– Tuổi trẻ thật là tốt, nói học là khiến cho lão già ta không tài nào ngủ được, nói ngủ là nằm lăn ra ngáy khò khò như sấm, Cũng được, ta ra ngoài hít thở không khí trong lành vậy. – Thanh Phong Dương đửng trên vực, ông hít thở không khí trong lành ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp của ngọn núi Hoa Sơn.
Đột nhiên phía dưới chân núi, một thiếu niên trông rất trẻ tuổi khôi ngô và tuấn tú dùng khinh công siêu phàm của mình nhảy qua hết ngọn núi này tới ngọn núi khác, từ thấp lên cao hướng thẳng tới Tư Quá Nhai, nơi ông đang đứng, thiếu niên đó chính là Đông Phương bất bại.
Chỉ vài ba cái nhún nhảy, nàng đã chinh phục được ngọn núi Tư Quá Nhai, khi Đông Phương tới gần cửa sơn động thì nàng bị chặn lại bởi Thanh Phong Dương:
– Tiểu tử ở đâu đến, khinh công đẹp lắm.
– Võ công của ông cũng rất tuyệt, vậy tiểu tử ta dây muốn cùng tiền bối ông tỷ thí vài chiêu.
Nói đoạn, nàng vứt hộp cơm ra bàn và lùi lại. Ngay lập tức Thanh Phong Dương cũng đuổi theo, tức thì một trận đấu long trời nở đất đã diễn ra, thật đúng là một cặp kỳ phùng địch thủ, cả hai ngươi giao đấu với nhau cả trăm hiệp mà vẫn bất phân thắng bại. Dù cả hai đã phô diễn toàn bộ kỹ năng của mình, thế nhưng vẫn khong có cách nào để thắng được đối phương:
– Tiểu tử, ta đã phong kiếm nhiều năm, nhưng trước giờ chưa từng gặp một thiếu niên nào mà võ nghệ lại cao cường như của ngươi. Ngươi nói đi, ngươi tới Hoa Sơn với ý đồ gì? Không phải để đánh nhau với lão phu chứ?
– Nếu ta nói ta tới đưa cơm, ông có tin không? – Đông Phương cười lớn nói.
Nói đoạn, Đông Phương lao vút lên trước cửa hang động và gọi lớn:
– Lệnh Hồ Xung, ngươi ra đây cho ta.
Lệnh Hồ Xung chạy ra khỏi sơn động, chàng bất ngờ khi người đó là Đông Phương:
– Đổng huynh đệ, sao lại là huynh?
– Thái sư thúc, huynh ấy là bằng hữu của đồ tôn, đã từng cứu mạng con.
– Ta đến để thực hiện lời ước hẹn của ta, thật không ngờ ngươi bị nhốt ở trên Tư Quá Nhai này thật, nếu là vậy, ta chỉ đành mang gà béo và rượu ngon đến cho ngươi thôi. Không ngờ vừa đến đây lại gặp vị tiền bối này, ông ta là Thái sư thúc của ngươi thật à?
– Xung nhi, quả là như vậy à?
– Không phải như vậy thì là thế nào, cơm và thức ăn đã bị ông làm cho nguội cả rồi, lát nữa ông không được ăn.
– Đổng huynh đệ, không được vô lễ. Tháo sư thúc của ta là cao nhân tiền bối, ta không cho phép huynh ăn nói như vậy.
– Thôi đi, thôi đi, nếu đã quen biết, thì không cần phải nói nhiều. Hai người nói chuyện đi, ta đi hóng gió một lát.
Nói đoạn, Phong Thanh Dương tiền bối bỏ đi, để mặc hai người ở đó. Lệnh Hồ Xung dẫn Đông Phương vào sơn động, hai người ngồi uống rượu hàn huyên. Rượu mà Đông Phương mang đến quả thực rất ngon, Lệnh Hồ Xung cứ uống hết ly này tới ly khác:
– Nào, đổng huynh đệ, cạn môt ly.
Đông Phương bất bại cầm bát rượu hắt xuống đất, điều này khiến Lệnh Hồ Xung bất ngờ.
– Đổng huynh đệ, ta lại có lỗi gì với huynh sao?
– Ta nói nam nhân trong thiên hạ này vốn chẳng phải là loại tốt lành gì?
– Huynh nói gì lạ vậy, huynh không phải là nam nhân sao? – Lệnh Hồ Xung vừa nói vừa uống rượu.
– Ngươi…ngươi đừng có đổi chủ đề, ta hỏi ngươi, không phải ngươi có tiểu sư muội của ngươi rồi sao? Sao lại còn đi dụ dỗ tiểu nico đó chứ.
– Tiểu nico?
– Ngươi có biết, cô ấy vì ngươi mà sống rất đau khổ không? – Nàng tiếp tục.
– Huynh nói Nghi Lâm tiểu sư muội à? Muội ấy sao rồi.
– Giống như bị ngươi cho uống canh mê hồn vậy, ngủ cũng không yên, ăn cũng không ngon, bây giờ một lòng một dạ nghĩ đến ngươi. – Đông Phương vừa nói, vừa đứng dậy đi ra khỏi bàn.
– Không phải chứ, ta đã chẳng nói với muội ấy là chúng ta không thể ở bên nhau được rồi hay sao? Mà sao huynh lại quan tâm đến muội ấy như vậy, lần trước ở Quần Ngọc Uyển huynh còn không thèm hỏi mà.
– Vì ta là đại ca của muội ấy.
– Đại ca, kết bái à?
– Là huynh muội ruột, bọn ta thất lạc đã nhiều năm, may sao ta đã tìm lại được, nhưng bây giờ muội ấy sống rất đau khổ. Ta chỉ hy vọng muội ấy sống tốt, ngươi có hiểu không?
– Hiểu rồi, vậy phiền huynh nói với muội ấy, ta không thể đến với muội ấy, vì trái tim ta không dành cho muội ấy, huynh hiểu ý ta chứ? Ta cũng rất buồn, ta thích tiểu sư muội, nhưng bây giờ muội ấy đã có Lâm sư đệ rồi, đâu cần ta nữa.
– Vậy sao? Tiểu sư muội của ngươi không còn thích ngươi nữa sao?
– Thôi không nói tới những chuyện tình cảm thướt tha đó nữa, ta đi luyện kiếm đây.
Những ngày sau đó, thỉnh thoảng Đông Phương lại mang cơm lên cho Lệnh Hồ Xung, nàng còn chỉ bảo chàng rất nhiệt tình về cách luyện kiếm, các chiêu thức trong Ngũ nhạc Kiếm Phái, Lệnh Hồ Xung thấy lạ là tại sao Đông Phương lại nắm rõ chiêu thức của Ngũ nhạc Kiếm Phái như vậy, nhưng chàng không tiện hỏi han. Hôm nay cũng vậy. Đông Phương và Lệnh Hồ Xung cùng nhau luyện kiếm từ sáng cho tới tận chiều, quên cả cơm trưa, hai người mệt nhoài nằm ra một phiến đá:
– Đã lâu rồi chưa được đánh vui như vậy. – Lệnh Hồ Xung vừa thở vừa nói.
– Thật ra bản thân kiếm thuật của ngươi rất lợi hại, nếu ngươi siêng năng lĩnh hội thêm, có thể xếp vào hàng cao thủ rồi đó.
– Đa tạ Đổng huynh đệ đã khen.
– Nhưng mà….
– Nhưng sao?
– Đến lúc đó, ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta.
– Ha ha ha, cái đó thì huynh không phải nói ta cũng biết.
– Nóng quá, mồ hôi ra ướt hết cả áo rồi, hôm nay ta lại không mang y phục. – Đông Phương vừa nói vừa lau mồ hôi trên người.
– Huynh nóng à, ta cũng nóng, đi nào. – Nói đoạn, Lệnh Hồ Xung cầm tay kéo Đông Phương đi đến một hồ nước nóng nằm ngay bên trong sơn động rộng lớn.
– Không ngờ nơi đây vẫn còn nơi đẹp như thế này.
– Đúng vậy, ta ở đây 1 năm, huynh bảo nếu khong có hồ nước nóng này để tắm, thì làm sao có thể chịu nổi chứ?
Đông Phương quay lại thì thấy Lệnh Hồ Xung đang lúi húi cởi quần áo ra từ bao giờ. Loáng một cái, Lệnh Hồ Xung đã trần truồng ngay trước mặt Đông Phương, nàng đỏ mặt nhìn vào cơ thể cường tráng và cơ bắp cuồn cuộn trông vô cùng hâp dẫn của Lệnh Hồ Xung, bên dưới là con cu to tướng và dài thưởn dù nó còn chưa căng cứng lên, thật không hiểu nếu căng lên hết cỡ thì nó sẽ vĩ đại đến cỡ nào. Đã vậy cái đầu khắc con vươn dải ra khỏi bao quy đầu, thân cu thì hồng hào và lông lá. Đông Phương mắt cứ bị dán chặt vào đó như bị thôi miên vậy:
– Sao lại nhìn nó chằm chằm như vậy, bộ của huynh không có sao? – Lệnh Hồ Xung lên tiếng làm nang giật mình quay mặt đi chỗ khác.
– Không phải, mà thôi, ngươi tắm một mình đi, ta không tắm đâu?
– Sao vậy, chẳng phải lúc đó huynh vừa kêu nóng sao?
– Bây giờ đỡ rồi, ngươi cứ tắm đi.
– Ờ, thôi vậy.
Lệnh Hồ Xung lợi dụng lúc Đông Phương không để ý bất ngờ đẩy Đông Phương xuống hồ nước rồi nhao mình phóng xuống theo. Quá bất ngờ nên nàng bị rơi xuồng hồ, chưa kị định thần lại thì Lệnh Hồ Xung liên tục hắt nước vào người nàng và trêu trọc. Bộ quần áo bị ướt vô tình để lộ những yếu điểm trên cơ thể của một người phụ nữ, bộ quần áo bị ướt ôm sát lấy cơ thể nhỏ bé của Đông Phương vào và để lộ ra bầu ngực căng tràn của nàng. Lệnh Hồ Xung ngạc nhiên ngỡ ngàng, chàng nhớ lại những cử chỉ của Đông Phương lúc trước, thì ra đây là lý do mà nàng không tắm:
– Huynh…là phụ nữ sao? – Lệnh Hồ Xung vừa nói vừa chỉ vào lồng ngực nàng.
– Biết vậy mà còn dám nhìn sao? – Đông Phương cho chàng một cát tát rồi quay người lại túm áo che đi lồng ngực của mình.
Đông Phương quay mặt lại, thấy Lệnh Hồ Xung vẫn đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, khuôn mặt ướt rũ rượi nước đang bốc hơi lên, búi tóc của nàng bị tuột ra xõa dài xuống quá vai để lộ ra khuôn mặt xinh như thiên thần trước mặt chàng, không cầm lòng được, Lệnh Hồ Xung tiên tới, tóm lấy một tay nàng như sợ nàng chạy đi mất, chàng nhẹ nhàng lên tiếng:
– Đổng cô nương….
Đông Phương cố xoay mặt đi, tránh tia mắt của chàng, nhưng chàng giữ cằm nàng lại khiến nàng không sao ngó đi chỗ khác được. Đôi môi nàng hé mở nhưng sao nàng vẫn không thốt được một lời nào. Mặt của hai người lúc đó giáp với nhau thật gần. Nàng đành nhắm mắt lại, không dám nhìn vào mặt chàng nữa.
Lệnh Hồ Xung thấy mặt nàng ngửng lên, hai mắt lim dim, hai cánh mũi phập phồng, hai làn môi rung động, trông xinh đẹp quá, trông như đang sẵn sàng đón nhận một chiếc hôn thì chàng cầm lòng không được. Vậy mà một người con gái xinh đẹp như nàng bấy lâu nay lại hóa trang quá tài tình, khiến chàng không sao nhận ra được. Cái khuôn mặt thiên thần của nàng đang ngẩng lên như chờ đợi, như mời mọc. Tay chàng nâng cằm nàng lên, Lệnh Hồ Xung liền cúi xuống, nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi của nàng, trao cho nàng một nụ hôn đầu tiên giữa hai người, nhiệt độ trong hồ tăng lên rõ rệt….
Đông Phương ngửa mặt để yên cho chàng hôn mình mà không hôn trả lại. Cặp mắt phượng vẫn lim dim. Cánh mũi xinh vẫn phập phồng. Đôi môi vẫn mím lại. Chỉ có hơi thở của nàng là tự dưng nhanh lên, dập dồn hơn, phì phà lên cả mặt chàng. Lệnh Hồ Xung ngửi được ngay làn hơi thở thơm như hoa của nàng. Chàng càng mê man đưa môi mình qua, nhâm nhấp, phơn phớt lên đôi môi của nàng. Một lúc sau, chàng đưa tay lên mà để lên đôi môi đó, ngón tay chàng rờ rẫm trên vành môi hé mở để cảm nhận thêm cái mềm mại của nó. Rồi như cầm lòng không được, chàng đưa lưỡi ra mà liếm ngay lên đôi môi nàng. Trời, sao mà thơm ngon, bùi ngọt quá thể! Được liếm láp, đôi môi nàng trở nên ướt nhem, bóng nhẫy bởi nước miếng của chàng, trông thấy càng thêm hấp dẫn, khiêu gợi vô cùng. Khi thấy nàng vẫn nhắm yên cặp mắt, đưa cặp môi hồng ra như mời mọc thì chàng liền nhẹ nhàng tiếp tục mê mẩn hôn, liếm lên đôi môi ướt mọng đó.
Lệnh Hồ Xung và Đông Phương hai người đứng giữa hồ nước nóng mê man nhắm mắt hôn nhau một hồi lâu.
Bất chợt Đông Phương choàng cánh tay lên ôm lấy cổ Lệnh Hồ Xung. Nàng níu đầu chàng xuống, há miệng ra, đưa luôn lưỡi vào miệng chàng. Cứ bị chàng liếm mút môi mình mãi, nàng chịu đâu nổi. Nàng phải làm tới mà thôi. Nàng muốn hưởng thụ ngay cái cảm giác của hai cái lưỡi trong miệng nhau. Nàng muốn nếm ngay cái ẩm ướt, mềm ấm trong miệng nhau. Không muốn dần dà, chờ đợi nữa. Cái cảm giác mà nàng vẫn luôn thèm muốn kể từ khi luyện bộ võ công “Quỳ hoa bảo điển”. Rồi không chờ chàng đưa lưỡi vào miệng mình, nàng xục xạo lưỡi nàng trong miệng chàng, như thăm dò, như tìm kiếm. Sau đó, khi tìm được lưỡi của chàng rồi, nàng dùng lưỡi nàng quấn chặt vào lưỡi chàng, rồi nàng mút mạnh một cái. Lệnh Hồ Xung không những để cho lưỡi mình chui tọt vào miệng nàng mà chàng còn đút lưỡi để nó vào sâu trong miệng nàng thêm nữa. Rồi hai người uốn lưỡi, lươn lẹo, xoắn xít trong miệng của nhau. Thế là cứ như thế, chàng và nàng cứ đứng ôm nhau, nút lưỡi nhau, đậm đà, đắm đuối.
Lệnh Hồ Xung và Đông Phương ôm sát lấy nhau, hai cái miệng dính cứng vào nhau, hai cái lưỡi quyện chặt vào nhau, trơn tuột. Chàng say sưa hưởng thụ cái ướt át trong miệng nàng. Nàng ngất ngây cảm thụ cái ẩm mát trong miệng chàng. Chàng và nàng ghì môi vào nhau, bú mút lưỡi nhau, nút chùn chụt. Hai người lần đầu tiên hôn nhau mà như là lần cuối, hôn nhau trong cuồng vã, hôn nhau trong dập dồn. Cứ như vậy, chàng như muốn nút hết cái thơm ngon trên lưỡi nàng, nàng như muốn hút hết cái nhựa sống trong miệng chàng.
Vừa ngậm lưỡi Đông Phương, Lệnh Hồ Xung từ từ đưa tay lên mà sờ ngực nàng. Chàng nhận ra ngay một bộ ngực tràn đầy, êm ái. Qua làn áo, bàn tay chàng hình dung ra liền hai gò bồng đảo no tròn, căng cứng. Vậy mà nó lại bị chèn ép bới cái bộ quần áo giả trai chết tiệt này. Lệnh Hồ Xung bất ngờ ngừng hôn nàng, cúi xuống nhìn thẳng vào ngực nàng rồi đưa tay ra mà kéo hai vạt áo nàng ra. Tức thì một cặp nhũ hoa trắng nõn, tròn quay, phồng lớn bung ra trước mắt chàng. Bị tuột áo ra, Đông Phương không những chẳng ngượng ngùng che dấu mà còn uỡn ngực, đưa vú thẳng ra trước, lồ lộ phơi bày, cặp vú bị chèn ép bấy lâu nay do nàng giả trai nay như được giải thoát, bung ra ngạo nghễ và đầy kiêu hãnh. Nàng đã chờ đợi giây phút này từ lâu rồi, ngay từ cái ngawyf đầu tiên nàng bắt gặp chàng ra tay trượng nghĩa, từ đó đến nay chàng như có chỗ đứng nhất định trong lòng nàng, rồi theo thời gian, nàng càng cảm thấy yêu mến và hiến dâng cho chàng hơn.
Hai gò vú nàng trắng toát, tròn lẵn, thơm phức với hai đầu vú chĩa thẳng lên trời, hướng tới ánh mắt của Lệnh Hồ Xung với dáng vẻ đầy khiêu khích, Lệnh Hồ Xung cũng phải ngạc nhiên sung sướng đến độ không ngờ. Chưa bao giờ chàng thấy được một bộ ngực nào khiêu gợi một cách kinh khủng như vậy, hơn hẳn bộ ngực của Linh San và Nghi Lâm!
Không cầm lòng được, chàng đặt hai bàn tay lên hai bầu vú mà bóp nhè nhẹ. Khác hẳn với những cô gái khác- vú nhỏ mềm mại – vú của Đông Phương to lớn, căng cứng một cách khác thường. Vừa dai, vừa cứng, tràn đầy da thịt. Cặp vú nàng phồng lớn, tròn quay, lồ lộ, vung thẳng ra ngoài. Thế mà nó lại êm như nhung, mướt như lụa, ấm áp vô cùng. Chàng thích thú, say mê xoa bóp, mơn man mãi trên dàn ngực tươi mát, phì nhiêu của nàng.
Đông Phương lim dim cặp mắt, đưa ngực ra cho chàng thoa nắn. Nàng thở mạnh, thì thào:
– Lệnh…Hồ Xung…ôi…za….
Vậy là ước mơ của nàng cũng đã thành. Nàng đã từng mong muốn được bàn tay của chàng xoa bóp cặp vú căng cứng của mình. Bây giờ bàn tay kia đang vần vũ khắp trên ngực nàng, chạm tới khoảng da thịt nào là nàng cảm thấy nhột nhạt, đê mê đến chỗ đó… Nàng mím môi lại, tận hưởng sự đụng chạm, mơn trớn từ hai bàn tay của người con trai trong mộng trên hai bầu vú trơn láng, nhậy cảm của nàng. Mà sao chàng cứ nhẹ nhàng mân mê hoài vậy? Cái mà nàng ham muốn lúc này là bàn tay kia phải nhồi bóp, xiết chặt lấy vú nàng, sao cho hai gò vú căng phồng, cương cứng của nàng phải bẹp dí, mềm nhão trong bàn tay mạnh bạo của chàng mới thôi. Hai tay chàng phải nhồi vú nàng như nhồi bột, xiết chặt cho nó trắng dã ra. Như vậy mới đã…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tân Tiếu ngạo giang hồ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ tập thể, Sextoy, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện cổ trang, Truyện liếm lồn, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex mạnh |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 31/10/2018 12:38 (GMT+7) |