– Hôm nay thật náo nhiệt, chó mèo gì cũng có mặt cả. Cũng khó trách, chị em xinh như hoa ai cũng thích. Nhưng muốn tranh với tôi, đừng có hòng.
Nói xong, trên tầng lại vọng xuống tiếng xé quần áo, sau đó là tiếng thét thất thanh của Hoa Nhài Vàng, Bạc:
– Không được làm bậy, không được làm bậy, Hạ Tưởng mau cứu chúng tôi.
Hai người đồng thanh, giống như chỉ có một tiếng nói. Chính vì vậy mà càng khiến người ta thương tâm.
– Hạ Tưởng?
Quốc Hoa Thụy rõ ràng nghe được tên Hạ Tưởng, dừng lại, nghĩ một chút, rồi cười:
– Thì ra là vị Phó Thị trưởng thường vụ Thành phố Lang đã lật đổ Cổ Hướng Quốc, sao vậy, ở Thành phố Lang không còn uy phong, lại muốn đến Bắc Kinh dương oai? Bắc Kinh không phải là nơi một tên cán bộ cấp sở bé nhỏ như anh có thể đến, nhanh, đến từ nơi nào thì cút về nơi đó, hai chị em họ thuộc về tôi, anh muốn giành đàn bà với tôi, thì hãy sờ xem đầu của anh có đủ lớn không trước đi.
Có thể là một trong hai chị em Hoa Nhài Vàng, Bạc muốn bỏ chạy, trên tầng vọng lại tiếng bước chân, sau đó là một tiếng tát tai rất to, chỉ nghe tiếng Quốc Hoa Thụy hùng hổ nói:
– Ngay dưới mắt tôi còn muốn chạy? Mẹ nó, tưởng bố mày là bùn nặn sao? Đàn bà thối, bây giờ chẳng ai bảo vệ được các cô đâu, hãy ngoan ngoãn phục vụ tôi, không chừng còn có được kết cục tốt. Làm ông đây nổi giận ông sẽ bán các cô luôn.
– Đồ chó chết, Hạ Tưởng đánh gãy chân nó đi.
Phó Tiên Tiên bình thường tuy là tiểu ma nữ, nhưng cũng rất căm ghét điều ác, không thể chấp nhận cảnh phụ nữ bị đàn ông ức hiếp:
– Anh không ra tay đánh y thì không còn là đàn ông.
Hạ Tưởng đâu cần Phó Tiên Tiên kích tướng, lửa giận trong lòng hắn sớm đã bị thái độ hung hăng đến cực điểm của Quốc Hoa Thụy làm sôi trào, Thái tử Đảng có gia thế là chuyện tốt, nhưng nếu như không có giáo dục thì chỉ là thứ ăn hại mà thôi.
Hạ Tưởng cũng không nói gì, vung tay với bọn vệ sỹ đứng trước mặt hắn, chúng cho là Hạ Tưởng sắp ra tay, lùi một bước định tiếp chiêu, không ngờ Hạ Tưởng chỉ tung hỏa mù, hắn bất ngờ tung cước đá vào một bên đầu gối của tên vệ sỹ đang giữ Phó Tiên Tiên. Xương cẳng chân vốn là chỗ mềm yếu nhất, nhất là mặt hông, Hạ Tưởng một cước đá trúng, đối phương nghiêng người rồi ngã xuống một bên, ôm chân đau đến mức lăn lộn trên sàn nhà, rõ ràng, nhất thời cũng không thể đứng lên.
Giải nguy cho Phó Tiên Tiên, Hạ Tưởng buộc phải dùng đến độc thủ.
Hạ Tưởng vừa động thủ, hắn liền né người nhường chỗ cho Tiêu Ngũ, tên vệ sỹ vừa nãy chắn trước Hạ Tưởng thấy hắn đá trúng đồng bọn, lập tức nổi giận, giơ tay định đấm Hạ Tưởng, không ngờ vừa đưa tay lên, bụng đã ăn liên tiếp vài cú đá, liền cảm thấy đau đớn vô cùng.
Chính là Tiêu Ngũ đã kịp thời bước lên, tung chân đá trúng.
Sự phối hợp của Hạ Tưởng và Tiêu Ngũ, không chút sơ hở, với thế nhanh như chớp, vừa xông lên đã đánh ngã hai người, hạ thủ rất nhanh lại chuẩn xác, không ai tin được Hạ Tưởng lại đường đường là một Thị trưởng.
Cũng phải, trải qua quá trình tu luyện ở Thành phố Lang, thể chất của Hạ Tưởng đã mạnh hơn trước rất nhiều, sự kết hợp với Tiêu Ngũ lại càng ăn ý.
Quốc Hoa Thụy tổng cộng có bốn tên vệ sỹ, mặc dù tên nào cũng vai u bắp thịt, nhưng do không phòng bị nên bất ngờ bị đánh bại mất hai tên, hai tên còn lại vô cùng kinh hãi, một mặt canh chặt cầu thang, một mặt kêu gọi cứu viện.
Quốc Hoa Thụy trên tầng cũng nghe ra có chuyện, y vội vàng gọi điện kêu viện binh.
Dương Uy thấy Hạ Tưởng và Tiêu Ngũ liên thủ, thế không thể đỡ, cũng cảm thấy ngứa tay, thầm nghĩ không quan tâm sau này thế nào, bây giờ cứ đánh trước rồi tính, rồi cũng xông vào đá tên vệ sỹ trước mặt, Phó Tiên Tiên càng hung dữ, cuộn túi xách tay lại, vô tình đánh trúng chỗ hiểm của tên vệ sỹ khiến y méo mó mặt này, hai tay che kín phần dưới ngã nhào xuống đất.
Trong khoảnh khắc, gió cuốn mây tan, bốn tên vệ sỹ không tên nào thoát, tất cả nằm gục trên sản.
Hạ Tưởng vội lao lên lầu.
Tầng trên là một phòng ngủ rất lớn, giữa phòng có một chiếc giường to, bốn năm người nằm lên cũng không thành vấn đề, Hoa Nhài Vàng, Bạc nằm song song giữa giường, tay chân bị trói chặt, Hoa Nhài Vàng y phục vẫn còn nguyên, còn Hoa Nhài Bạc phần thân trên chỉ còn áo ngực chưa cởi, áo ngoài đã bị xé rách, may thay, chiếc váy thân dưới vẫn còn.
Hai người vừa thấy Hạ Tưởng, lập tức gào khóc, mặc dù họ là con gái của Nga Ni Trần một đời ngang ngược, nhưng do Nga Ni Trần coi họ như ngọc quý trong tay nên thực chất họ vẫn chưa từng chứng kiến mấy cảnh chém chém giết giết, cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng buồn nôn phụ nữ bị đàn ông cưỡng bức, bây giờ họ suýt chút nữa bị người ta làm nhục, nhớ lại những cảnh chơi đùa của cha mình, không biết đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện cưỡng bức phụ nữ, đến giờ họ mới biết, cuộc sống xa hoa đầy đủ mà họ từng có là dựng trên nỗi đau khổ của biết bao người.
Hạ Tưởng không phải là gì của họ, thậm chí cũng không thể coi là bạn, nhưng không biết vì sao vừa thấy Hạ Tưởng. họ như thấy người thân nhất trên đời, liền bật ra tiếng khóc khổ đau từ tận đáy lòng.
Hạ Tưởng chỉ gật đầu với họ, mắt đã dời lên người Quốc Hoa Thụy.
Quốc Hoa Thụy chỉ mặc cộc một chiếc quần, thân trên trần trụi, tóc rối bù, mắt không thể mở to ra, chân bước không vững, rõ ràng, chưa tỉnh rượu. Y đứng trước cửa sổ, trong tay còn cầm điện thoại, mặt sững sờ nhìn Hạ Tưởng, trong ánh mắt lộ rõ vẻ bất ngờ.
Hạ Tưởng thấy hai mắt y sưng phù, quầng mắt thâm, sắc mặt vàng vọt, rõ ràng là biểu hiện của việc phóng đãng quá độ, trong lòng khinh bỉ, cười lạnh một tiếng:
– Gọi người đến cứu? Một người đàn ông, cưỡng bức phụ nữ đã là biểu hiện vô năng, lại động một chút là gọi giúp đỡ, anh năm nay dù gì cũng đã hơn 30 tuổi rồi, không phải đứa trẻ chưa lớn, khi nào mới cỏ thể tự mình giải quyết sự việc? Thật hèn nhát.
Quốc Hoa Thụy đầu tiên bị vẻ anh hùng tuổi trẻ của Hạ Tưởng làm cho kinh sợ một lúc, nghĩ rằng Hạ Tưởng sẽ chửi ầm lên, không ngờ hắn lại nói những lời đạo lý, y sững sờ rồi cười khinh bỉ:
– Tôi xưa nay không nghe lời khuyên của ai, bây giờ khuyên cậu một câu, mau cút về đi, đừng ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng lo chuyện không đâu, cẩn thận cái chân chó của cậu đấy.
Thật đúng là miệng chó không thể khạc ra ngà voi, luôn mắng chửi người khác, Hạ Tưởng cũng không chửi lại, quay người cởi trói cho Hoa Nhài Vàng, Bạc, vừa động thủ, Quốc Hoa Thụy đã lao tới, một phát đã ôm chặt Hạ Tưởng, chửi mắng hung tợn:
– Tên khốn nhà mày rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, phản rồi, dám đối địch với tao, có tin ông đây diệt mày luôn không
Quốc Hoa Thụy giữ chặt cánh tay Hạ Tưởng, không kéo được, y liền nổi điên, ở Bắc Kinh y hoành hành đã quen, cha và chú, một là người phụ trách của Doanh nghiệp Quốc gia độc quyền, một là Ủy viên Bộ Chính trị, có thể nói trong giới chính trị và giới thương nhân đều được nghênh đón, muốn gió được gió cầu mưa được mưa, chưa từng chịu chút thiệt thòi nào. Mặc dù y đã hơn 30 tuổi nhưng vẫn chưa trưởng thành, cũng là do ngày thường mọi người luôn nhường nhịn y, y liền cho rằng thiên hạ này là do cha và chú định đoạt.
Trung Quốc là một đất nước thần kỳ, chưa từng thiếu người thông minh tài giỏi, nhưng càng không thiếu loại Nhị Thế Tổ ngông cuồng tự đại. Sự kiêu căng ngạo mạn của Nhị Thể Tổ đều do Nhất Thế Tổ nuông chiều mà ra, người trong nước, do sự thiếu thốn về mặt giáo dục đã dẫn đến rất nhiều xí nghiệp của dòng họ, các gia tộc có thế lực đều không truyền được đến đời thứ ba.
Quốc Hoa Thụy dùng lực đẩy Hạ Tưởng, đưa tay ra tóm lấy cổ áo của Hạ Tưởng:
– Muốn chuốc họa vào thân hả, thằng nhãi?
Y nhăn nhó, người nồng nặc mùi rượu.
Hạ Tưởng ghét nhất người khác túm cổ áo, cũng không khách khí nữa, nhấc đầu gối liên tục thúc vào ngực Quốc Hoa Thụy, phun hết những lời độc địa từ trong lòng ra:
– Không cho mày biết tay thì tên khốn mày vẫn tưởng rằng mình là đệ nhất thiên hạ. Hừ, bàn tay bẩn thỉu của mày mà còn chạm vào tao lần nữa, coi chừng tao đánh gãy tay mày.
Hạ Tưởng ra tay không quá mạnh, còn giữ đúng chừng mực, nhưng đối với Quốc Hoa Thụy tửu sắc vô độ, thân xác đã bị bòn rút mà nói, đây đã là đòn nặng không thể chịu đựng nổi, y ngửa mặt lên trời ngã nhào xuống đất, đau đến mức không nói nên lời.
Hạ Tưởng không quan tâm, nhanh chóng giúp Hoa Nhài Vàng, Bạc cởi trói. Hoa Nhài Vàng, Bạc cũng không ngại ngùng, cùng lao vào lòng Hạ Tưởng, khóc lóc đầy oan ức.
Nước mắt của hai người thấm ướt trên ngực Hạ Tưởng, khiến Hạ Tưởng cũng cảm thấy thổn thức. Nói đến việc Hoa Nhài Vàng, Bạc bị Quốc Hoa Thụy bắt về, cũng một phần liên quan tới hắn. Nếu không phải do hắn đánh bại Nga Ni Trần, Nga Ni Trần không đổ, Quốc Hoa Thụy cũng không dám hung hăng đến mức tùy tiện như vậy.
Hắn cũng sợ Nga Ni Trần đến liều mạng với hắn.
Nhưng bây giờ, Nga Ni Trần cây to đã ngã, Hoa Nhài Vàng, Bạc mất đi sự bảo vệ, dung mạo như hoa như ngọc hóa ra lại trở thành vận rủi của họ.
Thông cảm là thông cảm, Hạ Tưởng vẫn không hối hận về việc đánh đổ Nga Ni Trần. Nga Ni Trần tội ác đầy mình, y giết người vô kể khiến dân chúng phẫn nộ, cần phải bị trừng trị nghiêm khắc. Tuy nhiên Hoa Nhài Vàng, Bạc cũng chưa từng làm chuyện xấu nào quá lớn, họ cũng là vô tội.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |