Huống chi Lưu Nhất Cửu là Phó cục trưởng cục công an thành phố, có thể lấy mình làm gương, quả thật cũng khiến Hạ Tưởng thật lòng khâm phục.
Huyện Bào Mã nằm ở Tây Bắc của thành phố Thiên Trạch, Tây Bắc giáp với Nội Mông, Đông Bắc giáp tỉnh Liêu, hình thành một mảnh đất tam giác, tuy rằng không nổi tiếng bằng vùng Tam Giác Vàng, nhưng trong con mắt của một số tay buôn lậu thuốc phiện, đây cũng là mảnh đất thiên đường.
Huyện Bào Mã có thảo nguyên trải dài và vùng núi rừng không có bóng người, cũng có người gieo trồng cây thuốc phiện trái phép, nhưng diện tích không lớn, không hình thành được trào lưu, tuy nhiên dường như có một năm thiếu chút nữa gây thành sự kiện lớn, may mắn phát hiện sớm, nếu không có khả năng trở thành một khu căn cứ thuốc phiện. Gieo trồng không được, có không ít người từ trong Nội Mông và tỉnh Liêu buôn lậu thuốc phiện, bởi vì là khu vực tam giác không có ai quản lý, hơn nữa thảo nguyên và rừng rậm rất bao la, kẻ buôn ma túy giống như con thuyền nhỏ ẩn náu trong biển rộng, rất khó bị bắt.
Có mấy lần rõ ràng nhận được tin báo xác thực, báo đang có giao dịch thuốc phiện ở nơi này, kết quả vài lần mai phục đều vô nghĩa. Lưu Nhất Cửu hoài nghi cục Công an huyện có nội gián, tự mình dẫn người đi cắm điểm, cắm điểm hơn một tháng, nghị lực phi thường, người người đều thán phục.
Lưu Nhất Cửu đã không tra thì thôi, hễ tra thì phải tra ra manh mối, bởi vì buôn lậu thuốc phiện ở huyện Bào Mã luôn là cái u ác tính không trị tận gốc không được, liên tục vài năm bị tỉnh chỉ đích danh, nhưng mỗi năm trị mỗi năm tro tàn lại cháy, hơn nữa quy mô buôn lậu hiện tại so với trước kia còn lớn hơn, có xu thế càng ngàng càng điên cuồng, y không tin, thề không dọn sạch sẽ không bỏ qua.
Cũng chính là Lưu Nhất Cửu, nếu đổi người khác, ai cũng không có can đảm dám lấy thân thể của mình ra đùa giỡn, dám ở nơi trời đông tuyết phủ cắm điểm hơn một tháng, không muốn sống nữa rồi? Đám cảnh sát đi theo Lưu Nhất Cửu từng người từng người quay về, bọn họ đều không trụ lại được, chỉ có Lưu Nhất Cửu từ đầu tới cuối kiên trì tới cùng.
Bởi vậy Lưu Nhất Cửu ở cục công an thành phố được người kính nể không phải là không có nguyên nhân, y dốc sức mình ra để đổi lấy sự kính trọng.
Bản lĩnh không phụ lòng người, ý chí vững vàng cắm điểm hơn một tháng, rốt cục Lưu Nhất Cửu cũng bắt được một tên tội phạm tình nghi quan trọng đã có lệnh truy nã nhưng từ trước đến giờ vẫn không quy án… Lô Thắng. Lô Thắng 40 tuổi, lòng lang dạ sói, mọi người đặt hắn biệt hiệu là lô hồ lang, có ý nghĩa y cũng xảo quyệt như hồ ly, cũng độc ác như hồ ly.
Sau khi Lô Thắng bị bắt, chết cũng không nhận tội, cũng không phối hợp với nhân viên điều tra, bởi vì căn cứ số lượng buôn lậu thuốc phiện của y, bị bắn chết một trăm lần cũng đủ, đằng nào cũng chết, hà tất gì phải liên lụy đến người khác.
Sự tình chuyển biến từ sau cái chết ngoài dự liệu của Lại Quang Minh.
Lại Quang Minh vừa chết, Lô Thắng không biết sao liền vội vàng chủ động đề xuất trao đổi điều kiện. Y muốn khai báo, nhưng muốn Lưu Nhất Cửu phải đáp ứng y một việc, y muốn lưu lại một khoản tiền cho người nhà của y, không cần nhiều, chỉ cần mấy chục ngàn tệ, đủ cho đứa con trai của y đến trường là được.
Lô Thắng có vợ và đứa con nhỏ, đứa con 10 tuổi, đang học ở trường tiểu học.
Lưu Nhất Cửu biết được đây là manh mối quan trọng, nên đã trước tiên đáp ứng nguyện vọng của y. Lô Thắng liền kể ra một sự thật kinh người, tất cả người buôn lậu thuốc phiện đều phải giao tiền cho Lại Quang Minh, bởi vì Lại Quang Minh mới là tên trùm thuốc phiện lớn nhất của huyện Bào Mã.
Kẻ buôn bán thuốc phiện ở huyện Bào Mã hung hăng ngang ngược, lệnh cấm cũng không sợ, là do bàn tay đen tối của Lại Quang Minh đứng phía sau. Theo Lô Thắng giải thích, tất cả thuốc phiện của mấy tay buôn lậu thuốc phiện trước tiên đều do Lại Quang Minh bảo quản, sau đó định kỳ sẽ tìm y thanh toán. Nếu ai không qua tay của y, thì người đó đừng nghĩ đến chuyện an toàn. Trước kia có người không nghe lời của y, tự mình buôn lậu bị cảnh sát phát hiện , không có chỗ chạy trốn đã bị giết chết tại chỗ. Khi lên báo còn nói không những có mưu đồ chạy trốn, còn uy hiếp sự an toàn sinh mạng của cảnh sát.
Từ đó về sau, ai muốn buôn bán ma túy kiếm tiền, người đó nhất định cũng phải phục tùng theo sự quản lý thống nhất của Lại Quang Minh, nếu không đừng nói kiếm tiền, ngay cả sinh mạng cũng khó giữ. Cũng đừng nói, ai gia nhập vào sự quản lý của Lại Quang Minh, người đó mãi mãi sẽ bình an vô sự.
Lưu Nhất Cửu đi cắm điểm, những người buôn bán ma túy của huyện Bào Mã đều biết, không ai còn dám mạo hiểm. Ai cũng nghĩ Lưu Nhất Cửu chỉ cắm điểm mươi ngày, tám ngày sẽ rút lui, không ngờ một tháng cũng không thấy có dấu hiệu rút lui. Lô Thắng không chờ được, bởi vì vợ của y bị bệnh nặng nằm một chỗ, cần có tiền để chữa bệnh, y phải buôn thuốc phiện thêm một chuyến nữa mới có tiền chữa bệnh, bí quá hoá liều .
Rất không may, không ngờ sa lưới.
– Hệ thống công an Huyện Bào Mã, từ trong gốc rễ cũng mục nát.
Lưu Nhất Cửu đập bàn “Bộp” một cái:
– Tôi nói một câu hơi khó nghe, từ Cục trưởng đến đội trưởng bên dưới, toàn bộ đem ra bắn có lẽ sẽ có một hai người chết oan uổng, bắn chết một nửa, tuyệt đối có không ít người lọt lưới.
Y uống hơi nhiều, đỏ mặt tía tai, tức giận khôn cùng.
– Thị trưởng Hạ, tôi không phải cáo trạng, tôi chỉ muốn bàn việc. Vấn đề của hệ thống công an huyện Bào Mã không phải một ngày hai ngày có thể nói hết, toàn bộ huyện Bào Mã đều dưới sự khống chế của Biện Hữu Thủy, có bất cứ chuyện gì đều bị hắn chế ngự hết, ai tới thành phố tố cáo cũng vô dụng, đến thành phố vốn không có kết quả gì, vì sao? Chính là bởi vì Biện Hữu Thủy là người của Bí thư Trần, Biện Hữu Thủy một tay che trời ở huyện Bào Mã, đó cũng là căn nguyên bây giờ thuốc phiện tràn ngập ở huyện Bào Mã. Tôi cũng không tin, Phó cục trưởng cục Công an tự mình tham gia buôn thuốc phiện, hay là một tên trùm lớn nhất của huyện, Biện Hữu Thủy một chút cũng không biết rõ việc này?
Nói xấu sau lưng Bí thư Thành ủy tóm lại không tốt, huống chi Hạ Tưởng còn là Thị trưởng? May mắn không có người ngoài, nếu không may rơi vào tai Trần Khiết Văn, lại khó xử.
Tuy nhiên điều khiến Hạ Tưởng hơi kinh ngạc chính là, Lưu Nhất Cửu trong lòng dường như rất hận thù sôi sục, không phải bức xúc của việc phá án, ngược lại xuất phát từ lòng căm phẫn.
Quả thật, Lưu Nhất Cửu nói cũng có lý, phòng công an huyện xảy ra vấn đề lớn, nếu như nói Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện không hề biết gì, đó là gạt người. Biện Hữu Thủy nếu có thể một tay che trời ở huyện Bào Mã, những suy tính nhỏ của mỗi người phía dưới gã lại không nắm được rõ ràng? Nếu gã không hiểu rõ, gã sẽ không thể hoàn toàn khống chế cục diện huyện Bào Mã.
Bởi vậy cũng phát sinh ra rất nhiều nghịch lý, cho dù là Bí thư nào đều phải nắm quyền trong tay, nhưng thường thường sau sự cố quan trọng xảy ra, hoặc là Phó chủ tịch huyện bị cách chức, hoặc là Chủ tịch huyện bị xử phạt, Bí thư thường không hề được nhắc đến, dường như không tông tại vậy. Vì sao lúc khen thưởng Bí thư luôn nhắc đến trước tiên, nhưng khi xảy ra vấn đề Bí thư lại ít bị nhắc đến? Bí thư phải chủ trì mọi công việc, đối với công việc của ai đều có thể khoa tay múa chân, nhưng công việc của ai mà phạm phải sai lầm lớn, gã lại thành người ngoài cuộc?
Làm quan có vị thế của làm quan, lão làng ưu tiên, chính là quy tắc trong chốn quan trường, không muốn hiểu cũng cố hiểu. Dù sao nhân vật số một cũng rất tốt, ưu đãi nhiều, chỗ có hại sẽ ít hơn, cho nên mọi người mới cố gắng tiến thủ, phải là nhân vật số một mới được. Lợi ích của nhân vật số một quá rõ ràng, lợi ích thì mình hưởng, tiếng xấu người khác chịu.
Đợi khi nào pháp luật hoàn thiện, quy chế đi vào nề nếp rồi, khi trách nhiệm của nhân vật số một được thực thi rồi, lúc này nhân vật số một mới đề cao cảnh giác, không để cho quyền lực không có cơ chế giám sát.
– Không phải tôi nói lung tung, tôi dám nói Trưởng phòng công an huyện Bào Mã Hà Trạch Lâm cũng có phần, Phó cục trưởng của y buôn lậu thuốc phiện, y là trưởng phòng lại không biết rõ, có quỷ mới tin. Mấy Phó cục trưởng bên trong Cục công an thành phố, ai có suy tính gì Bùi Nhất Phong đều biếu rõ. Phía dưới phòng huyện càng ít, người bình thường cũng đều biết, ai chẳng biết ai?
Lưu Nhất Cửu càng nói càng nhiều, càng đi sâu vào vấn đề, Bành Vân Phong cảm thấy khó chịu, liền vội ngắt lời:
– Nhất Cửu, anh uống ít rượu nói ít một chút, ăn nhiều một chút đi, uống nhiều rượu hại người thôi, anh lại nằm cắm điểm ở trong rừng sâu núi thẳm hơn một tháng trời, thân thể nhất định bị không ít gió lạnh, nếu không khỏe thì nằm viện tĩnh dưỡng một thời gian.
– Tôi tĩnh dưỡng cái mẹ gì, tôi hận vì không thể tự tay bắn chết đám cháu chắt của huyện Bào Mã.
Lưu Nhất Cửu mắng thô tục, bỗng nhiên lại khóc rống lên.
– Lô Thắng sống không được rồi, là tôi tự tay bắt được y. Nhưng tôi không bắt y không được, y là kẻ buôn bán ma túy lớn nhất còn lại của huyện Bào Mã. Lô Thắng ơi Lô Thắng, cậu nói cậu là một vị cảnh sát tốt như vậy, vì sao cậu phải đi buôn lậu thuốc phiện? Mẹ kiếp, cậu buôn lậu thuốc phiện thì buôn lậu, vì sao lại buôn ở huyện Bào Mã, chẳng phải buộc tôi đi bắt cậu sao?
Có chuyện? Hạ Tưởng thấy Lưu Nhất Cửu khóc với bộ dáng thương tâm, biết y quả thật là bực bội, nên cũng không khuyên y, chờ sự thương tâm của y qua đi, nhất định y sẽ chủ động mở lời.
– Thị trưởng Hạ, tôi còn nhiều chuyện phải báo cáo, chính là sự việc của Kỷ Phong Thanh, tôi cũng tra được manh mối, buổi tối đêm đó y tự sát, y đã cùng uống rượu với Từ Hâm.
Lưu Nhất Cửu giống như đứa nhỏ lau khô nước mắt:
– Tôi xem như vì anh làm một chút chuyện, hy vọng anh cũng có thể giúp tôi một tay.
Lưu Nhất Cửu quả thật biết cách nói, nói tựa như đang cò kè mặc cả với Hạ Tưởng. Cũng biết Hạ Tưởng là Thị trưởng, là lãnh đạo cấp trên, có thể bất cứ lúc nào thay đổi sắc mặt bỏ đi. Giới lãnh đạo ở trên cao, kiêng kị nhất là nói điều kiện tranh công với lãnh đạo.
Bành Vân Phong thay đổi sắc mặt, vội giải thích:
– Thị trưởng Hạ, Nhất Cửu uống rượu nhiều nên nói không ra gì, y kỳ thật mong anh giúp đỡ y.
Sau đó lại trách cứ Lưu Nhất Cửu.
– Nhất Cửu, cậu sao lại nói chuyện như vậy với Thị trưởng Hạ? Cậu sau này phải sửa lại tật xấu uống rượu này đi.
Hạ Tưởng khoát tay:
– Không sao đâu, Vân Phong, không nên trách Nhất Cửu, y là người trọng tình nghĩa, tôi hiểu lòng y. Cậu trách cứ Nhất Cửu, là cảm thấy tôi không có tấm lòng bao dung rồi?
Nghe được lời này, Bành Vân Phong biết Thị trưởng Hạ quả thật không tức giận, vội cười:
– Tôi nói bậy rồi, tôi tự phạt mình ba chén rượu.
Từ Tử Kỳ cũng nói:
– Tôi cũng cùng Trưởng ban thư ký uống ba chén.
Hạ Tưởng cũng cười, Từ Tử Kỳ tìm lối thoát cho Bành Vân Phong, có tiến bộ không ít.
– Thị trưởng Hạ, tôi biết Lô Thắng thoát không khỏi tội chết, y tội ác tày trời, nhưng thật ra y cũng bị áp bức.Tôi không yêu cầu anh xin toà án giảm án, chỉ hy vọng anh có thể làm cho y chết có ý nghĩa một chút. Y đã nói, y có chết, cũng muốn chết ở trong tay của tôi.
Nhắc tới Lô Thắng, Lưu Nhất Cửu đau khổ đến rơi lệ.
Lưu Nhất Cửu làm sao thế, làm sao có thể vì một tên buôn bán ma túy lại có thể khó lóc nức nở xót thương thế kia?Hạ Tưởng sắc mặt trầm xuống:
– Một đại nam nhân, không nên khóc lóc sướt mướt, có chuyện gì thì nên nói ra. Khóc thì giải quyết được vấn đề gì?
Một câu nói đã khiến Lưu Nhất Cửu dở khóc dở cười, y vội nói:
– Vâng, vâng, Thị trưởng Hạ anh không biết, Lô Thắng là bạn chiến đấu của tôi, là ân nhân cứu mạng của tôi, y ban đầu là đội trưởng đại đội phòng chống ma túy, lập ra vô số công trạng, tự tay bắt được mấy chục tên buôn bán ma túy, là một vị anh hùng trong việc phòng chống ma túy, bởi vì bị đối xử không công bằng, bị ép đi đến con đường phải buôn bán ma túy…
Sau khi Nghe xong chuyện của Lô Thắng, Hạ Tưởng giận tím mặt, đập bàn đứng dậy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |