Hành trình đến thành phố Thiên Trạch tuy không nguy hiểm như thành phố Lang nhưng cũng không phải là một con đường bằng phẳng. So với thành phố Lang vung đao múa kiếm ngoài mặt, thành phố Thiên Trạch có lẽ là một diện mạo khác, là đả kích ngấm ngầm hay công khai về chính trị. Chỉ có thể dựa vào bàn tay và khối óc chính trị, lợi dụng tài trí khôn ngoan để đối phó lại.
Chỉ là nhớ đến lần đầu gặp mặt với Trần Khiết Văn, chẳng những gặp nhau không vui mà lại còn nảy sinh xung đột. Đây cũng là một chuyện rắc rối. Hạ Tưởng luôn ngầm quan sát Trần Khiết Văn, càng quan sát thì càng thấy kinh ngạc. Bởi vì cô ta luôn có thể bình tĩnh từ đầu đến cuối một cách đáng sợ.
Phụ nữ so sánh với đàn ông thì cảm xúc cá nhân của họ nhiều hơn một chút. Nhưng ở Trần Khiết Văn thì lại không tìm thấy những khuyết điểm bẩm sinh của người phụ nữ. Địa vị trong chốn quan trường càng cao thì quan chức là nữ giới càng ít. Không phải là kỳ thị giới tính mà thực sự là vì khi đối diện với những quyết định trọng đại thì phụ nữ thường không bình tĩnh và lý trí bằng đàn ông.
Biểu hiện của Trần Khiết Văn khiến Hạ Tưởng thấy được rất ít trong số phụ nữ, cô hoàn toàn có thể khống chế được cảm xúc, không vội vàng nóng nảy. Chả trách cô ta lên tới vị trí Bí thư Thành ủy cao như thế.
Sau khi chạm ly, Quốc Hàm Dương và Quốc Hàm Thanh cáo lui, Mai Thái Bình cũng cáo từ. Trước lúc đi lại kéo tay Hạ Tường thì thầm vài câu bảo hắn đến thăm Mai Hiểu Lâm và Mai Đình, Hạ Tưởng cũng đành ú ớ đồng ý.
Nhưng nói thật quả thật đúng là nên gặp Mai Hiểu Lâm. Hắn cũng hơi nhớ đến Mai Đình rồi.
Sự tình xem như không giải quyết được gì, Hạ Tưởng cũng không có gì tiếc nuối. Một khi đề cập đến lợi ích trên chính trị, biến một chuyện nhỏ thành một điểm tựa để tranh đua thế lực của các bên thì bản thân chuyện đó trở nên bị xem nhẹ. Hơn nữa Quốc Hoa Thụy cúi đầu, Quốc Hàm Thanh và Quốc Hàm Dương cũng nhượng bộ. Về cơ bản cũng đã đạt đến sự hài lòng của hắn.
Chỉ có điều sự cân bằng nhỏ nhoi của nhà họ Mai, nhà họ Khâu và nhà họ Phó bị phá vỡ – Mai Thái Bình cố ý lôi kéo, thái độ của Phó Tiên Phong có sự chuyển biến. Lập trường của Khâu Tự Phong thay đổi. Tất cả những điều này đều khiến Hạ Tưởng có đôi chút xúc động. Qủa nhiên chẳng có bạn nào là tốt mãi mãi chỉ có lợi ích mãi mãi mà thôi.
Lúc cáo từ, Trần Khiết Văn nói với Hạ Tưởng một câu đầy thâm ý :
– Có thể làm quen trước với Thi trưởng Hạ là chuyện tốt. Tuy gây ra một chuyện không thoải mái nhưng nói chung thì chúng ta vẫn có nhiều điểm chung. Hoan nghênh Thị trưởng Hạ đến thành phố Thiên Trạch công tác, hy vọng chúng ta về sau gác lại cái bất đồng, cố tìm cái chung để cùng nhau làm tốt công tác của thành phố Thiên Trạch.
Lời nói của Trần Khiết Văn có phải là lời nói thực sự xuất phát từ đáy lòng hay không thì không quan trọng. Mà quan trọng là cô ta hiển nhiên coi Hạ Tưởng thành một người ủng hộ cho thế lực gia đình.
Hạ Tưởng cũng không nói gì, khách khí vài câu. Cuối cùng bắt tay Quốc Hoa Thụy.
Quốc Hoa Thụy biểu hiện lỳ lạ, dường như muốn nói ra suy nghĩ của mình. Nhưng cuối cùng thì lại lắc đầu, quay bước đi. Trong lòng Quốc Hoa Thụy chắc chắn là vẫn có sự bất mãn, Hạ Tưởng cũng hiểu. Mối quan hệ giữa hắn ta và Quốc Hoa Thụy là mối quan hệ hận thù ân oán. Hơn nữa Quốc Hàm Dương và Quốc Hàm Thanh đã lui một bước về phương diện tình cảm. Trên thực tế về sau có rút lại lời hay không thì dường như là vấn đề chẳng cần phải nghĩ.
Vì một Hoa Nhài Vàng, Bạc mà đắc tội với Quốc Hàm Dương và Quốc Hàm Thanh thì có đáng hay không? Đáng. Hạ Tưởng tuyệt đối không hối hận những điều hắn đã làm. Quốc Hoa Thụy là đồ cặn bã, phải có người ra tay trừng trị y mới được. Hắn đánh y vẫn chưa đủ độc.
Đợi sau khi tất cả mọi người đi rồi, Hạ Tưởng đứng giữa Phó Tiên Phong và Khâu Tự Phong, có chút bất đắc dĩ. Hai người đều có ý mời hắn, Phó Tiên Tiên lại cứ kéo cánh tay hắn, cứ như không đi cùng cô ta thì cô ta sẽ không buông.
Hạ Tưởng cũng không đợi hai người mở miệng mà trực tiếp nói luôn:
– Tôi muốn đi thăm Hoa Nhài Vàng, Bạc một chút. Ngày mai có thời gian thì sẽ đi thăm Trưởng ban Khâu, mà quên Bí thư Khâu mới đúng.
Hắn ta không nói muốn đi thăm nhà họ Phó là vì với nhà họ Phó vẫn có khoảng cách rất sâu.
Phó Tiên Phong lại nói:
– Thị trưởng Hạ hiếm có mới có một lần đến Bắc Kinh. Ngày mai tôi làm chủ, bác cả và chú ba đều muốn gặp để cảm ơn anh.
Hạ Tưởng muốn khách khí, Phó Tiên Tiên cứ mặc kệ nói:
– Nếu anh không đi thì em sẽ để ông em đích thân đến mời anh. Xem ý anh thế nào đây.
Hạ Tưởng đương nhiên không dám để ông cụ Phó ra mặt, nhưng nếu như nói phải ngồi cùng với người nhà họ Phó thì cũng cảm thấy không tự nhiên. Hắn đành mơ hồ đáp:
– Ngày mai tôi sẽ cố gắng sắp xếp thời gian. Tôi vốn là muốn về thành phố Yến đoàn tụ với người thân. Kết quả là xảy ra chuyện này, bây giờ đến về nhà cũng không còn kịp nữa.
Khâu Tự Phong ha hả cười:
– Nếu không thì đón Thù Lê và Hạ Đông đến đây, anh cũng có thể nghỉ ngơi vài ngày. Anh ở Bắc Kinh nghỉ lễ Quốc khánh cũng được mà.
Ý của Hạ Tưởng ban đầu là muốn về thành phố Yến. Kết quả Khâu Tự Phong không biết cố tình hay có ý hiểu lầm ý của hắn. Và Phó Tiên Tiên cũng vỗ tay tán thành và còn bảo Phó Tiên Phong nhanh chóng sắp xếp đến thành phố Yến đón hai mẹ con Tào Thù Lê, khiến Hạ Tưởng chẳng còn biết nói sao.
Phó Tiên Phong không ngờ đáp ứng, gọi ngay một cuộc điện thoại phái một chiếc xe sang trọng đến thành phố Yến, cũng chẳng để Hạ Tưởng có cơ hội thoái thác. Hạ Tưởng cũng chỉ đành cung kính không bằng tuân lệnh, gọi điện về nhà thông báo một tiếng.
Thật là một sự không ngờ dẫn đến một sự không ngờ khác. Hắn đến Bắc Kinh là để giải cứu Hoa Nhài Vàng, Bạc. Đến cuối cùng thì lại thành điểm tựa lôi kéo trong cuộc đấu tranh thế lực của mấy gia tộc lớn. Vốn là khi ở thành phố Lang thì giữa hắn và thế lực gia tộc càng ngày càng xa. Bây giờ chuyến đi đến thành phố Lang vừa kết thúc, còn chưa đặt chân đến thành phố Thiên Trạch thì lại một lần nữa rơi vào gút mắc giữa thế lực gia tộc.
Ở trong chốn quan trường thì sẽ luôn có những thời điểm không làm chủ được.
Sau khi cáo từ Khâu Tự Phong và Phó Tiên Phong, Hạ Tưởng đi cùng với Phó Tiên Tiên đến thăm Hoa Nhài Vàng, Bạc.
Đến khách sạn thì Tiêu Ngũ và Dương Uy đều ở đó. Phòng mà Hoa Nhài Vàng, Bạc là một phòng lớn. Tiêu Ngũ Hòa Dương Uy bảo vệ vòng ngoài. Hai chị em đều đang ngủ bên trong.
Hạ Tưởng vừa bước vào, Hoa Nhài Vàng, Bạc tỉnh ngay. Hai người gặp được Hạ Tưởng vốn là lại muốn sà vào lòng hắn mà khóc lóc kể lệ nhưng lại thấy mối quan hệ khăng khít giữa Phó Tiên Tiên và Hạ Tưởng thì lại chùn bước. Hạ Tưởng biết rằng lúc này là lúc bọn họ cần sự an ủi nên chủ động kéo hai người vào lòng mình nhẹ nhàng vỗ lưng họ, an ủi vài câu.
Sau đó liền cùng Tiêu Ngũ, Dương Uy đi ra ngoài. Để lại Phó Tiên Tiên với hai chị em.
Dương Uy đã thông báo tin Hoa Nhài Vàng, Bạc được cứu cho Nga Ni Trần biết. Nga Ni Trần vô cùng cảm kích. Chỉ có điều ông ta bây giờ hành động đang bị hạn chế, không có cách nào rời thành phố Lang được. Nếu không thì ông ta sẽ ngay lập tức chạy đến Bắc Kinh.
Hạ Tưởng thấy trong điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ đều là của Nga Ni Trần. Với Nga Ni Trần đấu đá một trận, dù là đối thủ, nhưng hắn vẫn tôn trọng Nga Ni Trần, liền gọi lại cho ông ta.
Điện thoại gọi một cái là được ngay. Nga Ni Trần nghẹn ngào nói:
– Cảm ơn anh, cảm ơn Thị trưởng Hạ. Cả đời này tôi sẽ nhớ ơn anh.
Nói là cảm ơn nhưng kỳ thực tình cảm của Nga Ni Trần đối với Hạ Tưởng rất phức tạp. Chính là Hạ Tưởng một tay phá hủy đế quốc lớn của ông ta, là Hạ Tưởng gián tiếp bức tử Trần Đại Đầu, lại là Hạ Tưởng làm hại khiến cho ông ta bây giờ trở thành con chó không có nhà. Nhưng cũng là Hạ Tưởng người đã cứu Hoa Nhài Vàng, Bạc. Hơn nữa ông ta hiểu rõ chỉ có Hạ Tưởng mới có gan mạo hiểm đi đắc tội một Ủy viên bộ Chính trị ra tay cứu người. Trong những người mà ông ta quen biết thì có người ở ghế cao chức cao hơn rất nhiều so với Hạ Tưởng nhưng khi ông ta thế lực đang ở đỉnh cao thì tuyệt đối sẽ không vì ông ta mà đi làm chuyện mạo hiểm chính trị đó.
Hạ Tưởng vừa là một nhân vật mặt lạnh khi công kích người khác thì lòng lang dạ sói không nương tay nhưng mặt khác chỉ cần là chính nghĩa thì hắn lại ra tay cứu người một cách nghiêm túc, tuyệt đối không hề sợ gánh chịu trách nhiệm.
Công và tư rõ ràng, và coi sự ghen ghét như kẻ thù là điểm rất đáng kính nể trong tính cách của Hạ Tưởng.
– Tôi cho người đưa Trần Mạt Trần Lỵ về thành phố Lang. Tình trạng hiện tại thì các cô cũng không phù hợp ra nước ngoài, cần có người nhà đi cùng…
Hạ Tưởng cũng không quá khách khí với Nga Ni Trần. Giữa hắn và Nga Ni Trần không có nhiều điều đáng nói. Việc cứu Hoa Nhài Vàng, Bạc hoàn toàn là vì nguyên tắc đối nhân xử thế theo chính nghĩa của hắn.
Nga Ni Trần liên thanh nói lời cảm ơn.
Hạ Tưởng bảo Dương Uy và Tiêu Ngũ phụ trách đưa Hoa Nhài Vàng, Bạc về thành phố Lang. Hoa Nhài Vàng, Bạc vốn rụt rè, đi đến cửa, hai người đều hiểu ý nhau, không kìm nổi tiếng khóc thét lên đồng thời sà vào lòng Hạ Tưởng, cùng đồng thanh gọi:
– Hạ Tưởng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |