Sau khi kinh ngạc, Hạ Tưởng rất cảm động, cũng rất trầm mặc.
– Tôi không thể đảm đương nổi trọng trách gánh vác nhà họ Ngô, ông nội, ông đã nâng đỡ tôi, tôi đã rất cảm kích.
Hạ Tưởng có chút không biết làm thế nào mới tốt, vì ánh mắt của ông cụ rất kiên định, ngữ khí cũng kiên định. Hắn trấn tĩnh lại một lúc, nhưng cũng khó tránh khỏi bối rối:
– Trưởng ban Ngô còn trẻ, gã ít nhất cũng còn đương chức được 20 năm, 20 năm sau, đời thứ tư của nhà họ Ngô cũng bắt đầu bộc lộ tài năng.
– Tôi cho cậu thời gian để suy nghĩ.
Ông cụ Ngô cơ bản không cho Hạ Tưởng cơ hội từ chối, tuy nhiên ông lại thởi dài
– Cậu cũng không cần nói nhiều nữa, quyết định của tôi không được Tài Dương ủng hộ cũng được, ngay cả Tài Giang và Tài Hà cũng tỏ thái độ phản đối, khiến tôi rất tức giận, đều ức hiếp tôi đã già rồi, nói gì cũng không có trọng lượng nữa. Tôi còn chưa chết, thì lời nói cũng còn có phân lượng. Chuyện này bất luận cậu đồng ý hay không, tôi cũng xem như cậu đã đồng ý. Chỉ cần qua được cửa của cậu, tôi mới có thể nói chuyện tiếp với Tài Dương, Tài Giang…
Hạ Tưởng rất khó xử.
Hắn có thể đáp ứng ông cụ trước như một kế hoãn binh, dù sao tâm nguyện của một ông cụ cũng không duy trì được bao lâu, bây giờ Ngô Tài Dương đang nổi lên, đợi ông cụ già rồi, gã có thể bứt phá ra. Nhưng với tình hình bây giờ, hắn chỉ cần đồng ý với ông cụ, có thể sẽ để lại ấn tượng xấu trong lòng Ngô Tài Dương và Ngô Tài Giang, thậm chí còn bị nghi ngờ hắn cố ý mưu đồ gây rối.
Nhưng không đồng ý, lại không đành lòng khiến nguyện vọng của ông cụ tan biến.
– Tôi…
Hạ Tưởng vẫn dùng kế hoãn binh
– Bây giờ đồng ý với ông thì vẫn còn quá sớm, đợi khi nào tôi lên được cấp Phó bộ, thì đồng ý với ông cũng không muộn. Với cấp bậc hiện tại của tôi, cũng không thể phục chúng được.
Ông cụ Ngô là người am hiểu, mỉm cười hàm súc:
– Tôi biết cậu yêu thanh danh, lo rằng Tài Dương và Tài Giang sẽ có cách nhìn không hay về cậu. Được rồi, không nói nữa, tôi cứ xem như cậu đã đồng ý rồi, công việc phía Tài Dương và Tài Giang do tôi giải quyết. Còn cậu sau này làm chuyện gì cũng xuất phát từ lợi ích của nhà họ Ngô là được rồi. Bắt đầu từ hôm nay cứ xem mình là một thành viên của nhà họ Ngô.
Xem mình như là một thành viên của nhà họ Ngô, cũng có nghĩa là lập trường chính trị hoàn toàn hướng về phía thế lực gia tộc, việc gì cũng phải đứng trên lập trường thế lực gia tộc để suy xét. Cũng có nghĩa là hoàn toàn phân rõ giới hạn với hệ thế lực bình dân, đồng thời, lại đứng trên thế đối lập với Thủ tướng.
Thủ tướng có thể hiểu được những gì hắn làm hay không, Hạ Tưởng không hề ôm hy vọng gì xa vời. Nhưng nếu ngay cả lão Cổ cũng không hiểu được hắn, thì hắn phải làm thế nào để đối diện với sự hoài nghi và trở mặt của lão Cổ?
Phải thừa nhận, bên trong bốn nhà, thủ đoạn của ông cụ nhà họ Ngô là cao tay nhất, cũng có tính quyết đoán nhất. Nhà họ Ngô có thể giữ vững vị trí đứng đầu trong bốn gia tộc, thật sự có quan hệ rất chặt chẽ với tính quyết đoán này của ông cụ.
Với cách nhìn của Hạ Tưởng, Ngô Tài Hà không hề có thiên phú chính trị, càng không cần nói, Ngô Tài Dương tuy có thủ đoạn và tâm cơ, nhưng lại ngay thẳng có thừa, không đủ nhẹ nhàng, dường như không có tố chất rèn luyện của người chuẩn bị bước lên vị trí lãnh đạo. Với phán đoán của hắn, Ngô Tài Dương còn có chút kém hơn Trần Phong, chứ đừng nói đến Tống Triêu Độ. Còn Ngô Tài Giang lại có thừa sự nhẹ nhàng, không đủ thủ đoạn, hơn nữa dường như cũng không có đủ nhiệt tình với chính trị, đối với việc hướng đến một vị trí cao hơn, lại khá thản nhiên.
Có lẽ cuối cùng Ngô Tài Giang cũng chỉ làm đến Bí thư Tỉnh ủy, sau đó thể diện một chút, rời khỏi với sự đãi ngộ của Phó bộ. Còn Ngô Tài Dương có thể sẽ leo đến chức Ủy viên Chính trị Trung ương, nhưng cũng có thể sẽ thất bại. Trong hai đời của nhà họ Ngô, chỉ có Ngô Tài Dương là người duy nhất có hy vọng tấn công vào các vị trí đứng đầu. Nếu gã thất bại, thì chính là nỗi đau mà nhà họ Ngô không thể chấp nhận được.
Nếu cẩn thận suy nghĩ lại, ông cụ phòng ngừa rất chu đáo, làm sao có thể không tính toán cho được? Nếu Ngô Tài Dương không thành công trong việc ứng tuyển vị trí Ủy viên Thường vụ Chính trị Trung ương, thì chỉ còn có thể hy vọng vào đời thứ ba có người gánh lấy trọng trách, chỉ e đó chỉ là một tác dụng chuyển tiếp, cũng đã đủ để chống nhà họ Ngô khỏi ngã, thuận lợi kéo dài đến đời thứ tư.
Hạ Tưởng càng nghĩ càng khâm phục sự nhìn xa hiểu rộng của ông cụ. Nhìn qua như một khoản kinh phí lớn, nhưng thật ra lại là một cuộc mua bán có lời mà không lỗ. Bởi vì ông cụ Ngô đã nhìn thấu hắn, biết hắn thứ nhất sẽ không ham thế lực của nhà họ Ngô, thứ hai sẽ không ngó ngàng đến tài sản nhà họ Ngô, thứ ba bởi vì giữa hắn và Liên Nhược Hạm tình cảm thật sự sâu sắc, lại có Liên Hạ là kết tinh của tình yêu, cũng chính là đời thứ tư duy nhất của nhà họ Ngô hiện nay, cho dù thật sự giao sản nghiệp nhà họ Ngô vào trong tay hắn, cũng không phải không được.
Hạ Tưởng không thán phục cũng không được. Trong những lãnh đạo cấp trên mà hắn tiếp xúc, Thủ tướng thì hắn hiểu không nhiều, không dám đưa ra kết luận. Nhưng những ông cụ của nhà họ Khâu, Phó, Mai, hoặc thủ đoạn không bằng, hoặc tầm nhìn không bằng, hoặc tính quyết đoán không bằng. Tóm lại, nếu so ba người với ông cụ nhà họ Ngô, quả thật người nào cũng có chỗ thiếu hụt. Bọn họ thất bại dưới tay ông cụ Ngô, cũng không oan uổng.
Ông cụ Ngô tuy không trở thành người đứng đầu trong nước, nhưng thủ đoạn và mưu trí của ông, cộng thêm tầm nhìn nhạy bén, trong cảm nhận của Hạ Tưởng, là một người hoàn toàn xứng đáng với vị trí đứng đầu.
Lúc rời khỏi nhà họ Ngô, Ngô Tài Dương và Ngô Tài Giang đều ra tiễn, đương nhiên không phải chỉ vì tiễn Hạ Tưởng, Hạ Tưởng không có mặt mũi lớn như vậy, mà còn vì tiễn Mai Thái Bình.
Ngô Tài Dương và Ngô Tài Giang đương nhiên biết Hạ Tưởng bị ông cụ gọi vào thư phòng để bàn bạc những gì. Vẻ mặt Ngô Tài Dương có vẻ thản nhiên, không nhìn ra được là cảm xúc gì. Trong thần sắc của Ngô Tài Giang, có chút không vui. Hạ Tưởng cũng không thể giải thích gì, chỉ là lúc bắt tay với Ngô Tài Giang, dùng lực mạnh hơn một chút, kiên định nói với gã một câu:
– Chú Ba, nhìn hành động đi!
Một tiếng ‘chú Ba’ rất rõ ràng, Ngô Tài Giang sắc mặt hơi thay đổi, ngay cả Ngô Tài Dương sắc mặt cũng thay đổi.
Mai Thái Bình vốn dĩ không cùng đường với Hạ Tưởng, nhưng lại nhất quyết mời Hạ Tưởng đi uống trà. Hạ Tưởng cũng biết những nghi ngờ trong lòng y, liền nói thẳng với y:
– Bí thư Mai, thật ra ông cụ Ngô tìm tôi cũng không nói gì, anh cũng không cần tò mò quá, chỉ là chút việc riêng thôi.
Muốn dứt đuôi Mai Thái Bình thật không dễ dàng như vậy, y liền cười:
– Bây giờ tôi không phải Bí thư Mai gì nữa, tôi là Mai Thái Bình, là trưởng bối của cậu, tôi say rồi, cậu cũng nên cho tôi được giải rượu chứ…
Hạ Tưởng không thể nói gì nữa. Ai mà tin được đường đường là Phó bí thư tỉnh ủy lại có bộ mặt vô lại như vậy? Nhưng Mai Thái Bình chính là Mai Thái Bình, từ trước đến nay chưa bao giờ làm cái gì lập dị hay làm ra vẻ, y muốn thế nào thì làm thế ấy, cứ theo đuôi đến nỗi Hạ Tưởng thật sự không còn cách nào khác, đành phải nói:
– Ông cụ Ngô tìm tôi là vì muốn tôi kiên định đứng về phía thế lực gia tộc…
Mai Thái Bình tin rằng lời của Hạ Tưởng nói là thật, nhưng cho rằng Hạ Tưởng còn có điều giấu giếm:
– Chắc chắn còn nữa, không nói cho tôi biết phải không? Không nói cho tôi biết, ngày mai tôi sẽ bảo Hiểu Lâm đến Mai Đình gặp Tào Thù Lê, xem cậu sẽ xử lý thế nào.
Hạ Tưởng đành phải đầu hàng:
– Được, ông lợi hại. Ông cụ Ngô còn muốn đời thứ tư của nhà họ Ngô… gánh vác trọng trách.
– Ha ha ha…
Mai Thái Bình bỗng nhiên thoải mái cười lớn
– Chẳng trách ông cụ đích thân ra mặt, Ngô Tài Dương da mặt mỏng, nhưng cũng không thể nói gì.
Mai Thái Bình cười xong, khoát tay áo, mãn nguyện bước đi. Y tự cho rằng mình đã thành công, thật ra lại bị Hạ Tưởng đùa giỡn một vố. Bởi Hạ Tưởng đã nắm được tâm lý của y, buông lỏng căng thẳng, lợi dụng một tin tức có thật về người gánh vác trọng trách, để lừa gạt tính hiếu kỳ của y, từ đó giấu đi một sự thật đích thực.
Tiếp theo, Hạ Tưởng và người nhà du lãm một vòng Bắc Kinh, khiến không những Hạ Đông chơi rất vui vẻ, mà còn khiến Tào Thù Lê bình tâm hơn.
Kỳ nghỉ Quốc khánh đã trôi qua được một nửa, Hạ Tưởng lại gặp mấy người bạn nữa ở Bắc Kinh, dưới sự giới thiệu của Dương Uy, lại làm quen được một số người ở giới công thương. Sau đó hắn cùng hai mẹ con Tào Thù Lê quay về thành phố Yến, bởi Tào Vĩnh Quốc cũng quay về rồi, nói thế nào Hạ Tưởng cũng phải cùng Tào Vĩnh Quốc gặp mặt một lúc.
Đương nhiên, cũng rất cần nói chuyện với Tống Triêu Độ.
Tóm lại hành trình ở Bắc Kinh xem như đạt được như mong muốn. Chỉ có một chuyện khiến hắn buồn bực, chính là không thể gọi điện thoại cho lão Cổ được. Không phải không có ai nhận điện thoại, mà là gọi không được. Chuyện lạ, tính cách của lão Cổ là cho dù không thích cũng nói thẳng với người khác, lão không thể trốn tránh không gặp mặt, như vậy là làm sao?
Chuyện lão Cổ tạm thời gác qua một bên. Vừa đến thành phố Yến, vấn đề của tiểu Cổ lại bày ra trước mắt. Tuy rằng có người chưa từ bỏ ý định, thông qua một con đường nào đó để tạo áp lực cho Tỉnh ủy tỉnh Yến, hy vọng có thể xử lý bớt vấn đề của Cổ Hướng Quốc, yêu cầu dùng hết khả năng để làm giảm áp lực tiêu cực, hơn nữa còn đưa ra một yêu cầu rất không hợp lý…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |