– Chủ tịch tỉnh Tống, ban Tổ chức cán bộ kiểm tra đánh giá đồng chí Hạ Tưởng cũng phải trải qua một loạt trình tự, hoàn toàn phù hợp với nguyên tắc dùng người của ban Tổ chức cán bộ. Quá trình kiểm tra sát hạch cẩn thận, nghiêm túc, có mức độ, tôi cho rằng không tồn tại vấn đề sơ sài. Dù sao thành tích của đồng chí Hạ Tưởng ở thành phố Lang rõ như ban ngày, mang đến đầu tư, đả kích thế lực đen tối ác độc, có thành tích nổi bật, hoàn toàn phù hợp với điều kiện đề bạt.
– Nói không sai, nhưng đồng chí Mã Tiêu chớ quên, phần lớn công việc của đồng chí Hạ Tưởng ở thành phố Lang chỉ vừa mới bắt đầu.
Bộ dạng Tống Triêu Độ dường như rất tức giận, sắc mặt không tốt.
– Đề bạt cậu ấy là chuyện tốt, là tổ chức coi trọng cậu ấy. Tôi rất hiểu đồng chí Hạ Tưởng, cũng tin là cậu ấy sẽ biết ơn sự tín nhiệm của tổ chức, nhưng Hạ Tưởng là một đồng chí làm việc đến nơi đến chốn, anh bảo cậu ấy từ bỏ công tác mới có chút khởi sắc đang phụ trách để đi đến thành phố Thiên Trạch, thì từ góc độ tình cảm cá nhân cậu ấy không thể tiếp nhận, đồng thời nói sâu xa thêm vừa không có lợi cho sự phát triển kinh tế của thành phố Lang về sau, cũng không có lợi cho việc triển khai công tác của thành phố Thiên Trạch. Đồng chí Mã Tiêu anh nghĩ xem, cá nhân phải phục tùng quyết định của tổ chức, nhưng nếu quyết định của tổ chức không thể đồng thời mang đến lợi ích cho cả thành phố Lang và thành phố Thiên Trạch thì cần gì phải làm việc thừa thãi là điều động Hạ Tưởng đến thành phố Thiên Trạch?
– Tôi cho rằng đồng chí Hạ Tưởng đến thành phố Thiên Trạch, phù hợp với lợi ích của thành phố Lang, cũng phù hợp với lợi ích của thành phố Thiên Trạch…
Mã Tiêu còn định tiếp tục phản biện nhưng đã bị Tống Triêu Độ mạnh mẽ cắt ngang.
– Tôi cho rằng suy nghĩ của anh quá ỷ lại.
Lời nói của Tống Triêu Độ không chút khách khí, chẳng khác nào hoàn toàn phủ định quyền uy của một Trưởng ban Tổ chức cán bộ.
– Điều động một cán bộ cấp Phó giám đốc sở là việc lớn, phải trưng cầu ý kiến cá nhân người đó. Nếu để cho cán bộ chính đảng mang tâm trạng ưu tư đi làm việc thì đối với quốc gia, đối với nhân dân cũng như đối với sự trưởng thành của bản thân người đó đều không có lợi. Ban Tổ chức cán bộ không phải cái máy tổ chức sắp xếp cán bộ, vừa phải xuất phát từ lập trường khách quan công chính, cũng phải suy xét đến từng tình huống cụ thể, phải có tình người, phải hiểu suy nghĩ của cán bộ chính đảng chứ không phải giống như khuôn sáo mà đối chiếu với tiêu chuẩn. Nếu mọi việc đều dựa theo tiêu chuẩn, biên soạn thẳng ra một vài chương trình máy tính là được rồi, còn cần gì đến ban Tổ chức cán bộ.
Mã Tiêu mặt nóng bừng, già mồm nói:
– Đề bạt cán bộ là việc tốt, Chủ tịch tỉnh Tống không cần chỉ trích lung tung, tôi cũng vì trân trọng đồng chí Hạ Tưởng…
– Được rồi, được rồi, đồng chí Mã Tiêu không cần ầm ĩ.
Phạm Duệ Hằng đành phải giơ tay ngăn cản Mã Tiêu tiếp tục tranh luận thêm, y nhìn ra tình thế, Tống Triêu Độ chính là muốn giải quyết dứt khoát, vừa bắt đầu đã đè đầu Mã Tiêu về khí thế, y không thể không đứng ra chống lưng cho Mã Tiêu.
– Tôi cũng đã trưng cầu ý kiến cá nhân của Hạ Tưởng, cậu ta nói là kinh nghiệm lý lịch của bản thân chưa đủ nhưng đồng thời cũng tỏ vẻ phục tùng sự sắp đặt của tổ chức…
– Đồng chí Hạ Tưởng mong muốn được tiếp tục ở lại thành phố Lang công tác.
Vương Bằng Phi lên tiếng, không chút để ý liếc mắt nhìn Mai Thái Bình một cái, ánh mắt rất phức tạp.
– Thành phố Lang cũng cần đồng chí Hạ Tưởng, không hề nói quá, bây giờ điều Hạ Tưởng đi sẽ hủy hoại tình hình tốt đẹp hiện tại của thành phố Lang chỉ trong một sớm một chiều. Khi Ban Tổ chức cán bộ suy xét vấn đề phải tổng hợp lại toàn bộ rồi mới suy xét, bồi dưỡng một cán bộ không dễ dàng, đả kích sự tích cực của cán bộ thì rất dễ dàng. Đồng chí Hạ Tưởng rõ ràng ở thành phố Lang làm việc rất năng động, rất tốt, vì sao phải đột ngột điều cậu ấy đi? Đồng chí Mã Tiêu, lý do của anh rất khiên cưỡng.
Lời nói của Vương Bằng Phi trầm bổng du dương, rất đặc sắc, đồng thời tốc độ lời nói không nhanh, tiếng Quan thoại mang chút âm điệu miền nam, tuy rằng không chuẩn mực nhưng ngôn từ rất sắc bén.
Mã Tiêu bị sốc trong chốc lát.
Y đã hiểu được, Tống Triêu Độ chính là đòn bẩy gió, vừa mở đầu đã đem hỏa lực nhắm ngay vào y, Vương Bằng Phi cũng nối gót theo sau, chỉ trích y thân là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, thứ nhất là làm việc không nghiêm túc, thứ hai là xuất phát điểm không chính đáng.
Mã Tiêu liền nổi giận:
– Đồng chí Bằng Phi, xin mời bàn việc chính sự, không nên công kích cá nhân.
– Tôi công kích cá nhân người nào đâu? Đồng chí Mã Tiêu, không cần quá nhạy cảm.
Vương Bằng Phi ngược lại mỉm cười.
– Là người xuất thân từ tuyên truyền nên thích đi sâu vào chữ nghĩa.
– Anh…
Mã Tiêu tức giận đến thiếu chút nữa đập bàn dựng lên, lại bị ánh mắt Phạm Duệ Hằng ngăn lại, y cố nén sự tức giận trong lòng xuống.
– Đồng chí Bằng Phi, xin anh tôn trọng công việc của ban Tổ chức cán bộ.
Vương Bằng Phi không tiếp tục tranh luận với Mã Tiêu, mà tung ra một đề tài thảo luận:
– Kỳ thật tôi cho rằng, đồng chí Cao Hải thích hợp đảm nhiệm chức Thị trưởng thành phố Thiên Trạch hơn.
Cao Hải hiện tại là Phó thị trưởng thường trực thành phố Yến, là Giám đốc sở, đảm nhiệm chức Thị trưởng thành phố Thiên Trạch chỉ coi như là điều chuyển ngang nhưng dù sao cũng là chức vị chính, hơn nữa kinh nghiệm lý lịch Cao Hải cũng thâm hậu, quá độ một chút ở vị trí Thị trưởng thành phố Thiên Trạch, về sau có thể đưa lên làm Bí thư Thành ủy, thậm chí còn có hi vọng tiến lên cấp phó tỉnh trước khi nghỉ hưu.
Tính cách Cao Hải cẩn thận chín chắn, rất thích hợp quá độ sang thành phố Thiên Trạch, không mong có công trạng, chỉ mong không phạm sai lầm. Mà Hạ Tưởng lại có tính cách cấp tiến, thành phố Thiên Trạch… không phải là nơi tốt để hắn đến.
Từ sau khi hội nghị bắt đầu Mai Thái Bình không nói một lời nào, và cũng giống như mọi ngày, mắt dán chặt lên trần nhà, dường như đang nghiên cứu phía sau trần nhà rốt cuộc đang cất dấu cái gì rất huyền bí. Kỳ thật y không giống như trước kia, trước kia y quả thật hoàn toàn không them đếm xỉa đến, nhưng hiện tại người thuộc phe phái Phạm Duệ Hằng muốn xử lý Hạ Tưởng, còn nhóm người do Tống Triêu Độ cầm đầu lại đang ra sức ủng hộ Hạ Tưởng, y đứng ở trung gian, ở vào thế khó xử.
Bình tĩnh mà xem xét, y lại rất có cảm tình với Hạ Tưởng, một lòng nhận định Hạ Tưởng là một người bằng hữu có thể kết giao, là một cán bộ trẻ tuổi có tiền đồ. Nhưng, đứng trên lập trường gia tộc, y cảm thấy vô cùng thất vọng đối với việc Hạ Tưởng đang đi trên con đường càng ngày càng rời xa thế lực gia tộc.
Lúc Hạ Tưởng đang quan hệ mật thiết với nhà họ Mai và nhà họ Khâu, Mai Thái Bình còn tưởng rằng Hạ Tưởng cho dù không phải là người ủng hộ thế lực gia tộc ít nhất cũng là người đồng hành, không đến mức đứng ở phía đối lập. Nhưng từ sau khi Hạ Tưởng điều chuyển công tác đến thành phố Lang, những gì hắn đã làm càng ngày càng cho thấy rõ vị trí của hắn càng cao càng có khả năng bất lợi cho thế lực gia tốc, thậm chí còn có thể áp dụng thủ đoạn để chèn ép.
Về lâu dài, Mai Thái Bình hiển nhiên không muốn giúp đỡ một người có khả năng gây tổn hại đến lợi ích của chính mình, cho dù hắn là Hạ Tưởng cũng không được.
Nhưng suy xét từ góc độ khác, Hạ Tưởng lại có sự gần gũi tự nhiên đối với thế lực gia tộc về mặt cảm tình, mặt khác hắn lại không giống với người mà thế lực gia tộc căm thù đến tận xương tuỷ, giữa hắn và thế lực gia tộc có quan hệ rắc rối phức tạp, muốn cắt đứt cũng không có khả năng. Nếu một mực mà chèn ép Hạ Tưởng, không cho Hạ Tưởng lên chức thì cũng có người khác thừa cơ mà nhảy vào, nếu chẳng may thay vào đó là người kiên định phản đối thế lực gia tộc thì chi bằng để Hạ Tưởng ở lại vị trí. Ít nhất Hạ Tưởng còn ôn hòa một ít, đồng thời cũng sẽ nghĩ đến tình nghĩa, sẽ không làm quá đáng.
Mai Thái Bình gặp khó khăn trong vấn đề không biết làm thế nào đối đãi với Hạ Tưởng, không thể quyết được chủ ý.
Điều khiến cho y lo lắng hơn là, trước kia Hạ Tưởng và nhà họ Phó đối nghịch tới mức ngươi chết ta sống, hiện tại đã gần một năm, giữa hắn và nhà họ Phó vẫn bình an vô sự, khiến cho trọng lượng của nhà họ Mai và nhà họ Khâu ở trong cảm nhận của hắn giảm đi. Mấu chốt còn có nhà họ Ngô hiện giờ lại có xu hướng tiếp cận Hạ Tưởng, càng khiến cho Mai Thái Bình không thể lần ra được lập trường chính trị của Hạ Tưởng rốt cuộc có khuynh hướng như thế nào?
Bàn tay đứng phía sau việc điều chuyển Hạ Tưởng khỏi thành phố Lang chắc chắn là nhân vật đại diện cho phía đối lập với thế lực gia tộc.
– Phó bí thư Mai, xin mời nói ra quan điểm của ngài.
Đang lúc tinh thần Mai Thái Bình phiêu du tận chỗ nào, lời nói của Mã Tiêu đã cắt ngang suy nghĩ của y.
Sau khi Mai Thái Bình bừng tỉnh lại mới phát hiện bốn người tám mắt đều đang nhìn y không chớp mắt. Y biết, thế lực song phương đang ngang nhau, đã đến lúc y phải một lời định Càn khôn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |