Phụ nữ luôn thích người đàn ông mình yêu có duyên với phụ nữ. Vì anh ta càng được phụ nữ săn đón thì chứng tỏ anh ta càng có sức hút. Nhưng cũng không muốn hắn quá có duyên với phụ nữ, vì như thế dù là đàn ông có sự kiềm chế đi nữa cũng sẽ có phụ nữ vào lòng, khó tránh có ngày sẽ bị người phụ nữ khác cướp đi.
Phó Tiên Tiên trong lòng lo được lo mất. Cô rất hiểu tình trạng hiện tại của mình lúc này. Cô đã yêu Hạ Tưởng rồi.
Hoa Nhài Vàng, Bạc vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Hạ Tưởng và Phó Tiên Tiên. Thời gian vẫn còn sớm, Hạ Tưởng định nghỉ ngơi một chút. Hôm nay đã mệt quá rồi. Đi đi lại lại nửa ngày, mệt đừ người. Buổi tối chắc chắn sẽ lại phải đi xã giao. Cứ nghỉ ngơi dưỡng sức đã rồi tính sau.
Bởi vì căn phòng là hai gian nên hắn để Phó Tiên Tiên ở gian ngoài, hắn đi vào gian trong. Vừa nằm xuống thì Phó Tiên Tiên liền lại đẩy cửa tiến vào, hỏi nhỏ một câu:
– Lần trước em đã nói nếu như em muốn anh làm cho em một chuyện. Anh đã đồng ý với em rồi, chỉ cần anh có thể làm được thì sẽ làm đúng không?
– Ừ, đúng rồi. Anh đã từng nói thế
Hạ Tưởng rất rõ ràng thừa nhận. Hắn nhớ rất rõ lúc đó là để giải đáp khúc mắc của Phó Tiên Tiên nên hắn đáp ứng cô. Hắn trêu chọc một câu:
– Phó tiểu thư có gì dặn dò?
Phó Tiên Tiên đỏ mặt, dựa vào cánh cửa không đi vào cũng không đi ra. Hạ Tưởng mới chú ý đến quần áo cô ta mặc trên người, chỉ che phần mông còn đôi chân dài trắng khiến người ta mê người, khiến hắn cũng hoa cả mắt, vội quay mắt đi.
Chắc là bên dưới chỉ mặc mỗi quần chip thì Hạ Tưởng cũng sẽ có ý nghĩ an phận. Trong lòng biết rõ Phó Tiên Tiên đang cố ý dụ dỗ hắn. Đàn ông thích phụ nữ mặc quần áo lộ đùi gợi cảm, thu hút mê lòng người.
Phó Tiên Tiên cắn môi, trong ánh mắt mờ mịt ướt át. Cô có rất nhiều những cảm xúc không hiểu. Cô ta chần chừ chốc lát, chân bước lên trước một bước rồi lại chầm chậm thu chân về phía cửa:
– Lần trước em nói muốn giúp anh có được chứng cứ của Cổ Hướng Quốc. Xin lỗi nha, em vụng về vẫn chưa lấy được, làm anh thất vọng rồi.
– Không vấn đề gì.
Hạ Tưởng muốn khuyên Phó TiênTiên vài câu. Không ngờ vừa mở miệng ra thì không biết làm sao Phó Tiên Tiên đột nhiên nổi giận.
– Anh không hiểu đâu. Có liên quan đấy. Có liên quan.
Nước mắt tuôn rơi:
– Là em vô dụng, không thể giúp anh làm được chuyện gì. Em là một con bé điên không ai yêu thương, không ai để ý.
Cô tông cửa xông ra, để lại cho Hạ Tưởng một bóng dáng người yểu điệu quay đi. Ngoài việc mơ màng ra thì càng khiến người ta phải buồn sầu trong lòng.
Hạ Tưởng ngủ suốt một buổi chiều. Đến lúc 6h chiều bị Tiêu Ngũ làm tỉnh giấc. Tiêu Ngũ và Dương Uy đã trở về từ thành phố Lang. Vừa vào phòng nhìn thấy chỉ có một mình Hạ Tưởng đang ngủ, ở phòng ngoài, chỉ còn vương vấn mùi hương, không thấy người đẹp đâu, hai người liền hiểu ra và nhìn nhau cười.
Không lâu sau, mẹ con Tào Thù Lê đã đến. Đi cùng họ không phải là người nhà họ Phó mà là Liên Nhược Hạm.
Hạ Đông vừa thấy Hạ Tưởng, liền bổ nhào vào lòng Hạ Tưởng kích động kêu to:
– Ba ba ba ba.
Tiếng gọi của đứa con khiến Hạ Tưởng áy náy trong lòng. Hắn bận quá. Thời gian cho con quá ít. Có lẽ lúc nó lớn lên thì trong ký ức về thời thơ ấu của nó, hình ảnh của người cha cũng chỉ là một cái bóng mơ hồ.
Tào Thù Lê mặc một chiếc váy dài, tóc búi cao đơn giản phía sau một cách tùy ý. Cô ấy năm nay đã ba mươi tuổi nhưng dáng vóc vẫn thế vẫn như hồi mới đầu khi gặp Hạ Tưởng, không gầy không béo cân đối và xinh đẹp. Nụ cười của cô ấy có hạnh phúc, có ngọt ngào. Cô ấy chỉ nhìn Hạ Tưởng không chớp mắt khiến cho hắn trong giây phút như quay về cảnh tượng cùng cô trong công trường siêu thị Giai Gia cách đây mấy năm. Cảm xúc khi lần đầu gặp nhau trào dâng trong lòng.
Còn Liên Nhược Hạm thì mặc một cái váy dài đến đầu gối. Cũng là trùng hợp. Có lẽ là cùng tâm tư. Váy của cô ta giống y hệt cái váy đã mặc vào đêm ý loạn tình mê ở cao ốc Quốc Tế năm đó. Tuy không phải là cùng một cái nhưng kiểu cách thì hoàn toàn giống.
Hạ Tưởng nhìn hai người phụ nữ đẹp như hoa như ngọc trước mắt, hai người phụ nữ hắn yêu nhất trong đời, niềm hạnh phúc trào dâng trong lòng.
Tiêu Ngũ và Dương Uy đã sớm đi ra rồi.
Hạ Tưởng dạt dào cảm xúc như quay lại khoảng thời gian mới quen Tào Thù Lê, Liên Nhược Hạm. Hắn liền làm một việc rất “lớn gan” – ôm chặt hai người phụ nữ vào lòng.
Tào Thù Lê đỏ mặt, tựa đầu vào vai Hạ Tưởng, không nói gì. Ngay cả Liên Nhược Hạm cũng đỏ mặt, khẽ đẩy nhẹ Hạ Tưởng, muốn tách ra nhưng vẫn ỡm ờ tựa vào vai của hắn. Sau đó cắn tai hắn nói nhỏ:
– Anh thật là…
Điều khiến Hạ Tưởng kinh ngạc nhất chính là ngay sau đó Tào Thù Lê cũng nói một câu:
– Anh thật là…
Hai mỹ nhân trong lòng, may mắn của cuộc đời. Hạ Tưởng cười ha hả muốn nói vài câu xúc động thì đột nhiên cảm thấy đau phần đùi sau đó bị đẩy một cái. Lực đẩy không nhỏ khiến cho hắn hai chân bước lùi về phía sau hai bước. Cúi đầu xuống nhìn thì thấy Hạ Đông.
Hạ Đông thở phì phì nhìn Hạ Tưởng:
– Ba xấu quá, Đông Đông không thích ba nữa. Không cho ba ôm người khác. Chỉ được ôm mẹ thôi.
Ôi, vợ không ghen mà lại là con ghen. Hạ Tưởng dở khóc dở cười.
Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm cũng được một trận buồn cười.
Hơn bảy giờ, Phó Tiên Phong và Khâu Tự Phong lần lượt gọi điện thoại tới mời Hạ Tưởng ăn cơm. Hạ Tưởng đều khéo léo từ chối, bởi vì Liên Nhược Hạm đem đến một thông tin khiến hắn khiếp sợ, tối nay Ngô Tài Dương muốn cùng với ăn cơm hắn.
Ngô Tài Dương vẫn vô cùng lãnh đạm đối với hắn đột nhiên lại muốn ăn cơm cùng hắn. Hơn nữa lại là một giọng điệu không dễ từ chối. Khiến cho hắn vô cùng hoài nghi cái quyết định tạm thời này, khẳng định có liên quan đến ba nhà họ Mai, họ Phó và họ Khâu.
Hạ Tưởng không thể không đáp lại lời hẹn, Bởi vì Ngô Tài Dương không chỉ là Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương mà ông ta còn là lực lượng kiên trung nhất của nhà họ Ngô, là cha của Liên Nhược Hạm, cũng là người tiếp nối trong tương lai của nhà họ Ngô.
Liên Nhược Hạm vốn thịnh tình mời Tào Thù Lê ở trong biệt thự của cô. Nhưng Tào Thù Lê lại khéo léo từ chối, thứ nhất là không tiện thứ hai là tránh bị soi mói. Ngay cả Liên Nhược Hạm cũng không miễn cưỡng. Buổi tối cô liền mời Tào Thù Lê ăn cơm, Hạ Đông còn không vui, không muốn đi vì có ý kiến rất lớn với cô. Điều này khiến cô cười không ngớt.
Hạ Tưởng cũng đã đến giờ đi rồi liền lái xe đến Thanh Hiên Các. Thanh Hiên Các ở phía đông thành phố Bắc Kinh. Hắn ở phía bắc, có khoảng cách khá xa mà không thể đến muộn. Đến muộn để Ngô Tài Dương đợi lâu là thất lễ.
Thanh Hiên Các nhìn từ bên ngoài rất giống môt tiệm trà. Mà thực sự chính là một tiệm trà. Nhưng có cung cấp thêm một số món điểm tâm và một số món ăn kết hợp đồ Trung Quốc và đồ ăn phương Tây. Chủ yếu là khung cảnh rất thoải mái và thư giãn, rất thi vị, không có sự hàn huyên ồn ào như những quán ăn bình thường.
Hạ Tưởng đi thật nhanh những vẫn để Ngô Tài Dương phải đợi mười mấy phút. Nhưng Ngô Tài Dương cũng không thể hiện ra nét mặt khó chịu. Ông ta đang ngồi xem báo một cách thản nhiên trong một căn phòng, dường như rất có nhã hứng.
Phòng không lớn, tràn ngập tiếng nhạc nhẹ du dương. Sự bố trí khung cảnh rất thoải mái không giống như một nơi ăn uống mà như một nơi để tâm sự. Hạ Tường bày tỏ sự xin lỗi trước rồi mới ngồi đối diện với với Ngô Tài Dương.
– Giao thông của thành phố càng ngày càng đau đầu.
Ngô Tài Dương dạo đầu, có vẻ tùy ý hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Hạ Tưởng.
-Ngày nào cũng tắc đường. Chẳng có lúc nào là không tắc cả. Thị trưởng thành phố vì vấn đề giao thông mà bị Quốc vụ viện chất vấn. Nhưng ông ta chẳng có cách nào cả, dân số tăng, xe ô tô tăng lên. Đường thì có hạn, không tắc làm sao được? Bất cứ một thời đại nào thì cũng thuận trị đến nghiêm trị rồi mới đến đổ trị (xử lý việc ùn tắc). Mười mấy năm nay nước ta phát triển quá nhanh, vượt qua cả sức chịu đựng của thành phố và đất đai…
Ngô Tài Dương cảm xúc như vậy không giống với cảm xúc của Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương mà giống như lời của Thủ tướng Quốc vụ viện.
Hạ Tưởng liền nói tiếp:
– Thành phố Yến hiện tại cũng bắt đầu kẹt xe. Kẹt xe là một vấn đề có tính khó của toàn thế giới. Những thành phố lớn trên thế giới cũng thường xuyên xảy ra tình trạng tắc đường trên diện rộng. Việc sinh ra thành phố là để theo đuổi cuộc sống càng thoải mái hơn. Nhưng thành phố phát triển đến một mức độ nhất định thì cũng sẽ sinh bệnh. Đó là bệnh thành phố. Muốn trị được bệnh đó thì bây giờ dường như vẫn chưa có cách nào tốt.
– Đợi đến khi tôi già thì nhất định sẽ phải về quê dưỡng già. Bắc Kinh nơi này không phải là thành phố dễ ở được.
Ngô Tài Dương nở nụ cười hiếm có trước mặt Hạ Tưởng. Ông ta thậm chí còn tận tay rót trà cho Hạ Tưởng.
– Thực ra cũng có cách trị bệnh thành phố. Đó chính là kiến thiết lại vành đai thành phố lớn, phát triển đường sắt cao tốc, lợi dụng tình thế thuận lợi của giao thông. Tách riêng khu sinh hoạt, khu làm việc và các khu chức năng ra. Như thế thì sẽ giảm được khá nhiều áp lực giao thông trong những lúc cao điểm.
Vừa mới gặp mà đã nói đến những vấn đề to tát. Hạ Tưởng cũng theo lời của Ngô Tài Dương mà tiếp tục nói. Sau khi hàn huyên nói chuyện được mười phút thì bắt đầu có người đưa thức ăn lên. Đồ ăn không tồi, nhìn đẹp và tinh tế, nhưng lượng thì ít. Cũng giống như cuộc nói chuyện vừa nãy vậy, chỉ nói ý chính lướt qua mà thôi.
Đồ ăn vừa lên thì Ngô Tài Dương liền chuyển ngay đề tài và nói thẳng:
– Hạ Tưởng, cậu nên xác định rõ nên đứng về bên thế lực bình dân hay thế lực gia tộc rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |