên của chồng đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại, nàng háo hức nhấc máy.
– Alo, em à… Em đang ở đâu thế. – Giọng nói thân thương của chồng vang lên trong máy.
– Em đang ở chỗ con, cũng định về trên nhà đây. – Nàng đáp.
– Thôi em cứ ở đấy, anh đang xuống… Có giấy báo của hải quan gọi xuống làm thủ tục thông quan rồi, anh vừa nhận được sáng nay nên vội vã đi luôn… Thế là xong rồi em ạ. Anh mất ăn mất ngủ mấy ngày nay… Ơn trời, lão trưởng phòng kia đã không nói dối mình… Mà cũng lạ, chẳng thấy đòi tiền nong gì cả, anh đang không biết đưa lão bao nhiêu đây.
Nga lặng người đi không nói lên lời, nước mắt tự nhiên trào ra. Bao nhiêu cực khổ nhục nhã suốt mấy ngày với lão Khoát và đám tùy tùng bỗng hiện ra trước mắt, vừa mừng vừa tủi… Nhưng thôi, thế là may mắn lắm rồi, bọn họ đã không lừa mình.
– Alo… em có nghe anh nói không đấy… alo… – Giọng chồng nàng gấp gáp.
– Có, có… em đang nghe đây… em mừng quá không nói được nên lời. – Nga chùi nước mắt vội vã đáp lại.
– Thôi thế em nhé, ở đó chờ anh rồi mình cùng xuống dưới cảng. Em đi cùng sẽ đem lại may mắn đấy, lần trước cũng thế em nhớ không?… Ôi anh mừng quá. Anh yêu em… Chờ anh nhé.
Chồng nàng cúp máy, nàng buông mình xuống ghế, òa khóc nức nở. Nỗi đau đớn tủi nhục mà nàng phải gánh chịu thay chồng đã đem lại kết quả như mong đợi. Đúng là nàng đã đem đến may mắn cho chồng, không có nàng xuất hiện hôm đó thì chắc mọi việc giờ đã an bài, cả nhà đã ra đứng đường rồi. Nàng cứ để mặc cho mình khóc, những giọt nước mắt tủi nhục xen lẫn vui mừng nhòe nhoẹt trên khuôn mặt nàng.
Chồng nàng xuống đến nơi cũng đã gần trưa, hai vợ chồng tranh thủ ăn vội vàng rồi lại phóng xe xuống dưới cảng. Nàng đợi ở ngoài xe không dám vào, dù chồng nàng rất năn nỉ, Nga sợ sẽ không chịu đựng nổi giáp mặt lão Khoát trong đó. Hơn một giờ đồng hồ chờ đợi trong căng thẳng, cuối cùng thì chồng nàng cũng trở ra, nét mặt không giấu nổi niềm vui. Anh vừa đi lại chỗ nàng vừa gọi điện thoại liên hệ với phía vận chuyển.
– Xong rồi em ạ… Thật quá sức tưởng tưởng của anh. Đám nhân viên Hải quan hôm nay làm việc nhanh như máy, hồ sơ được chuyển đi vèo vèo, dấu má đóng túi bụi… cứ như trong mơ vậy. Đang chờ vận tải đến là chuyển hàng ra thôi. – Anh phấn chấn.
– Anh có…có thấy… lão Khoát trong đó không? – Nàng rụt dè hỏi.
– Không có… Lão ấy việc gì phải ngồi dưới cảng này. Lão ấy là trưởng phòng cơ mà, ngồi ở nơi khác chứ. – Anh nói, niềm vui vẫn ánh lên trong mắt.
– Thế à anh… em không biết. – Nàng mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm
– Lúc trong ấy anh đã gọi điện cho lão ấy rồi nhưng không gặp, nhân viên của lão nghe và nói sẽ báo cáo lại. – Chồng nàng nói tiếp. – Thôi đứng đây chờ anh một lát nữa, anh đi làm việc với phía vận chuyển.
Anh chạy đi.
Lại hơn một giờ đồng hồ chờ đợi nữa, cuối cùng thì chiếc xe container đầu tiên cũng nặng nề lăn bánh ra khỏi cảng. Nối tiếp theo sau là cả đoàn dài, chúng ì ạch bám đuôi nhau lên đường. Hai vợ chồng đứng nhìn mà mừng rơi nước mắt. Thế là gia đình nàng đã được cứu, chồng nàng đã thoát nạn. Nga lặng lẽ nuốt nước mắt vào trong, không dám khóc trước mặt chồng. Nhìn đoàn xe khổng lồ như thế kia nàng mới thấy được sự đánh đổi của nàng to lớn đến nhường nào, nó cũng xứng đáng đấy chứ. Nếu biết trước như này nàng đã không đau đớn đến thế khi hiến thân cho bọn họ.
Buổi chiều muộn, hai vợ chồng mới về đến thành phố và rẽ vào chỗ con. Anh nói còn phải đi gặp lão Khoát đã thì mới xong việc được. Nga không dám có ý kiến, nàng biết việc đã xong từ khi nàng rời khỏi cái biệt thự nhớp nhúa kia rồi. Đoàn xe hàng thì cứ thẳng tiến lên thị xã, đã có người của công ty xuống đợi ở đây từ trưa để áp tải nó đi tiếp. Nàng lên căn hộ của con trong sự ngạc nhiên của nó, nó cứ tưởng giờ này mẹ đã ở trên quê với bố rồi. Hai mẹ con ra ngoài ăn tối và nàng trao đổi ngắn gọn với con về việc bố nó đột ngột xuống và đang giải quyết công việc. Đêm nay bố mẹ sẽ ngủ lại và ngày mai đi sớm.
Trở về nhà sau bữa ăn, Nga thấy sốt ruột vì không thấy tin tức gì từ chồng. Không biết lão Khoát còn dở trò gì nữa không, nhưng dù sao cũng vẫn an tâm vì chắc giờ này hàng hóa đã tập kết xong ở trên kia rồi… Rất lâu sau mới nghe thấy chuông điện thoại reo, nàng hồi hộp nhấc máy:
– Xong rồi em ạ, xong hoàn toàn… Anh đã gặp lão Khoát và chuyển cho lão một khoản cám ơn kha khá. Lão ta nhận rất vui vẻ, còn nói với anh là hãy giữ quan hệ. Có khi sau vụ này chúng mình lại gặp may em ạ. Có lão đỡ đầu thì khỏi lo chuyện nhập khẩu nữa… Đúng là trong cái rủi lại có cái may…
Anh còn nói nữa nhưng nàng không còn nghe thấy gì cả. Trong người trào lên một nỗi căm giận ghê gớm. Con quỉ già dâm dục đó còn dám lấy tiền của chồng nàng nữa ư? Thật là đê tiện, nó hành hạ người ta đến thế rồi mà vẫn còn trâng tráo đòi tiền của chồng người ta nữa… Chờ cho anh nói xong nàng cúp máy đi vào trong toilet.
Nàng tắt máy, tháo sim ra khỏi máy, bẻ làm đôi vứt vào bồn cầu. Nàng giật nước, đứng nhìn dòng nước xoáy cuộn hút hai mảnh sim vỡ trôi tuột vào trong cái hốc đen ngòm, nàng nghĩ thầm: “Thế là xong. Ân oán giữa mình và lão ta chấm dứt, lão ta sẽ không bao giờ còn tìm được mình nữa…”. Nàng cất điện thoại vào túi quần rồi đi ra ngoài. Một lát sau thì chồng nàng cũng về tới nơi. Trông anh hốc hác mệt mỏi nhưng rất vui, ánh mắt sáng ngời lấp loáng sau cặp kính.
Sáng hôm sau hai vợ chồng lên đường về nhà. Nga thấy như trút đi một gánh nặng, đã kết thúc rồi những đau đớn xót xa, từ nay con dê già gớm ghiếc kia đừng hòng làm gì được mình nữa. Cũng kết thúc rồi những hoan lạc tội lỗi với đứa con trai, từ nay mình phải nhất quyết tránh xa nó, không thể để chuyện đó kéo dài thêm được nữa. Rồi thời gian sẽ làm nguôi ngoai dần những lệch lạc của con, nó sẽ sớm tìm được một cô gái trẻ đẹp và quên đi người mẹ đáng thương này. Nàng gà gật theo nhịp lắc lư của chiếc xe và ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng nhà quê |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Con gái thủ dâm, Đụ cave, Đụ công khai, Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Đụ tập thể, Đụ với hàng xóm, Làm tình tay ba, Thọc tay vô đít, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện liếm lồn, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex bạo dâm, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 26/03/2017 13:39 (GMT+7) |