Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.moe là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Tân Tiếu ngạo giang hồ » Phần 62

Tân Tiếu ngạo giang hồ

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 62

Hai người vừa về đến sảnh đường của Kim đao môn thì ngạc nhiên khi thấy tất cả đã tề tịu đầy đủ không thiếu một ai cả, trên tay của Kim đao vương gia còn cầm cuốn âm luật “Tiếu ngạo giang hồ” của chàng khiến chàng hết sức ngạc nhiên. Thì ra nhân lúc chàng đi vắng, con trai của Kim đao vương gia là Vương Thế Xương đã lén vào phòng lục lọi lý của chàng và tìm thấy cuốn phổ nhạc này, thế nhưng hắn lại không hiểu nó là cái gì và cứ khăng khăng cho rằng đó chính là “Tịch tà kiếm phổ”, vì vậy đã dâng lên cho cha mình. Lệnh Hồ Xung vừa bước vào, Kim đao vương gia đã lên tiếng:

– Lệnh Hồ hiền điệt, quyển “Tịch tà kiếm phổ” này ngươi làm thế nào mà có được.

Lệnh Hồ Xung không trả lời, chỉ nhếch mép cười mỉa mai. Nhạc Bất Quần thấy vậy lên tiếng:

– Xung nhi, Vương lão anh hùng đang hỏi con, bây giờ ta nghĩ con nên thành thực, nói hết ra đi.

– Sư phụ, đồ nhi thân mang trọng thương, bị mọi người nghi ngờ là lấy cắp Tịch tà kiếm pháp của Lâm gia, tranh thủ lúc con ra ngoài bờ sông hóng gió, họ đến để lục lọi hành lý của con, lẽ nào đây là cách đón tiếp của người có tiếng trong võ lâm sao? – Câu nói của Lệnh Hồ Xung khiến Vương lão tự nhiên cảm thấy hổ thẹn.

– Nếu là khách tốt, chúng ta sẽ đón tiếp theo đúng nghi lễ trên giang hồ. Nhưng kẻ bội bạc như ngươi, lấy Tịch Tà kiếm phổ làm của riêng, Đây là hành vi đạo tặc, Kim đao môn chúng ta là Thế gia vọng tộc, làm sao có thể cùng loại người như ngươi kết giao bằng hữu chứ?

– Xung Nhi, vậy cuốn sách này là gì, ta nghĩ con nên nói ra để tránh cho mọi người hiểu lầm. – Nhạc phu nhân nhẹ nhàng lên tiếng.

Lệnh Hồ Xung sau đó cũng không muốn vòng vo, chàng nói thẳng đây là một cuốn cầm phổ của cố nhân đã để lại cho chàng, mong chàng tìm được người hậu thế có thể tinh thông âm luật mà tiếp tục phát huy khúc nhạc này. Thế nhưng bọn họ vẫn không tin, chúng tìm một người biết âm luật về phân tích. Thế nhưng cuốn “Tiếu ngạo giang hồ” của chàng là do tiếng đàn của Lưu Chính Phong và tiếng tiêu của Khúc Dương kết hợp lại rồi phổ ra khúc nhạc này, chính vì vậy mà nếu không phải người tinh thông âm luật sẽ rất khó có thể đàn lên khúc nhạc này. Người được gọi đến có cái tên gọi là Dịch sư gia. Người này âm luật cũng không phải là quá cao siêu, vì vậy mà khi xem qua, ông ta cũng cho rằng đây không phải là quyển phổ nhạc bình thường, vì các tông cao thấp đột ngột, rất khó có thể liên kết lại với nhau. Vương Thế Xương vì vậy mà càng cho rằng đây chính là cuốn “Tịch tà kiếm phổ” được che giấu dưới dạng phổ nhạc.

Dịch sư gia bó tay, cuối cùng, họ kéo nhau đến một rừng trúc nhỏ phía Đông Thành của một người có tính tình cổ quái là Lục Trúc Ông để nhờ phân giải hộ. Khi kéo đến nơi, Lục Trúc Ông đang ngoài vót trúc ở ngoài sân. Cậu của Lâm Bình Chi là Vương Thế Xương thấy ông ta không thèm quay đầu lại thì buông giọng khệnh khạng, vô lễ:

– Này, lão Già, ông là Lục Trúc Ông phải không? Kim Đao Vương gia chúng ta ghé thăm, có chuyện muốn hỏi chút.

Vị tiền bối nọ vẫn ngồi vót trúc, không thèm quay đầu lại, không thèm trả lười, Vương Thế Xương thấy vậy tiếp tục lên tiếng:

– Này, lão già, lão điếc sao?

Lúc này Lục Trúc Ông mới lên tiếng:

– Ta không cần biết các người là Kim Đao, ngân dao, thái đao hay đao đánh chó gì gì đó, thì nó cũng đều không dễ dư dụng như con dao vót trúc của ta, rõ chưa? Ta không bái Vương lão gia, vì vậy ông ta cũng không cần đén đây phong bái ta, các người mau về đi.

Bị sỉ nhục, Vưa Thế Xương tức giận lồng lên, hắn định lao vào ăn thua đủ với Lục Trúc Ông thì bị cha hắn ngăn lại, Lúc này, Lệnh Hồ Xung mới lên tiếng:

– Tiền bối, tại hạ Lệnh Hồ Xung phái Hoa Sơn bái kiến lão tiền bối.

– Ngươi gọi ta là gì?

– Tiền bối.

– Hứ, gọi lại xem.

– Tiền bối.

– Nào, tiếp tục đi. – Lúc này ông mới chịu xoay ghế và quay đầu lại. Có lẽ Lục Trúc ông thấy lời thỉnh càu của chàng là thành khẩn, vì vậy ông mới quay đầu lại.

Lục Trúc Ông cầm đàn đánh phổ theo cuốn sách, lúc đầu vô cùng trôi trảy, thế nhưng đến đoạn giữa thì tự nhiên khựng lại, không sao đàn tiếp được nữa, Cuối cùng ông cầm cuốn phổ nhạc vào trong nhà và nói nhờ cô cô ông giúp sức.

Ở bên trong nhà, một tiếng đàn trôi chảy và trong veo thánh thót vang ra bên ngoài, nhưng cũng đến nửa đường thì khựng lại. Mọi người đang chán nản thì có tiếng tiêu bên trong vang ra, thánh thót, lúc cao lúc thấp, lúc trầm lúc bổng lạ thường. Lệnh Hồ Xung sung sướng hét lên:

– Đúng là khúc nhạc này rồi.

– Thật sựu rất hay, Xung Nhi, khúc nhạc này có tên là gì vậy?

– Sư nương, khúc nhạc này có tên Tiếu Ngạo giang hồ. Bà bà này có thể đàn lên được, xem ra kỹ thuật vô cùng thần diệu, hiếm thấy hơn là khả năng cầm tiêu của bà ấy vô cùng tinh thông.

– Khúc nhạc này hay như vậy, xem ra đây chắc hẳn cũng là lầm đầu tiên con được nghe phải không?

– Không, sư nương, ngày hôm đó, lần đầu tiên đệ tử nghe được, còn hay hơn thế này nữa.

– Sao có thể như vậy, lẽ nào trên đời, còn có người có tuyệt kỹ cầm tiêu hay hơn cả bà bà này sao?

– Cao siêu hơn bà bà này, thì chưa chắc, nhưng lần trước đệ tử nghe thấy, là hai người hòa tấu cầm tiêu. Một ngưới đánh đàn, một người thổi tiêu, chính là khúc Tiếu Ngạo giang hồ này.

Khúc nhạc vừa kết thúc, Lục Trúc Ông cầm cuốn phổ đi ra:

– Các ngươi đã nghe thấy cô cô của ta đàn rồi chứ? Đây chắc chắn là khúc phổ, nào mang về đi.

– Da tạ, cám ơn tiền bối. – Lệnh Hồ Xung ân cần nhận lại sách.

Tất cả đám người của Kim đao môn đều hổ thẹn cúi mặt đi về, không dám nhìn vào mắt Lệnh Hồ Xung. Nhạc Bất Quần và đám người của phái Hoa Sơn cũng về hết, chỉ có mình Lệnh Hồ Xung ở lại. Bóng mọi người khuất hẳn sau rừng trúc rồi. Lục Trúc Ông mới lên tiếng:

– Hảo Khúc, vãn bối à, có thể cho tiền bối biết, Khúc nhạc này từ đâu mà có không?

– Đương nhiên rồi, thưa tiền bối. Người đã giúp tôi một việc lớn như vậy mà. Khúc nhạc này là do hai vị lão tiền bối cùng nhau khổ phúc. Một người sở trường đánh đàn, một người sở trường thổi tiêu. Hai người họ cùng nhau hợp tấu, chỉ đáng tiếc, bọn họ đều chết cả rồi. Trước khi ra đi, họ trao lại cho tôi khúc phổ này, hy vọng tôi tìm được truyền nhân. Vừa nãy nghe bà bà của người đánh đàn thổi tiêu, tôi nghĩ đã tìm được truyền nhân rồi.

– Việc này khó đấy, ngươi muốn tặng sách cho cô cô của ta, ta nghĩ, chưa chắc cô ấy đã nhận đâu. Thế này đi, ta giúp ngươi đi hỏi cô ấy.

– Đa tạ tiền bối.

Lục Trúc ông lại bước vào căn nhà đó, một loáng sau thi bước ra và nói cô cô cho Lệnh Hồ Xung vào. Chàng bước vào bên trong ngôi nhà trúc, căn phòng của cô co được ngăn bởi một tấm rèm thưa, bên trong là một người phụ nữ đội nón kín đầu, cũng được che kin mặt bởi miếng vải bao quanh chiếc nón. Vào bên trong Lệnh Hồ Xung quỳ xuống lễ phép:

– Vãn bối Lệnh Hồ Xung bái kiến bà bà.

– Lệnh Hồ thiếu hiệp cao thượng, người mang tuyệt kỹ tặng ta, lão đây từ chối thì bất kính, mà nhận thì hổ thẹn.

Khi người trong phòng vừa nói ra câu đó, Lệnh Hồ Xung giật mình, chàng nghĩ bởi nếu bà bà này là cô cô của Lục Trúc Ông thì năm nay cũng phải 70, 80 tuổi rồi. Tại sao lại có một giọng nói trong trẻo và ấm áp đến như vậy, nếu như chỉ nghe giọng nói thì chàng dám khẳng định giọng nói này chỉ thuộc về một người con gái khoảng hơn 20 tuổi là cùng. Hay là bà bà con môn thần công cái thế nào có thể giữ cho giọng nói của mình trong veo như vậy. Ngẫm một lúc, chàng lên tiếng:

– Bà bà, người khách khí quá rồi. – Sau đó, chàng đưa sách cho Lục Trúc Ông.

Sau đó hai người nói chuyện, tuy làn đầu gặp nhau mà như thân thiết từ lâu vậy, tâm đầu ý hợp, Lệnh Hồ Xung không có chút đề phòng, bà bà hỏi câu nào, chàng trả lời câu dó, chàng còn nói rõ về nguồn gốc của bản nhạc Tiếu Ngạo giang hồ, tác giả của nó và cả cái chết thê thảm của hai người bọn họ. Nhận thấy nội lực của Lệnh Hồ Xung đang giảm sút, vị cô cô này có hỏi về sức khỏe, Lệnh Hồ Xung cũng không giấu giếm, nói cho bà bà biết về tình trạng của mình. Bà bà ngỏ ý muốn bắt mạch cho chàng. Lệnh Hồ Xung đưa tay qua tấm rèm vải. Khi bà bà vừa đưa tay chạm vào cổ tay chàng, Lệnh Hồ Xung cảm nhận được sự mềm mại, êm ái và mắt rượi qua từng ngón tay của bà, chứ không nhăn nheo như nàng nghĩ, thậm chí còn mịn màng hơn cả của sư nương và tiểu sư muội của chàng vậy. Khi bà bà rụt tay lại, chàng giật mình tỉnh cơn mê, cảm thấy xấu hổ với ý nghĩ của mình:

– Kỳ lạ.

– Bà bà, người không cần phải lo lắng cho nội thương của tôi đâu, tôi tự biết mình không thể sống lâu được nữa. – Lệnh Hồ Xung mỉm cười lên tiếng.

– Sao ngươi biết mình không thể sống lâu. – Lục Trúc Ông thấy lạ.

– Tôi ngộ sát sư đệ của mình, lại làm mất Tử Hà bí kíp, bị sư phụ nghi ngờ, bây giờ tôi chỉ mong sao sớm tìm về Tử Hà bí kíp, sau đó sẽ tự vẫn trước mộ của đệ ấy để an ủi linh hồn đệ ấy trên trời. – Thì ra, chàng vẫn cho rằng cái chết của Lục Hầu Nhi là do mình.

– Ngươi vì sao mà đánh mất bí kíp, còn ngộ sát sư đệ của mình.

Lệnh Hồ Xung từ từ kể lại đầu đuôi ngọn ngành nội thương của mình, và Tử Hà bí kíp bị mất, và việc chàng điểm huyệt dẫn đến cái chết của Lục Hầu Nhi. Đến đây, bà bà chợt lên tiếng:

– Sư đệ ngươi vốn không phải do ngươi giết.

– Không phải tôi giết? – Lệnh Hồ Xung ngạc nhiên.

– Chân khí của ngươi vốn không thuần, dựa vào việc ngươi điểm hai huyệt đạo đó tuyệt nhiên không thể giết được hắn. Sư đệ của ngươi có lẽ là do kẻ khác giết hại?

– Bà bà, vậy kẻ giết hại sư đệ tôi, có thể là ai chứ?

– Ta đoán tám phần là kẻ đã lấy trộm bí kíp.

– Đa tạ bà bà đã cởi nút thắt trong lòng vãn bối. Nhất định vãn bối phải tìm ra kẻ đó để trả thù cho sư đệ.

Nói đến đây, tâm trạng của Lệnh Hồ Xung bị xúc động dữ dội, nội thương trong người phát tác, bùng phát, toàn thân đau đớn co giật liên hồi. Bà Bà hoảng hốt kêu Lục Trúc Ông đỡ chàng dậy rồi truyền nội lực vào trong người chàng để áp chế mấy luồng chân khí kia. Rất may là ông ra tay kịp thời, nếu không có lẽ chàng đã vong mạng. Thoát hiểm trong gang tấc, Lệnh Hồ Xung tuy giữ được tính mạng, nhưng chàng ngất lịm, nhất thời chưa thể tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa, vã ra như tắm. Bà bà nhanh chóng lên tiếng:

– Lục thúc thúc, mau đưa huynh ấy vào đây.

Lục Trúc Ông bế chàng vào trong, đặt chàng năm ngay cạnh bà bà, sau đó bà bà bắt mạch cho chàng rồi lên tiếng tiếp:

– Chết rồi, huynh ấy đang bị rất nhiều luồng nội lực trong cơ thể giao thoa liên tục, cả người bay giờ đang rất khó chịu, ta cần phải phong tỏa chúng lại, thúc mau vào thị trấn mua cho ta chút sâm về rồi sắc lên cho huynh ấy.

– Vâng, thưa cô cô.

Lục Trúc Ông nghe xong, ngay lập tức ra ngoài đóng cửa và đi vào thị trấn. Lúc này, Lệnh Hồ Xung đang nằm bất động ngay bên cạnh bà bà, chàng bị nội thương hành hạ khiến cho đầu óc nhanh chóng bị chìm sâu vào trong hôn mê, không còn biết trời đất gì nữa.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Thông tin truyện
Tên truyện Tân Tiếu ngạo giang hồ
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ tập thể, Sextoy, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện cổ trang, Truyện liếm lồn, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex mạnh
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 31/10/2018 12:38 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Đứa con hư đốn
Hôm sau, ở nhà Dũng... Dì này, mai con đi sinh nhật đó. Ừ. Ai thế? Bạn gái à? Dì thấy con có bao giờ quan tâm cái này đâu? Gần như thế. Cô Hoa à? Dũng ngạc nhiên nhìn dì. Dì là 007 à? Sao cái gì cũng biết thế? Tôi còn biết anh định nói gì nữa cơ kìa. Dũng gãi đầu. Câu tiếp theo không dám nói nữa...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Đụ mẹ ruột Truyện người lớn
Vợ mình, vợ người - Tác giả Ngọc Linh
Có gì mà còn phải ngại cơ chứ! Bình thường mà, đằng nào mà chẳng nhìn rồi còn gì nữa. Anh cũng chẳng hiểu em ngại cái gì nữa. Tôi nói như vậy thì Tiểu Vy cũng lườm tôi, tuy nhiên thì cũng tiến lại gần tôi. Cái bầu vú căng phồng lên làm cho tôi thấy thích vô cùng. Nó căng tròn mềm mại đẹp...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện liếm lồn
Gia đình dâm loạn
Một ngày đẹp trời, Phương đang ngồi ghế đá một mình trong khuôn viên trung tâm, nàng vừa ngồi vừa suy nghĩ gì đó. “Không biết có nên hẹn bác ấy ra không nhỉ?” Phương tự hỏi mình. Mấy ngày nay nàng luôn nghĩ về người đàn ông ấy, có lẽ chỉ gặp mặt mới giải tỏa được sự nhớ...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Bố chồng nàng dâu Truyện bóp vú Truyện bú cặc
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân