Ngả Thành Văn vô cùng cảm than.
Y thừa nhận, từ ngày y đảm nhiệm chức Bí thư đến giờ, ở thành phố Lang không lập công cũng không phạm lỗi, bình thường đơn giản không có thành tích gì đáng kể cả. Chủ yếu là bị Cổ Hướng Quốc và Nga Ni Trần liên kết kiểm soát, y không có cách nào thi triển bản thân.
Lúc này đối mặt với vô số ánh đèn chớp lóe và người dân đông nghìn nghịt, vốn là chuyện bình thường, y cũng không ít lần phát biểu với bên ngoài, lời nói khách sáo kiểu quan cách lẫn ba hoa khoác lác, chưa bao giờ gặp phải luống cuống, nhưng hiện giờ trong lòng y lại có cảm giác áy náy.
Vì lật lại vụ án Tiêu Điện không phải là công lao của y, đối với việc đã quen với tình trạng bình thường tất cả thành tích chính trị đều quy thuộc về Bí thư, nên khi đối mặt với sự kiện quỳ gối cảm ơn đầy cảm kích của cha con họ Tiêu, nhìn thấy Tiêu Đại nước mắt đầm đìa, vui mừng, bi thương từ trong tim lẫn lộn, cùng với thần sắc được cứu của Tiêu Điện đều làm cho Ngả Thành Văn không kìm nén được mà rưng rưng nước mắt.
Khi một người thật sự có địa vị cao rồi, từ trên cao nhìn xuống bao quát chúng sinh, trên thực tế trong thâm tâm đều có một trái tim công tâm, đều mang lòng thương xót, nối liền với người dân.
Thậm chí giọng âm của Ngả Thành Văn còn hơi run run, y đỡ Tiêu Đại đứng dậy:
– Các vị, tôi là Bí thư Thành ủy, không đủ tài trả lại bầu trời xanh cho thành phố Lang, chưa kịp thời lật lại những vụ án oan, tôi hổ thẹn với sự phó thác của hơn một triệu người dân thành phố ta.
Ngả Thành Văn mặt đẫm nước mắt, gập mình cúi đầu.
Từ trong đám đông vang lên tiếng vỗ tay rầm rầm, mãi vẫn chưa dứt…
Các phóng viên đều tóm lấy phút giây Ngả Thành Văn rơi lệ, gập người cúi đầu chụp ảnh, tất cả đều chụp được một cảnh tượng đầy ý nghĩa. Còn Hạ Tưởng đứng bên cạnh Ngả Thành Văn đang cong người đỡ Tiêu Điện đứng dậy, lấy tay phủi phủi bụi đất trên người y, thậm chí còn quẹt nước mặt lăn trên mặt Tiêu Đại. Động tác thật lòng của Hạ Tưởng cũng được không ít phóng viên chụp lại, coi là giây phút vĩnh hằng.
Ai cũng không ngờ được, ngày hôm sau tờ báo lớn nhất nước “Nhật báo quốc gia” đăng một tin đặt ở vị trí quan trọng làm chấn động cả nước, mang tiêu đề “Bí thư rơi lệ, Phó thị trưởng thường trực lau lệ…”, đồng thời bài báo đăng lên bức ảnh Ngả Thành Văn gập người chảy nước mắt, còn Hạ Tưởng đứng bên cạnh vẻ mặt ngưng đọng lau nước mắt cho Tiêu Đại, cảm giác nhìn vô cùng có sức hút. Hơn nữa ký giả còn viết thêm, nước mắt của Bí thư là thông cảm và áy náy với người dân, hành động lau nước mắt của Phó thị trưởng thường trực là sự trân trọng và thương tiếc dân chúng. Yêu dân thương dân thì làm như thế nào để được mức độ như vậy, trong lòng có dân không, có thật sự làm việc vì dân không…Từ chi tiết nhỏ viết thành bài văn lớn.
“Nhật báo quốc gia” ra lời hỏi, danh tiếng của Ngả Thành Văn và Hạ Tưởng liền vang dội.
Sau buổi trưa, Ban tuyên giáo Tỉnh ủy tỉnh Yến nhận được vô số điện thoại, đề xuất muốn phỏng vấn Hạ Tưởng và Ngả Thành Văn nhưng đều bị từ chối. Ban tuyên giáo Tỉnh ủy không vui, bởi vì trước đó bọn họ không nhận được bất kỳ tin gì, vô cùng bị động. Bí thư Tỉnh ủy Phạm Duệ Hằng cũng lần đầu tiên ra chỉ thị báo chí tỉnh Yến không được đăng bài về chuyện ở thành phố Lang.
Nhưng ngày hôm sau, cơ quan ngôn luận Trung ương Đoàn lại đăng lên một bài bình luận, đánh giá cao hành động cúi người, lau nước mắt của Bí thư Thành ủy và Phó thị trưởng thường trực thành phố Lang. Bài luận chỉ ra, làm việc thiết thực vì dân không chỉ là một câu khẩu hiệu, mà là phải xuất phát từ tâm, thật lòng, không được quên thân phận là công bộc của dân thì mới có thể tự nhiên mà làm được đến mức độ cùng vui, cùng buồn với người dân.
“Nhật báo quốc gia” và cơ quan ngôn luận của Đoàn hệ đánh giá chính diện, thể hiện thái độ tán thành cách làm của Ngả Thành Văn và Hạ Tưởng kết nối với dân, và đoàn thể. Rồi bài báo lại liên tưởng đến vụ án Tiêu Điện không phải là vụ án oan sai bình thường, mà còn liên can đến đấu tranh chính trị phức tạp, cũng gián tiếp vạch rõ vấn đề tầng lớp sâu xa hơn.
Nhưng theo sau đó lại có mấy tờ báo quốc gia có sức ảnh hưởng liên tục đăng bài, chỉ ra Bí thư Thành ủy và Phó thị trưởng thường trực nên làm nhiều việc thiết thực hơn, phát triển kinh tế chứ không phải thể hiện mình, càng không phải lập dị và quảng cáo mình rùm beng…
Có thể nói là, mấy tờ báo trên hoàn toàn đăng bài ngược lại, có thái độ nghi ngờ và phê phán hành động của Ngả Thành Văn và Hạ Tưởng.
Người ngoài xem náo nhiệt, người trong ngành xem đường lối, Hạ Tưởng đã biết nguyên cớ Cổ Hướng Quốc đột nhiên vô cùng tự tin rồi. Nội bộ Trung ương lại có chia rẽ, bất kể là do nguyên nhân nào, dù sao có khả năng Cổ Hướng Quốc lại nhận được ủng hộ.
Ngả Thành Văn cũng không ngờ một chuyện bình thường sẽ bị người khác cố ý lợi dụng, y cảm thấy áp lực khắp nơi. Nhưng sự việc đã bày ra trước mắt công chúng, chỉ có thể tiến lên phía trước mà đi thôi.
Vài ngày sau, Trung ương bắt đầu một loạt hành động quan trọng, tuyên bố một loạt nhiệm vụ của cán bộ quan chức cấp tỉnh, trong nước, bước vào thời kỳ vận mệnh hoàn toàn mới.
Tiếp theo sau Triệu Tuyền Tân cáo bệnh lui về ở ẩn, Hải Đức Trường tiếp nhận chức vụ Phó Thủ tướng. Đây là lần bổ nhiệm hiếm thấy trong cuộc sống chính trị vẫn luôn sóng yên biển lặng trong nước, nên lập tức gây ra không ít phán đoán từ phía thế giới.
Thế giới bên ngoài đoán thế nào Hạ Tưởng không quan tâm, hắn đã biết đại khái sự việc đằng sau một loạt điều chỉnh đó, sẽ ảnh hưởng lâu dài, sâu rộng thế nào đến cục thế thành phố Lang.
Hơn nữa còn có khả năng là ảnh hưởng bất lợi.
Giờ cục thế của thành phố Lang ngoài mặt yên lặng, trên thực tế là đang ngầm dậy sóng, bất kỳ lúc nào cũng sẽ có tin tức mang tính bộc phát truyền ra. Chứng cớ mấy vụ án oan sai do Lãnh Chất Phương và Cổ Hướng Quốc liên kết gây ra được nộp lên Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Lý Ngôn Hoằng cũng đích thân trả lời là xét xử nghiêm túc, nhưng hơn một tháng qua đi rồi, lại chẳng có một chút tin tức nào cả.
Hiển nhiên là gặp phải sự cản trở ở phương diện nào đó rồi.
Mặt khác, Nga Ni Trần đã yếu mất đi sức phản kháng. Y đã ra viện, trốn trong nhà không ra ngoài, đợi chờ lần phán xử cuối cùng. Hoắc Kiến đệ trình lên chứng cớ, cùng với chứng cớ Hạ Tưởng thu thập bằng các con đường khác nhau, đủ để đánh cho Nga Ni Trần không thể xoay ngược lại. Nhưng hiện giờ chưa muốn bộc phát ra, mà là muốn giải quyết vấn đề của Cổ Hướng Quốc trước đã rồi tính tiếp.
Vấn đề Cổ Hướng Quốc là quan trọng của quan trọng, y không đổ, Nga Ni Trần có đổ thì cũng không ý nghĩa mấy. Nhưng Hạ Tưởng càng hiểu rõ hơn là, một loạt hướng dư luận, một loạt điều chỉnh nhân sự làm cục thế vốn rõ nét đột nhiên đổi quẻ, trở nên khó bề phân biệt.
Cổ Hướng Quốc đúng là cây già gốc rễ sâu, khó mà lật đổ. Hạ Tưởng day day trán, cầm điện thoại lên gọi đi.
– Xin chào Trưởng ban Ngô.
Ngô Tài Dương là Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương, là Ủy viên bộ Chính trị, nếu có một cán bộ cấp Phó giám đốc sở gọi được trực tiếp với y, thì người đó không ai khác là Hạ Tưởng. Trong nước không có Phó giám đốc sở nào nữa có được đặc cách như vậy.
Ngô Tài Dương vô cùng kinh ngạc trước việc Hạ Tưởng chủ động gọi điện thoại tìm y, đây cũng là lần đầu tiên Hạ Tưởng chủ động gọi điện thoại cho y.
– Có chuyện gì?
Giọng nói của Ngô Tài Dương vẫn lạnh nhạt như xưa, xa cách lại không có tình cảm.
Hạ Tưởng cũng không hi vọng Ngô Tài Dương thay đổi ấn tượng về hắn, hắn chỉ muốn nghe một chút phong thanh mà thôi, liền nói:
– Gần đây báo chí quan tâm quá độ đến thành phố Lang rồi, tôi muốn xin hỏi ý kiến của Trưởng ban Ngô, có suy nghĩ gì đối với một số lời tuyên ngôn chính diện và phản diện về thành phố Lang…
Hướng đi của dư luận cũng là hướng gió, càng là các thế lực tự mình thuyết minh. Ngô Tài Giang quản lý Ban Tuyên giáo, chắc chắn là biết rõ hướng nghiêng chính trị của mỗi người tầng cao Trung ương, nếu không y cũng không thể ngồi vững tại vị trí trong Ban Tuyên giáo được.
Tiếng nói của Đảng, tuyệt đối là bộ phận cực quan trọng.
Ngô Tài Dương nghe ra ý tứ của Hạ Tưởng, bỗng nhiên cười:
– Kế đã tính đến chỗ tôi rồi cơ đấy, gan cũng không nhỏ a.
Ngừng một vài giây y nói tiếp:
– Tôi nghe Ngôn Hoằng nói là, ông ấy gặp phải cản trở ở Tỉnh ủy, có điều ông ấy đã quyết định báo cáo lên Ủy ban Kỷ luật Trung ương rồi.
Nói chuyện điện thoại với Ngô Tài Dương rất nhanh, cũng phải, giữa hai người đàn ông có ngăn cách, có thù hận, không nhiều tiếng nói chung. Hạ Tưởng đã rất hài lòng rồi, ít ra Ngô Tài Dương không phát biểu bất kỳ suy nghĩ về cách làm của hắn, chứng tỏ trong chuyện này nhà họ Ngô đứng ở lập trường trung lập, thậm chí có thể nói là hơi hơi nghiêng về lập trường của hắn.
Cũng đến lúc có tin tức rồi, Hạ Tưởng nhìn cây lá bên ngoài cửa sổ sum xuê hết mức, mùa thu đến rồi, là lúc nên hạ màn thôi.
Một tuần sau, phong thanh nổi lên.
Tin tức từ tỉnh truyền tới, Thị trưởng thành phố Lang Cổ Hướng Quốc bị nghi ngờ liên quan tham ô nhận hối lộ, cùng với Lãnh Chất Phương gây ra những vụ án oan sai. Ngày thứ hai, tin tức đang trong quá trình tiếp nhận Ủy ban Kỷ luật tỉnh điều tra truyền ra, Cổ Hướng Quốc liền cáo bệnh xin nghỉ phép, biến mất trước tầm mắt của công chúng.
Thị trưởng Cổ sắp ngã sụp rồi?
Mọi người rì rầm nghị luận, khắp nơi hỏi dò nội tình, nhưng không dò ra bất cứ tin tức nào có giá trị. Bởi vì tất cả mọi người đều giữ kín như bưng chuyện về Cổ Hướng Quốc, thậm chí đến Cổ Hướng Quốc xin nghỉ ốm là bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh kiểm soát, hay là y đến nơi khác rồi đều không có kiểu nói nào xác thực.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |