“Ừ… Khi nãy thấy bóng dáng hơi quen… Để ý một tí thì nhận ra đó là cậu.” Chú Hồng khẽ mỉm cười, gật nhẹ đầu. Cũng thật trùng hợp, cứ tưởng không còn cơ hội gặp lại cậu thanh niên này, ai ngờ lại có thể hội ngộ ở nơi này.
“Chú Hồng? Phải chú là chủ tịch của Kim Hoàng hay không?” Minh Nguyệt ánh mắt ngờ ngợ, nàng đường đột hỏi.
“Cháu là con gái của chị Hiền đúng không? Nhìn hai mẹ con giống nhau lắm.” Chú Hồng quay sang nhìn Minh Nguyệt một tí, ngay lập tức nhận ra.
Bởi vì cùng là người trong ngành nghề kinh doanh đá quý, đôi khi có những cuộc gặp gỡ nên quan hệ rộng rãi hơn so với người trẻ tuổi như Minh Nguyệt.
“Dạ đúng rồi ạ. Rất hân hạnh được gặp chú.” Minh Nguyệt lễ phép gật đầu, đối phương là người có địa vị cao hơn so với mẹ của nàng trong ngành trang sức.
Gần đây Minh Nguyệt mới có cơ hội tiếp xúc với các mối quan hệ của mẹ mình nên không thể nào nhớ rõ hết. Chỉ một vài người được mẹ chú trọng nàng mới có thể nhớ rõ mà thôi.
“Hôm nay chú có dịp gì mà lại đi tới chỗ này?” Phương đặt một câu hỏi. Tiếp xúc với chú Hồng chỉ một lần, nhưng cảm nhận ban đầu thấy người đàn ông kia là một người dễ làm quen nên nó mới có hứng thú nói chuyện.
“Rảnh rỗi nên đi dạo một vòng thôi mà. Chú vẫn rất hay ở đây.” Chú Hồng gương mặt vẫn giữ nguyên nét cười, lại nói tiếp: “Còn hai đứa. Đi du lịch hay còn mục đích gì khác không?”
“Đi tìm quán nước nói chuyện được chứ chú?” Phương cười nhẹ đề nghị, đứng giữa chợ mà tâm sự như thế này thì thật không đúng chút nào.
“Được chứ. Để chú dẫn đường cho.” Chú Hồng cười cười, nhanh chóng bước ra khỏi chợ giao dịch đá quý, rồi sau đó tiến tới một quán café gần đó.
Minh Nguyệt sau lưng Phương bước nhẹ, nàng vẫn không nghĩ rằng Phương lại có thể quen biết với mấy người như thế. Lần này nàng vô cùng bất ngờ, bởi vì theo lời mẹ nàng kể lại thì chú Hồng là một người kinh doanh khá khó tính, muốn bắt chuyện làm quen cũng phải có sức ảnh hưởng hoặc địa vị như thế nào đó thì mới được.
Đằng này giữa Phương với ông ta dường như quen biết với một mối quan hệ rất tốt. Tới cách nói chuyện còn giống như là chú Hồng đang muốn nâng cao mối quan hệ giữa hai người nữa.
Việc này là việc tốt chứ chẳng phải việc xấu, nếu thật sự giữa Phương với vị kia quen biết thì có một số việc dễ dàng hơn so với nàng nghĩ. Xem như chuyến đi nàng không phải bỏ công sức ra nhiều.
“Nào hai đứa ngồi đi.” Chú Hồng thân mật nói, chọn một vị trí khá vắng vẻ nhưng không gian lại vô cùng thích hợp.
“Chú ở gần đây sao?” Vừa ngồi xuống ghế, Phương đã ngay lập tức buôn chuyện.
“Đúng vậy… Lần trước gặp cháu cũng là lúc chú đi công tác. Còn chỗ ở của chú thì là nơi này. Mà cũng không hẳn là ở đây thường xuyên, con biết công việc của chú mà. Nơi nào có đá quý thì nơi đó có chú.” Chú Hồng giải thích.
“Cũng thật là trùng hợp.” Phương à một tiếng, quả thật hai lần gặp mặt của nó với chú Hồng là sự trùng hợp vô cùng.
Như lời nói của chú Hồng thì không chỉ ở đây, mà những nơi khác cũng sẽ có mặt của chú.
“Công việc này không dành cho nhân viên được hay sao mà lại đích thân chú đi mới được.” Phương nhấp một ngụm trà nóng, lại hỏi tiếp. Không khí nơi này khá lạnh, uống đồ nóng quả là một lựa chọn sáng suốt.
“Cũng có nhân viên chứ. Nhưng chú thích đi tới đi lui như vậy. Cảm giác tự tay tìm được nó mới hấp dẫn chứ.” Chú Hồng cười cười, lại giải thích tiếp: “Mỗi một mỏ đá đều có nhân viên của chú thường xuyên qua lại thu mua. Đa phần là đá thô rồi sau đó mang về chế tác ra thành phẩm.”
Có những việc mà chú Hồng thoải mái chia sẻ, cũng có những thứ bí mật kinh doanh mà không phải ai cũng có thể chia sẻ được. Đối với Phương hiện tại ông cũng không dám nói qua chi tiết, là một người đứng đầu, có thể ngồi đây tám chuyện đã là việc gì đó vô cùng hiếm hoi rồi.
Trò chuyện một thời gian, Minh Nguyệt khôn ngoan chỉ ngồi nghe hai người đối thoại. Bởi nàng hiểu rõ chú Hồng ngồi đây nói chuyện cũng vì Phương mà thôi. Giữa việc ngồi nghe và tham gia cùng hai người họ thì nàng chấp nhận ngồi nghe để tránh làm người kia mất hứng.
“Có một mối làm ăn. Không biết chú có hứng thú nghe hay không?” Phương vắt chân lên ghế, sau đó thâm trường nói ra. Nhìn dáng vẻ của nó chẳng khác gì một ông chủ lớn đang bàn bạc chuyện hợp đồng cả.
“Nói thử xem sao.” Chú Hồng khẽ mỉm cười, cũng khá tò mò xem việc Phương muốn đề cập tới là chuyện gì.
Chú Hồng biết Phương không phải là một thanh niên tầm thường. Hơn nữa đi chung với cậu ta lại là con của một chủ chuỗi cửa hàng kinh doanh trang sức khá có tiếng.
Mục đích chuyến đi này ngoài du lịch tham qua ra thì chắc chắn có việc gì đó cần phải thực hiện.
“Chuyện là sắp tới có hợp tác với cửa hàng Minh Nguyệt mở thêm một chi nhánh. Lần này đi nguyên nhân cũng vì chuyện đó…” Phương thoải mái nói ra, từ việc nó hợp tác với Minh Nguyệt như thế nào, đang gặp phải một số vấn đề gì cần phải giải quyết đến.
Mục đích của chuyến đi này là như thế nào thì Phương cũng gọn gàng nói ra. Đối với người trước mắt thì cứ thẳng thắn chia sẻ, nếu chú có nhã hứng giúp đỡ thì tốt. Còn không thì cũng chẳng mất mác gì cả.
“Chuyện này… Để chú xem lại đã…” Chú Hồng ngẫm nghĩ một hồi, rồi sau đó lại nói.
“Chuyện đó từ từ cũng không muốn. Mà chú này… có vài thứ muốn đấu giá, không biết chú có thể hỗ trợ một chút được không?” Phương gật gù, sau đó lại hỏi tiếp.
“Đấu giá sao? Thứ gì?” Nghe tới việc này, chú Hồng mới quay trở lại nét mặt hào hứng.
“Đây… Chú xem thử mấy món này liệu có thể mang ra đấu giá được hay không?” Phương mở điện thoại lên, trong điện thoại nó là vài tấm ảnh chụp một số tác phẩm mà nó đã hoàn thiện đang trưng bày trong nhà.
“Đây… làm sao… Con có được mấy thứ này?” Chú Hồng vẻ mặt hơi bất ngờ, trình độ đánh giá của ông ta cũng nằm ở một mức độ khá cao. Không khó để có thể đánh giá các tác phẩm này thuộc dạng vô cùng hoàn hảo.
Nó giống như là một sinh vật sống mang ra làm tác phẩm vậy, từng đường nét vô cùng hoàn hảo. Từng đường nét thanh mảnh, dày dặn đều khắc họa một cách chân thực đến từng sợi tóc.
“Có quen một người là thợ thầy trong ngành kim hoàn cũng như điêu khắc, sắp tới cũng nhờ ông ta hợp tác với chi nhánh mới làm tác phẩm để buôn bán.” Phương khẽ mỉm cười, lại nói tiếp.
“À… Thì ra là vậy… Ông ta ở đâu mà con có thể quen được?” Chú Hồng lại quay sang muốn tìm hiểu.
“Không tiện nói ra…” Phương khẽ mỉm cười, đây cũng là chuyện bí mật, nó có quyền từ chối.
“À…” Chú Hồng gật nhẹ đầu rồi à một câu, hiểu rõ vấn đề kia là việc bí mật không thể nói nên ông không hỏi nữa.
“Việc kia… Ngoài việc hợp tác như những gì con nói thì có thể chia cho chú hai tác phẩm mỗi tháng… được không?”
“Không khó nhưng cũng không dễ. Để bàn bạc lại nhé chú.” Phương giả vờ ngẫm nghĩ, thái độ giống như ông ta khi nãy.
“Được… Có gì cho chú hay sớm nhé.” Chú Hồng lần này bị Phương làm cho nóng ruột, quả thật mấy tác phẩm kia mà có thể về tay thì quá tuyệt vời. Sở hữu một vị sư phụ như thế chẳng khác nào là một mỏ vàng cả.
“Được… Sẽ cho chú hay sớm.” Phương gật đầu, thầm cười trong bụng một cái.
… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: http://truyensextv.moe/sinh-vien/
“Không ngờ anh lại quen được với chú Hồng.” Minh Nguyệt rời khỏi quán café, ngay lập tức đeo theo thắc mắc với Phương.
“Tình cờ quen trong lúc đi mua sắm thôi mà. Không ngờ ông ta gốc gác lớn tới như vậy.” Phương khẽ mỉm cười, rồi giải thích cho Minh Nguyệt nghe.
Sau khi trò chuyện với ông ta thì mới biết chuyện làm ăn của ông ta lớn tới như vậy. Nếu đã thế thì nó chẳng ngại mà lên tiếng giúp đỡ.
Mà việc đó cũng không thể gọi là giúp đỡ, việc kia nó với chú Hồng bàn bạc là việc hợp tác hai bên cùng có lợi. Chứ nó không nhờ vả ông ta một chút nào.
Từ việc hợp tác với ông ta thu mua một số phôi đá quý về chế tác, tới việc nhờ ông ta đấu giá một vài món đồ để làm tăng tính nổi tiếng của cửa hàng Minh Nguyệt mới khai trương.
Tất cả mấy việc đó đều là thỏa thuận giữa hai bên, trước mắt chưa có lợi nhưng rõ ràng về lâu về dài việc hợp tác sẽ mang nhiều lợi ích cho ông ta hơn.
“Còn việc kia… Không lẽ anh cứ mải điêu khắc cho ông ta?” Minh Nguyệt lại quay sang nói, nàng âu cũng nghĩ một phần là lợi ích của cửa hàng. Phương chỉ là người đầu tư mà thôi, không nghĩ rằng người ta sẽ bỏ ra công sức nhiều tới như vậy.
Minh Nguyệt biết tài năng điêu khắc của Phương đạt tới trình độ thượng thừa, nhưng bỏ nhiều thời gian ra để tạo dựng mối quan hệ này nàng nghĩ thật quá bỏ công rồi.
“Em đang sợ anh tốn thời gian sao?” Phương khẽ vuốt mái tóc suôn mượt của nàng, ấm áp nói.
“Đúng vậy. Nếu tìm được một người có tài năng như anh thì thật hay biết mấy.” Minh Nguyệt gật nhẹ đầu, ánh mắt long lanh thốt lên.
“Em không cần phải lo. Số tác phẩm anh đang có đủ để cung cấp cho ông ta trong vòng vài năm.” Phương mỉm cười, lại nói tiếp.
Để có thể đàm phán thì nó đã có nước đi trước, không ngờ đống tác phẩm bỏ ở nhà lại có tác dụng lớn tới vậy nha.
Số lượng nhiều tới mức nó còn chưa thống kê được có bao nhiêu tác phẩm nằm ở nhà. Mấy tấm hình chụp kia là lần hoàn thiện từ lâu lắm rồi, nhớ lần đó nó chụp hình cho Minh Nguyệt xem. Cũng nhờ vậy mà nó mới có lý do để đàm phán với ông ta.
“Nhiều tới vậy cơ à?” Minh Nguyệt vội nhìn nó, ánh mắt lấp lánh.
“Đúng vậy…” Phương khẽ gật đầu xác nhận, dường như ánh mắt kia có gì đó sai sai thì phải.
Nhớ lần trước cô nàng Kiều Thu cũng nhìn nó bằng ánh mắt này mỗi khi sang nhà nó chơi và nhìn mấy tác phẩm trưng bày.
“Vậy… Hôm nào em sang lựa nhé…” Minh Nguyệt nhoẻn miệng cười, chẳng một chút ngại ngùng gì cả.
Nàng biết Phương nhà giàu nhưng không nghĩ rằng Phương lại giàu có tới mức độ như vậy nha. Rõ ràng chứng kiến Phương nói chắc như đinh đóng cột như vậy làm nàng cũng tò mò muốn xem Phương đang tàng trữ bao nhiêu đồ vật.
“Uh được chứ…” Phương nhẹ nhàng đồng ý, biết rõ ràng như vậy nhưng nó không thể từ chối được. Đối với Minh Nguyệt nó vô cùng cưng chiều, nếu nàng thích món nào nó có thể cho nàng cầm về thoải mái.
Một ngày nó có thể khắc ra hàng chục tác phẩm, không lo thiếu.
“Giờ này chợ cũng tan rồi. Xem ra chuyến đi lần này thuận lợi hơn không ít.” Đi ngang thấy chợ cũng đã tan, Phương khẽ mỉm cười.
“Nếu không có anh thì không thuận lợi như vậy đâu. Mà quả thật đi với anh lúc nào cũng may mắn cả.” Minh Nguyệt đeo bên cánh tay nó, khi nãy tới giờ nàng vô cùng vui vẻ. Xong việc sớm đồng nghĩa với việc thời gian còn lại thì hai đứa có thể thoải mái ở bên nhau rồi.
“Xem ra phải ở bên cạnh anh nhiều hơn rồi đúng không?” Phương cười cười, với những câu như thế này thì nó chẳng ngại né nữa. Minh Nguyệt công khai tình cảm với nó nên nó biểu hiện càng nhiệt tình hơn đối với nàng.
“Còn hai ngày nữa. Anh định làm gì đây?” Minh Nguyệt dịu dàng hỏi, nàng lúc này chỉ nghe theo ý của Phương mà thôi.
“Ngày mai chú Hồng có ý muốn dẫn đi tham quan mỏ. Em tính như thế nào?” Phương lại nói tiếp, khi nãy trò chuyện thì chú có nhắc tới việc kia. Ngày mai chú có đi qua mỏ để lấy nguyên liệu thô về chế tác, định rủ Phương đi theo cùng.
“Chuyện này tùy anh thôi. Em nghe theo anh mà.” Minh Nguyệt khẽ chớp mắt, nàng lại nói.
“Vậy mai đi chung đi. Có vài chuyện nên tìm hiểu cho rõ.” Phương lại nói, Minh Nguyệt khẽ gật đầu đồng ý.
Hai người đi dạo chơi một lúc rồi sau đó đi ăn trưa, tại đây khung cảnh khá đẹp nên Phương dành thời gian chở Minh Nguyệt đi dạo chơi. Còn tận hai ngày nữa, có thể du lịch ngắm cảnh thỏa thích.
Bên trong công ty Tiên Hoa, lúc này Thùy Dung đang cùng ekip chụp hình cho một sản phẩm mới ra mắt.
Mấy ngày nay công việc của nàng chỉ có bao nhiêu đó mà thôi, đến đây ăn mặc trang điểm thật lộng lẫy chỉ để chụp vài tấm hình.
Bảo Hân âm thầm cảm thấy quá phung phí cho công đoạn makeup của ekip dành cho Thùy Dung. Nếu mang bộ make up kia ra ngoài chắc chắn nhận được sự chú ý vô bờ bến.
Nhưng Thùy Dung lại không thích điều đó, nàng vẫn thích một cách nhẹ nhàng mộc mạc nên sau những buổi chụp hình đều phải tẩy hết lớp trang điểm kia đi.
Tuy vậy với nét đẹp vốn có trên gương mặt Thùy Dung thì chẳng cần phải trang điểm nhiều cũng dễ dàng tỏa sáng ở bất kỳ nơi nào.
“Chị Dung… Có người muốn gặp chị.” Chợt một cô gái bước vào, trên gương mặt tỏ rõ một nét khó chịu.
“Có chuyện gì sao?” Nhận ra được cô gái kia có gì đó không hài lòng, trưởng bộ phận chụp ảnh hôm nay lên tiếng.
“Có tên nào đó xông vào công ty làm loạn muốn gặp mặt chị Dung. Hơn nữa thái độ còn vô cùng không lịch sự.” Cô gái kia phẫn nộ trình bày, vấn đề này không liên quan tới Thùy Dung, cô nàng bực bởi vì tên kia đang làm loạn bên dưới.
“Có nhận ra là ai không?” Trưởng bộ phận khẽ nhíu mày, sau đó lại hỏi tiếp.
“Nhìn khá quen nhưng không nhận ra là ai.” Cô gái kia khoanh tay, đôi mắt đảo một vòng rồi sau đó lại nói ra: “Hình như là diễn viên gì đó.”
“Để tôi xuống xem ai muốn tìm tôi.” Thùy Dung đứng lên, nàng không muốn người khác tới đây quấy phá vì nàng đang ở đây. Việc làm ăn với công ty chỉ mới bắt đầu, không thể sự việc này tiếp diễn. Thật sự nàng không nghĩ được tên đó là ai, bởi lẽ có vô số người trước đó chú ý tới nàng.
“Không được. Em yên tâm để chị xử lý.” Trưởng bộ phận chặn lại câu nói của Thùy Dung. Nếu Thùy Dung ra mặt bây giờ càng làm sự việc trở nên khó xử hơn.
“Vậy…” Thùy Dung đắn đo một chút, nàng biết rằng trưởng bộ phận đang muốn tốt cho mình, nhưng không thể nào dựa dẫm người khác như vậy được.
“Em không cần lo, có giám đốc ở đây không ai dám đụng tới em đâu.” Trưởng bộ phận khẽ cười một cái rồi trấn an Thùy Dung. Việc này chỉ là một việc nhỏ mà thôi, không cần phải hoảng loạn như vậy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Sinh viên |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex phá trinh, Truyện sex sinh viên |
Tình trạng | Update Phần 127 |
Ngày cập nhật | 07/05/2024 06:38 (GMT+7) |