– “Chủ tịch… Tôi sẽ cố gắng làm hết sức mình để hoàn thành tốt công việc để không phụ lòng kỳ vọng của anh…”
Thủy nghiêm túc hứa hẹn…
– Vậy tốt… Chị còn gì hỏi không… Nếu không thì về làm công việc của chị đi…
– “Còn… Tôi muốn mướn thêm người làm… Phòng tài chính hiện nay người có trình độ chuyên môn về tài chính hầu như không có… Cho nên tôi muốn mướn thêm người… Xin Chủ tịch phê chuẩn…” Thủy cắn răng nói huỵch toẹt…
– “Ý của chị là không có kiến thức chuyên môn mà làm ở những khâu quan… Có phải là có người dùng bằng cấp giả phải không?” Mặt Đức âm trầm… Xém chút nữa quên điểm này rồi… Thủy đã nêu ra vấn đề ở Phòng tài chính có nghĩa là ở các phòng khác cũng y chang… Người thì nhiều nhưng trình độ chuyên môn thì kém cỏi hoặc không có vì dùng bằng cấp giả. Chỉ vì đem bà con thân bằng quyến thuộc vào… Chuyện này thiệt nghiêm trọng cần phải được chỉnh đốn…
– “Cái này… cái này…” Thủy run lên… thầm than…”Anh hai à… tôi đã nói như vậy… Coi như là huỵch toẹt lắm rồi vậy mà anh còn muốn trắng trợn hơn nữa sao…
– Ậy… Không cần phải sợ… Giao cho chị thêm trọng trách này… Lấy phòng tài chính làm thí điểm… Cho chị hai tuần. Chị lập danh sách những người nào không có trình độ chuyên môn đưa lên. Tôi sẽ khai trừ hoặc điều họ đến chỗ khác thích hợp tùy theo khả năng và trình độ của họ… OK?
– “Tôi?” Thủy muốn xỉu… vậy có nghĩa là hắn muốn nàng làm “ác nhân” rồi…
– “Vậy chứ ai? Không lẽ là tôi? Bây giờ Chị là Trưởng phòng… thấy năng lực của người nào có vấn đề thì báo cáo lên để tôi xử lý. Vậy thôi… Tôi tin tưởng vào năng lực của chị. Sau này sẽ có thêm nhiều trọng trách… Vậy đi ha.” Đức vừa khen vừa đưa miếng mồi…
– “Vậy… vậy được…” Nghe cụm từ: “Sau này sẽ có thêm nhiều trọng trách ” khiến Thủy như được uống thuốc liều, cắn răng nhận nhiệm vụ.” Nước chảy xuống, người nhìn lên, hôm nay nàng có cơ hội được làm “Quyền Trưởng phòng” dĩ nhiên là muốn làm biến mất chữ “Quyền” để trở thành Trưởng phòng, sau đó là Phó Chủ tịch huyện… vâng vâng và vâng vâng. Muốn như vậy thì từ nay về sau phải dựa vào hắn rồi. Mà muốn dựa vào thì chuyện gì cũng phải “vạn tử bất từ a”… huống chi là chỉ làm “ác nhân”.
– Ha Ha… Vậy tốt lắm… Chuyện mướn người, chị tự quyết định di… Ai có quạnh quẹ gì… cho tôi biết… Vậy đi ha…
– “Không dấu gì anh… Em gái của Thư Ký Ngọc Thi có đầy đủ điều kiện… Tôi muốn tuyển dụng thẳng cô ta… Như vậy có vấn đề gì không?” Thủy ngập ngừng hỏi…
Theo thông lệ chính thức, mỗi khi tuyển dụng người thì cần phải thông qua phòng nhân sự, ra thông báo tuyển người, kế đó là phỏng vấn, khảo hạch… Nói thì hay nhưng đó chỉ là hình thức. Từ lúc ra thông báo thì kết quả đã biết trước rồi, không là bà con thân bằng quyến thuộc thì cũng là đút tiền… Bởi vậy nàng lo ngại…
– “Ậy… miễn là hàng thật giá thật thì không cần không cần ngại đâu… Chị nói với phòng nhân sự là ý của tôi…”Chủ tịch Đức bá đạo vung tay…
– Thủy mừng rỡ… nàng đang chờ chính là câu nói này… Như vậy thì dễ làm rồi… Thật ra Thủy cũng có chút lòng riêng… Thi không muốn thông qua quan hệ để giúp em mình nên Thủy muốn nhân dịp này nâng đỡ Ngọc Thơ một chút. Hơn nữa Ngọc Thơ tốt nghiệp đại học về ngành Tài chính mà lại đi làm ở một siêu thị trong khi người ngáo ộp, không một chút chuyên môn thì làm việc ở phòng tài chính huyện chứ… thật là không có công lý mà.
– “Được rồi… Trở về làm việc của chị đi.” Đức phát tay đuổi khách… Ngay lúc này có tiếng gõ cửa nhè nhẹ…”cộc… cộc… cộc”… Thư ký Thi mở của bước vào…
– Lãnh đạo… Chủ tịch Trường đang ở bên ngoài… ông ấy nói có chút chuyện muốn gặp anh…
– “À… Đức vội vàng đứng lên tiến ra cửa… Tuy hai bên đang “giao chiến” nhưng lễ tiết nhất định phải có. Hắn không thể ngồi mà truyền ý với Thư ký mời Chủ Tịch Trường vào… Như vậy là không có phép tắc…
Mai Văn Trường đi bước này coi như đã nghỉ kỷ lắm rồi… Bình thường Chủ Tịch HĐND đến văn phòng của Chủ tịch huyện hoặc ngược lại thì không có gì lạ… Nhưng bây giờ ai cũng biết hai người đang “so găng” mà lão đến văn phòng của đối phương… Trong Quan trường có ý nghĩa rất đặc biệt đấy…
– “Ha ha… Chủ Tịch Trường… Hoan nghênh đến chỉ đạo công tác… Ông có gì cần thì gọi điện được rồi… Tôi đến văn phòng ông bái phỏng là được” Đức Chủ tịch niềm nở thân thiết…
Mai Văn Trường kinh hỷ khi thấy hắn ra tận cửa đón tiếp… Chứng tỏ hắn cho lão không ít mặt mũi, hôm nay cho dù hắn ngồi tại chỗ cao cao tại thượng, lão cũng không dám phàn nàn.
– Ha ha… Có gì đâu chứ… Ngồi ngẫm nghỉ Chủ tịch huyện nhậm chức đã mấy ngày rồi mà mình chưa có dịp cùng nhau ngồi xuống ăn bữa cơm cho nên hôm nay đặt sẵn bàn… Không biết Chủ tịch huyện có thời gian… ha ha…
– “Cái gì mà có thời gian hay không chứ… ha ha… Chủ Tịch Trường có lòng như vậy… Cho dù bận gì cũng phải bỏ hết mà…” Đức Chủ tịch không sợ chiến tranh nhưng không phải là người hiếu chiến. Người ta đã tìm tới ân cần mời mọc. Có nghĩa là xuống nước, như vậy hắn sẽ không đuổi tận giết tuyệt.
– “Hay lắm… Vậy thì 1 giờ trưa nay Chúng ta cùng ngồi xuống ăn bữa cơm… haha. Thôi không phiền Chủ tịch làm việc… lat gặp…” Trường thấy hắn vui vẻ nhận lời mời của mình… lão vui vẻ phấn khởi… Đúng là lùi một bước thấy trời cao đất rộng mà…
Cũng như một số cán bộ đang ngồi chờ… Thủy, Ngọc Thi khép nép đứng một bên. Tất cả đều vểnh tai nghe hai lãnh đạo thân thiết thân thiết chuyện trò. Tâm tư ai cũng dậy sóng… Xem ra trong tương lai gần, Chủ tịch huyện ắt phải là người “Nhất ngôn cửu đỉnh” rồi.
Quyền Trưởng phòng Thủy có chút mất mát… nàng chưa kịp mời Chủ Tịch huyện dùng cơm để cảm ơn đã cho nàng cơ hội… Xem ra phải chờ cơ hội thích hợp mới được…
Trong khi Đức Chủ tịch tiếp tục tiếp khách. Mai văn Trường vừa rời đi, chuyện lão đích thân đến văn phòng hắn thân thiết mời cơm đã truyền ra ngoài với tốc độ chóng mặt…
– Á đù… Trong văn phòng, Phó Chủ Tịch huyện Thông được tin… lão nhảy nhổm lên như nước sôi đổ vào dái, âm thầm bái phục, tự nhận mình so với Mai Văn Trường quả thật còn kém xa… Mấy ngày nay. Thông chần chừ theo dõi tinh hình, lão không nghỉ Mai Văn Trường một sớm một chiều quay đầu 180 độ. Ây da… không thể chần chờ được… Thông mở cửa văn phòng bước ra ngoài, tiến về văn phòng Chủ tịch huyện… Thấy Ngọc Thi, Thông nở nụ cười thân thiết.
– Thi Thư Ký… Chủ Tịch Đức có bận lắm không… Tôi có chút chuyện cần gặp… Nhờ chị thông truyền.
– “Phó Chủ tịch Thông… Xin ông chờ chút…” Ngọc Thi âm thầm khinh bỉ nhưng ngoài mặt mỉm cười, đến cửa gõ nhẹ.
Đức chủ tịch sáng nay vô cùng bận rộn, vừa xong hai cuộc họp trực tuyến với Cần Thơ và Đà Nẵng… Bên Cần Thơ có Huỳnh Tuấn Anh đại gia, Đại phú bà Mỹ Chi, Phó Loan, Tú Nhi và Thụy Vũ, Ngoài Đà Nẵng có Liên đại tỷ, hai chị em Thanh Thanh, Thanh Tuyền… Mục đích là nói về kế hoạch đầu tư tại Cao lãnh. Với tài lực của Huỳnh gia, Đại phú bà Mỹ Chi, của Đức Lập công ty và của Liên Đại tỷ… Bốn bên họp với nhau, số vốn đầu tiên 2000 tỷ không có vấn đề gì, sau đó sẽ vai mượn thêm từ ngân hàng… Làm ăn là vậy, không ai bô hết tiền mặt mà không vay mượn ngân hàng. Chỉ cần có cái “sườn” là ngân hàng tranh nhau cho mượn để kiếm lời… Từ đó mới bán cổ phần để gây thêm vốn…
Hùng đại gia dĩ nhiên là ủng hộ con rể ngầm rồi, hơn nữa còn là chuyện đầu tư kiếm tiền, làm sao bỏ qua cho được. Liên đại tỷ hiện nay nắm ghế đầu rồng, chưa từng làm ăn lớn và chính đáng, nghe hắn nói kế hoạch, dĩ nhiên vô cùng động tâm. Không động tâm cũng không được, phía sau của nàng có hắn chống lưng hơn nữ còn là chuyện làm ăn chính đáng… Đại phú bà Mỹ Chi thì không cần nói… Còn Đức Lập phần lớn là của Nancy… hắn cần phải hỏi nàng sao?
Vừa họp trực tuyến xong thì nghe tiếng gõ cửa…
– Vô đi…
– “Phó Chủ tịch Thông bên ngoài nói có chuyện cần gặp…” Thi mở cửa bước vào nói…
– “Ừm được… mời ông ta vào…” Đức đứng lên nhưng không ra tận cửa… Mai Văn Trường là ngang vai vế, Nguyễn Thông còn kém một bậc, hơn nữa lão này thấy Mai văn Trường nhìn hành động mà hành động theo… Đãi ngộ dĩ nhiên là phải khác…
– Ha ha… Chủ tịch… Xin lỗi đã quấy rầy…
– Không có gì… Phó Chủ tịch Thông… mời ngồi… Chị Thi… rót trà…
– “Ha ha… Không cần… Sáng giờ uống nước nhiều quá rồi…” Thông phát tay… Đức gật đầu, Thi lui ra ngoài đóng cửa…
– Phó Chủ tịch Thông… ông có gì quan trọng muốn gặp tôi à…
– “Ha ha… Là như vầy… tôi đã dò xét kỹ càng và suy nghĩ cặn kẽ lắm rồi… Thấy Chủ tịch không phải là người hời hợt làm việc như chuồn chuồn lướt nước nên đem đến cái này… Biết đâu có thể giúp được…”Thông nói câu nịnh bợ kinh điển, trân trọng lấy ra một tập hồ sơ để trên bàn… lão sợ Mai Văn Trường “đi trước một bước” thì hỏng bét.
– “Vậy à…” Đức mở tập hồ sơ… Có cả USB…
– “Tất cả chi tiết đều được lưu trữ trong chiếc USB.” Trong khi Đức chăm chú đọc tài liệu viết trên giấy… Thông nói thêm vào…
– “Cảm ơn Phó Chủ tịch Thông nhiều ha… Thật là hữu ích…”Đức khách sáo nói một câu, tài liệu trên giấy không khác gì với tài liệu của Hoa, hắn cần có thời giờ để tham khảo từ cái USB…
– “Không có gì. Chỉ mong được góp chút sức mọn” Thông với vẻ mặt đầy chính nghĩa, khiêm tốn nói.
– Vậy là tốt lắm rồi… Có những thứ, chỉ cần chất lượng ha ha… Tôi tin tưởng tài liệu mà Phó Chủ tịch Thông cung cấp nhất định không thể tầm thường… Có phải không?
– Nhất định… nhất định rồi… Thôi tôi không làm phiền Chủ tịch nữa… Coi hôm nào rảnh… Chúng ta ngồi xuống cùng nhau uống vài ly? Tôi mời…
– Ha Ha, Nhất định… nhất định sẽ có dịp mà…
Lòng mừng thầm vì với tập tài liệu đưa ra, trong việc “đánh thông quan hệ”, coi như đi trước lão Trường một bước… Thông hí hửng trở lại văn phòng mình.
Trước cửa văn phòng của Thái Hữu Cơ vắng như chùa bà Đanh… Long, Thư ký của lão mặt vô cùng lo lắng. Tương lai của Thư ký gắn liền với tương lai của lãnh đạo. Nước lên thì thuyền lên, lãnh đạo thăng quan thì thư ký huy hoàng. Ngược lại thì không cần phải nói. Thư ký của Bí thư tỉnh ủy khi được thả xuống tuyến dưới rèn luyện thì tệ lắm cũng là một Phó Chủ tịch thành phố. Bởi vậy năm ngoái khi Thái Hữu Cơ hỏi Long có hứng thú xuống làm Phó Chủ Tịch xã… Long khóc lóc ỉ ôi muốn theo sát phục vụ thêm một thời gian dăm, ba năm nữa… Thật ra Long đã tính kỷ rồi, trong vòng năm năm nữa, với thế lực của nhà họ Thái, Thái Hữu Cơ cũng sẽ là Bí Thư của một thành phố, đến lúc đó Long sẽ xuống tuyến dưới thì ít ra cũng sẽ là một Phó Chủ tịch huyện. Ai dè người tinh không bằng trời tính… Bỗng dưng từ trên “trời” rơi xuống một Chủ tịch huyện bá đạo khiến mọi giấc mơ của Long chỉ trong một sớm một chiều sụp đổ. Mấy ngày nay Long nhận thấy tâm tinh của vợ sắp cưới hình như có chút biến hóa nếu không muốn nói là xa lánh. Long hiểu vì sao, bởi vậy hắn đang hối hận muốn chết đi được… suy nghĩ tìm cách vận động… Chiếc thuyền nhà họ Thái sắp chìm rồi… Có lý nào ở lại để chịu chết chứ? Bất chợt, Long sáng mắt lên… phải ha… Coi bộ Phó chánh văn phòng Hoa hiện nay là thân tín bên cạnh Chủ tịch huyện… Trước đây quan hệ của mình và ông xã của Phó chánh văn phòng Hoa cũng không tệ. Hay là bắt đầu từ đây? Nghỉ vậy nên Long âm thầm suy tinh…
Cùng lúc này Bí Thư Nga cũng nhận được tin Mai Văn Trường mời cơm, Nguyễn Thông bái phỏng Chủ tịch huyện khiến nàng như ngồi trên đống lửa, thầm mắng hai tên cáo già hèn hạ rồi tự trách ngẫm nghỉ: “Coi bộ phải tìm cách mới được… Mời cơm? Không được, mình là Bí Thư, có thân phận con dâu của Nguyên Thủ tướng mà nhưng mà nếu không như vậy thì làm sao đây? Nga tiếng thối lưỡng nan, thế này không xong, thế kia cũng không được. Đang “bấn loạn” tinh thần thì có tiếng gõ cửa nhè nhẹ… Thư ký Ngọc Hà bước vào…
– Bí Thư… Bên ngoài có Chủ tịch Đức muốn gặp…
– Hả… mau… mau mời… À không… Chờ chút… Nga đứng lên tự mình đi ra tận cửa tiếp đón…
– “Chủ tịch Đức… Nghe Ngọc Hà nói anh đến làm tôi giật mình… Có chuyện quan trọng à”… Ngọc Hà thật mở rộng tầm mắt… Chủ tịch Đức thật oai phong… Ngay cả Bí Thư Nga cũng nể mặt như vậy…
– Ha Ha… Bí Thư… Có chuyện quan trọng mới dám đến làm mất thời giờ của chị. Chuyện nhỏ thì không dám lên điện tam bảo…
– “Vào ngồi rồi nói sau…”Ngọc Hà, đem nước mời Đức chủ tịch.”Nghe hắn nói, Nga run lên thầm nghỉ: “Thằng ông nội này muốn quậy gì nữa đây?” Nhưng ngoài mặt cố gắng cười như hoa, Thư ký Ngọc Hà lăng xăng đi ra ngoài rồi nhanh chóng trở lại đem chai nước lọc ướp lạnh vào cho hắn, thường là chỉ dành cho Bí Thư Nga, người khác không có đãi ngộ này, chỉ một chai không mát chút nào.
– “Cảm ơn chị Hà… Chị ngày càng đẹp…” Đức Chủ tịch cầm chai nước mỉm cười, theo thói quen khi thấy gái đẹp, mở miệng tán một câu nhẹ nhàng.
– “Hi hi… không có chi”. Trước mặt Bí Thư, dám mở miệng khen Thư ký… Ánh mắt như “thả thính” vậy. Đây là lần đầu… khiến Ngọc Hà cười e thẹn, có chút lúng túng, mất tự nhiên quay người bước đi, vừa cất bước liền vấp chân, loạng choạng như sắp ngã. Một vòng tay đỡ lấy nàng… Ngọc Hà mặt đỏ như gấc chín.
– “Chị không sao chứ?” Đức đỡ lấy Ngọc Hà, rồi buông ra, quan tâm một chút. Mọi diễn biến chỉ trong vòng một nốt nhạc.
– “Không… không có sao… cảm ơn…” Thư Ký Hà nhoẻn miệng cười… bước nhanh như ma đuổi…
– “Ngồi đi…” Bộ ghế da nhập cảng từ Ý, vô cùng sang trọng. Nga mỉm cười, chỉ chiếc ghế sofa mời hắn ngồi… Hai người phân ngôi chủ khách… Nàng ngồi chân trái gác chân phải, dáng điệu uy nghi có phong thái lãnh đạo, Đức Chủ tịch dựa lưng, tay gác lên thành ghế, chân trái cũng gác lên chân phải rất ung dung, vô cùng khí thế… Mắt nhìn Bí Thư Nga mỉm cười…
– “Chuyện là vầy Bí Thư… Tôi biết chị lo lắng về chuyện mất đi nhà máy thép cho nên đã mời tới đây trấn an chị… ha ha… Tôi có liên lạc với vài nhà đầu tư mời họ đến đây lập công xưởng” Đức tung bom tấn, đem dự án xây nhà máy chế biến lương thực và một siêu thị tầm vóc từ tốn nói ra…
– “Anh… anh không nói cho tôi mừng đó chứ?” Hai mắt mở lớn… Bí thư Lâm Tuyết Nga nghe con số khởi đầu là 2000 tỷ đồng… Nàng run lên… Không kiềm được cơn xúc động, bước qua ngồi gần vô thức đặt tay nàng lên tay hắn… lắp bắp hỏi…
– “Ha ha… Chuyện này làm sao nói đùa được… Hôm nay tới gặp chị là nói cho chị biết chuyện chị an tâm, hơn nữa cần chị ủng hộ một số việc như là chính sách ưu đãi thuế má chẳng hạn…” Đức vừa nói vừa nhìn len lén vào hai gò vú ẩn hiện sau lớp vải sa ten trắng… Cái nữa kín nữa hở này mới là chết người, kích thích làm sao ấy, hơn nữa trong cự ly gần, mùi đàn bà trên người Nga tỏa ra làm Đức Chủ tịch ngây ngất, và bàn tay của nàng vẫn đang đặt trên tay hắn… Nàng nghe con số đầu tư quá hấp dẫn nên vô tinh có cử chỉ thân mật một chút… Hành động này xuất phát từ trong tiềm thức tìm cách xoa dịu quan hệ đang căng giữa hai người… Không có ý gì khác…
– “Ê… anh nhìn cái gì vậy…” Sau một lúc bị con số làm mê man, Nga giật mình khi thấy hai mắt Chủ tịch Đức “địa”
Ngay ngực mình… Tức mình vì cảm thấy bị thiệt thòi, nàng cấu tay hắn, quát…
– “Nhìn? Nhìn cái gì?” Tuy bị bắt quả tang đang nhìn lén ngực Bí Thư Nga nhưng Chủ Tịch Đức giả mù sa mưa, làm ra vẻ ngây thơ hỏi lại… Trong bụng cười hắc hắc… “Chị đang ngồi bên kia, tự nhiên nhảy qua bên này còn nắm tay, ngồi gần… rõ ràng là có hành động câu dẫn, khiêu khích… Cũng may là định lực tôi cao nên kiềm chế được… Chưa ôm chị bóp vú là hiền lắm rồi đó…
– “Không… không có gì… Nói tiếp đi.” Nga cũng nhận thấy chính mình đã có cử chỉ thất thố gây ra chút hiểu lầm… nên giả lả… Hai má nhuộm hồng, Xê người ra xa một chút…
– “Ừm… Mình nói tiếp ha… Đây là ý tưởng sơ lược… Một nhà máy chế biến lương thực…” Đức từ tốn tóm tắt kế hoạch, nói chậm lắm là hai tuần nữa nhà đầu tư sẽ đến đây. Nga Bí Thư nghe tiếng được tiếng mất, tâm trạng còn đang bồi hồi… trong lòng có chút cảm xúc… Một tia lửa xẹt giữa hai người…
Trong lúc này một chiếc Toyota Land Cruiser biển số 65 chạy vào khu vực bãi đậu xe của Ủy ban ngừng lại… Một mỹ nữ trong bộ trang phục hàng hiệu đắt tiền của thương hiệu Armani, bước xuống xe, mặt trái xoan, đeo kính mát Rayban, tóc xõa ngang vai, tướng dong dỏng cao, vai khoát ví Gucci hàng thiệt giá thiệt… lắc mông đi vào ủy ban… bước đến quầy lễ tân… Viên chức đang chăm chú nhìn vào màn hình của máy vi tính, ngẩng đầu lên, tim đập thình thịch… ngẩn ngơ…
– Chào cô… Cô kiếm ai…
– Ừm… Văn phòng Chủ tịch huyện ở đâu vậy?
– “À… Cô đi lên lầu hai… quẹo trái…” Viên chức trả lời như cái máy… đưa tay chỉ… quay đầu lại… Mỹ nữ đã lướt qua đi lên cầu thang bộ… để lại một mùi hương thoang thoảng say đắm lòng người…
– Wow… ai mà đẹp vậy vậy anh Hiếu?
– “Hả? Không biết… Cô ta đến tìm Chủ tịch huyện… Tôi chỉ cô ta lên lầu hai…” Hiếu hàm hồ đáp… ánh mắt vẫn phóng về phía cầu thang mặc dù mỹ nữ đã mất hút…
– “Cái gì? Anh thật là… Tui đi toilet nhờ anh ghi tên tuổi giờ đến giờ đi của khách… Có chút xíu vậy mà cũng không làm được đàng hoàng…”Cô gái lầu bầu… cầm cuốn sổ vội vã bước về phía cầu thang đuổi theo…
Trước văn phòng của Chủ tịch huyện, một số người chuyện trò trong khi đang chờ đợi… Tiếng trò chuyện bỗng im bặt… ánh mắt đồng loạt hướng về Thư Ký Ngọc Thi… Không phải là chiêm ngưỡng nàng mà là chiêm ngưỡng mỹ nữ đang đối diện với nàng…
– Chào… Chị là Ngọc Thi phải không?
– “Ừm… Cô là?” Ngọc Thi nghi hoặc… Mình có quen cô gái này sao?
– Hi hi… Em là Ngọc Như, từ Cần Thơ xuống… em…
– “Ngọc Như? Sao lại là em?” Ngọc Như chưa nói dứt… Có người đã cắt lời nàng… Nghe tiếng nói quen thuộc phía sau lưng, nàng mừng rỡ, quay người lại… Còn ai khoai đất này…
– Chị Nancy gửi em xuống… hi hi… Làm lái xe cho anh…
Mỹ nữ này là Ngọc Như chứ không ai khác… Kiều Nga nghỉ hộ sản, chờ sanh em bé, Nancy biết hắn đang có nguy hiểm vì vậy không an tâm nên gửi Ngọc Như xuống vừa làm cận vệ vừa là lái xe… Một công không phải hai chuyện mà là ba chuyện. Nhiệm vụ thứ ba là giám sát hắn không phải là không cho mà là giảm bớt cái tính phong lưu của hắn… Ngọc Như đã là người của hắn rồi, vừa làm cận vệ, vừa là lái xe vừa hầu hắn trên giường… Một công ba chuyện là vậy…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Đức - Quyển 2 |
Tác giả | Lạtma |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 28/07/2023 06:36 (GMT+7) |