Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.moe là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Quan Trường – Quyển 9 » Phần 183

Quan Trường - Quyển 9

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 183

Lưu Nhất Cửu ở huyện Bào Mã tổng cộng một tháng hai mươi ngày, hơn nữa còn ở vùng rừng sâu núi thẳm của huyện Bào Mã. Chưa đề cập tới huyện Bào Mã khí hậu rét lạnh hơn so với thành phố Thiên Trạch vì lệch về phía bắc hơn 100km, một mình nằm ở trong nơi vùng sâu núi thẳm hơn một tháng dài, người bình thường cũng chịu không nổi.

Huống chi Lưu Nhất Cửu là Phó cục trưởng cục công an thành phố, có thể lấy mình làm gương, quả thật cũng khiến Hạ Tưởng thật lòng khâm phục.

Huyện Bào Mã nằm ở Tây Bắc của thành phố Thiên Trạch, Tây Bắc giáp với Nội Mông, Đông Bắc giáp tỉnh Liêu, hình thành một mảnh đất tam giác, tuy rằng không nổi tiếng bằng vùng Tam Giác Vàng, nhưng trong con mắt của một số tay buôn lậu thuốc phiện, đây cũng là mảnh đất thiên đường.

Huyện Bào Mã có thảo nguyên trải dài và vùng núi rừng không có bóng người, cũng có người gieo trồng cây thuốc phiện trái phép, nhưng diện tích không lớn, không hình thành được trào lưu, tuy nhiên dường như có một năm thiếu chút nữa gây thành sự kiện lớn, may mắn phát hiện sớm, nếu không có khả năng trở thành một khu căn cứ thuốc phiện. Gieo trồng không được, có không ít người từ trong Nội Mông và tỉnh Liêu buôn lậu thuốc phiện, bởi vì là khu vực tam giác không có ai quản lý, hơn nữa thảo nguyên và rừng rậm rất bao la, kẻ buôn ma túy giống như con thuyền nhỏ ẩn náu trong biển rộng, rất khó bị bắt.

Có mấy lần rõ ràng nhận được tin báo xác thực, báo đang có giao dịch thuốc phiện ở nơi này, kết quả vài lần mai phục đều vô nghĩa. Lưu Nhất Cửu hoài nghi cục Công an huyện có nội gián, tự mình dẫn người đi cắm điểm, cắm điểm hơn một tháng, nghị lực phi thường, người người đều thán phục.

Lưu Nhất Cửu đã không tra thì thôi, hễ tra thì phải tra ra manh mối, bởi vì buôn lậu thuốc phiện ở huyện Bào Mã luôn là cái u ác tính không trị tận gốc không được, liên tục vài năm bị tỉnh chỉ đích danh, nhưng mỗi năm trị mỗi năm tro tàn lại cháy, hơn nữa quy mô buôn lậu hiện tại so với trước kia còn lớn hơn, có xu thế càng ngàng càng điên cuồng, y không tin, thề không dọn sạch sẽ không bỏ qua.

Cũng chính là Lưu Nhất Cửu, nếu đổi người khác, ai cũng không có can đảm dám lấy thân thể của mình ra đùa giỡn, dám ở nơi trời đông tuyết phủ cắm điểm hơn một tháng, không muốn sống nữa rồi? Đám cảnh sát đi theo Lưu Nhất Cửu từng người từng người quay về, bọn họ đều không trụ lại được, chỉ có Lưu Nhất Cửu từ đầu tới cuối kiên trì tới cùng.

Bởi vậy Lưu Nhất Cửu ở cục công an thành phố được người kính nể không phải là không có nguyên nhân, y dốc sức mình ra để đổi lấy sự kính trọng.

Bản lĩnh không phụ lòng người, ý chí vững vàng cắm điểm hơn một tháng, rốt cục Lưu Nhất Cửu cũng bắt được một tên tội phạm tình nghi quan trọng đã có lệnh truy nã nhưng từ trước đến giờ vẫn không quy án… Lô Thắng. Lô Thắng 40 tuổi, lòng lang dạ sói, mọi người đặt hắn biệt hiệu là lô hồ lang, có ý nghĩa y cũng xảo quyệt như hồ ly, cũng độc ác như hồ ly.

Sau khi Lô Thắng bị bắt, chết cũng không nhận tội, cũng không phối hợp với nhân viên điều tra, bởi vì căn cứ số lượng buôn lậu thuốc phiện của y, bị bắn chết một trăm lần cũng đủ, đằng nào cũng chết, hà tất gì phải liên lụy đến người khác.

Sự tình chuyển biến từ sau cái chết ngoài dự liệu của Lại Quang Minh.

Lại Quang Minh vừa chết, Lô Thắng không biết sao liền vội vàng chủ động đề xuất trao đổi điều kiện. Y muốn khai báo, nhưng muốn Lưu Nhất Cửu phải đáp ứng y một việc, y muốn lưu lại một khoản tiền cho người nhà của y, không cần nhiều, chỉ cần mấy chục ngàn tệ, đủ cho đứa con trai của y đến trường là được.

Lô Thắng có vợ và đứa con nhỏ, đứa con 10 tuổi, đang học ở trường tiểu học.

Lưu Nhất Cửu biết được đây là manh mối quan trọng, nên đã trước tiên đáp ứng nguyện vọng của y. Lô Thắng liền kể ra một sự thật kinh người, tất cả người buôn lậu thuốc phiện đều phải giao tiền cho Lại Quang Minh, bởi vì Lại Quang Minh mới là tên trùm thuốc phiện lớn nhất của huyện Bào Mã.

Kẻ buôn bán thuốc phiện ở huyện Bào Mã hung hăng ngang ngược, lệnh cấm cũng không sợ, là do bàn tay đen tối của Lại Quang Minh đứng phía sau. Theo Lô Thắng giải thích, tất cả thuốc phiện của mấy tay buôn lậu thuốc phiện trước tiên đều do Lại Quang Minh bảo quản, sau đó định kỳ sẽ tìm y thanh toán. Nếu ai không qua tay của y, thì người đó đừng nghĩ đến chuyện an toàn. Trước kia có người không nghe lời của y, tự mình buôn lậu bị cảnh sát phát hiện , không có chỗ chạy trốn đã bị giết chết tại chỗ. Khi lên báo còn nói không những có mưu đồ chạy trốn, còn uy hiếp sự an toàn sinh mạng của cảnh sát.

Từ đó về sau, ai muốn buôn bán ma túy kiếm tiền, người đó nhất định cũng phải phục tùng theo sự quản lý thống nhất của Lại Quang Minh, nếu không đừng nói kiếm tiền, ngay cả sinh mạng cũng khó giữ. Cũng đừng nói, ai gia nhập vào sự quản lý của Lại Quang Minh, người đó mãi mãi sẽ bình an vô sự.

Lưu Nhất Cửu đi cắm điểm, những người buôn bán ma túy của huyện Bào Mã đều biết, không ai còn dám mạo hiểm. Ai cũng nghĩ Lưu Nhất Cửu chỉ cắm điểm mươi ngày, tám ngày sẽ rút lui, không ngờ một tháng cũng không thấy có dấu hiệu rút lui. Lô Thắng không chờ được, bởi vì vợ của y bị bệnh nặng nằm một chỗ, cần có tiền để chữa bệnh, y phải buôn thuốc phiện thêm một chuyến nữa mới có tiền chữa bệnh, bí quá hoá liều .

Rất không may, không ngờ sa lưới.

– Hệ thống công an Huyện Bào Mã, từ trong gốc rễ cũng mục nát.

Lưu Nhất Cửu đập bàn “Bộp” một cái:

– Tôi nói một câu hơi khó nghe, từ Cục trưởng đến đội trưởng bên dưới, toàn bộ đem ra bắn có lẽ sẽ có một hai người chết oan uổng, bắn chết một nửa, tuyệt đối có không ít người lọt lưới.

Y uống hơi nhiều, đỏ mặt tía tai, tức giận khôn cùng.

– Thị trưởng Hạ, tôi không phải cáo trạng, tôi chỉ muốn bàn việc. Vấn đề của hệ thống công an huyện Bào Mã không phải một ngày hai ngày có thể nói hết, toàn bộ huyện Bào Mã đều dưới sự khống chế của Biện Hữu Thủy, có bất cứ chuyện gì đều bị hắn chế ngự hết, ai tới thành phố tố cáo cũng vô dụng, đến thành phố vốn không có kết quả gì, vì sao? Chính là bởi vì Biện Hữu Thủy là người của Bí thư Trần, Biện Hữu Thủy một tay che trời ở huyện Bào Mã, đó cũng là căn nguyên bây giờ thuốc phiện tràn ngập ở huyện Bào Mã. Tôi cũng không tin, Phó cục trưởng cục Công an tự mình tham gia buôn thuốc phiện, hay là một tên trùm lớn nhất của huyện, Biện Hữu Thủy một chút cũng không biết rõ việc này?

Nói xấu sau lưng Bí thư Thành ủy tóm lại không tốt, huống chi Hạ Tưởng còn là Thị trưởng? May mắn không có người ngoài, nếu không may rơi vào tai Trần Khiết Văn, lại khó xử.

Tuy nhiên điều khiến Hạ Tưởng hơi kinh ngạc chính là, Lưu Nhất Cửu trong lòng dường như rất hận thù sôi sục, không phải bức xúc của việc phá án, ngược lại xuất phát từ lòng căm phẫn.

Quả thật, Lưu Nhất Cửu nói cũng có lý, phòng công an huyện xảy ra vấn đề lớn, nếu như nói Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện không hề biết gì, đó là gạt người. Biện Hữu Thủy nếu có thể một tay che trời ở huyện Bào Mã, những suy tính nhỏ của mỗi người phía dưới gã lại không nắm được rõ ràng? Nếu gã không hiểu rõ, gã sẽ không thể hoàn toàn khống chế cục diện huyện Bào Mã.

Bởi vậy cũng phát sinh ra rất nhiều nghịch lý, cho dù là Bí thư nào đều phải nắm quyền trong tay, nhưng thường thường sau sự cố quan trọng xảy ra, hoặc là Phó chủ tịch huyện bị cách chức, hoặc là Chủ tịch huyện bị xử phạt, Bí thư thường không hề được nhắc đến, dường như không tông tại vậy. Vì sao lúc khen thưởng Bí thư luôn nhắc đến trước tiên, nhưng khi xảy ra vấn đề Bí thư lại ít bị nhắc đến? Bí thư phải chủ trì mọi công việc, đối với công việc của ai đều có thể khoa tay múa chân, nhưng công việc của ai mà phạm phải sai lầm lớn, gã lại thành người ngoài cuộc?

Làm quan có vị thế của làm quan, lão làng ưu tiên, chính là quy tắc trong chốn quan trường, không muốn hiểu cũng cố hiểu. Dù sao nhân vật số một cũng rất tốt, ưu đãi nhiều, chỗ có hại sẽ ít hơn, cho nên mọi người mới cố gắng tiến thủ, phải là nhân vật số một mới được. Lợi ích của nhân vật số một quá rõ ràng, lợi ích thì mình hưởng, tiếng xấu người khác chịu.

Đợi khi nào pháp luật hoàn thiện, quy chế đi vào nề nếp rồi, khi trách nhiệm của nhân vật số một được thực thi rồi, lúc này nhân vật số một mới đề cao cảnh giác, không để cho quyền lực không có cơ chế giám sát.

– Không phải tôi nói lung tung, tôi dám nói Trưởng phòng công an huyện Bào Mã Hà Trạch Lâm cũng có phần, Phó cục trưởng của y buôn lậu thuốc phiện, y là trưởng phòng lại không biết rõ, có quỷ mới tin. Mấy Phó cục trưởng bên trong Cục công an thành phố, ai có suy tính gì Bùi Nhất Phong đều biếu rõ. Phía dưới phòng huyện càng ít, người bình thường cũng đều biết, ai chẳng biết ai?

Lưu Nhất Cửu càng nói càng nhiều, càng đi sâu vào vấn đề, Bành Vân Phong cảm thấy khó chịu, liền vội ngắt lời:

– Nhất Cửu, anh uống ít rượu nói ít một chút, ăn nhiều một chút đi, uống nhiều rượu hại người thôi, anh lại nằm cắm điểm ở trong rừng sâu núi thẳm hơn một tháng trời, thân thể nhất định bị không ít gió lạnh, nếu không khỏe thì nằm viện tĩnh dưỡng một thời gian.

– Tôi tĩnh dưỡng cái mẹ gì, tôi hận vì không thể tự tay bắn chết đám cháu chắt của huyện Bào Mã.

Lưu Nhất Cửu mắng thô tục, bỗng nhiên lại khóc rống lên.

– Lô Thắng sống không được rồi, là tôi tự tay bắt được y. Nhưng tôi không bắt y không được, y là kẻ buôn bán ma túy lớn nhất còn lại của huyện Bào Mã. Lô Thắng ơi Lô Thắng, cậu nói cậu là một vị cảnh sát tốt như vậy, vì sao cậu phải đi buôn lậu thuốc phiện? Mẹ kiếp, cậu buôn lậu thuốc phiện thì buôn lậu, vì sao lại buôn ở huyện Bào Mã, chẳng phải buộc tôi đi bắt cậu sao?

Có chuyện? Hạ Tưởng thấy Lưu Nhất Cửu khóc với bộ dáng thương tâm, biết y quả thật là bực bội, nên cũng không khuyên y, chờ sự thương tâm của y qua đi, nhất định y sẽ chủ động mở lời.

– Thị trưởng Hạ, tôi còn nhiều chuyện phải báo cáo, chính là sự việc của Kỷ Phong Thanh, tôi cũng tra được manh mối, buổi tối đêm đó y tự sát, y đã cùng uống rượu với Từ Hâm.

Lưu Nhất Cửu giống như đứa nhỏ lau khô nước mắt:

– Tôi xem như vì anh làm một chút chuyện, hy vọng anh cũng có thể giúp tôi một tay.

Lưu Nhất Cửu quả thật biết cách nói, nói tựa như đang cò kè mặc cả với Hạ Tưởng. Cũng biết Hạ Tưởng là Thị trưởng, là lãnh đạo cấp trên, có thể bất cứ lúc nào thay đổi sắc mặt bỏ đi. Giới lãnh đạo ở trên cao, kiêng kị nhất là nói điều kiện tranh công với lãnh đạo.

Bành Vân Phong thay đổi sắc mặt, vội giải thích:

– Thị trưởng Hạ, Nhất Cửu uống rượu nhiều nên nói không ra gì, y kỳ thật mong anh giúp đỡ y.

Sau đó lại trách cứ Lưu Nhất Cửu.

– Nhất Cửu, cậu sao lại nói chuyện như vậy với Thị trưởng Hạ? Cậu sau này phải sửa lại tật xấu uống rượu này đi.

Hạ Tưởng khoát tay:

– Không sao đâu, Vân Phong, không nên trách Nhất Cửu, y là người trọng tình nghĩa, tôi hiểu lòng y. Cậu trách cứ Nhất Cửu, là cảm thấy tôi không có tấm lòng bao dung rồi?

Nghe được lời này, Bành Vân Phong biết Thị trưởng Hạ quả thật không tức giận, vội cười:

– Tôi nói bậy rồi, tôi tự phạt mình ba chén rượu.

Từ Tử Kỳ cũng nói:

– Tôi cũng cùng Trưởng ban thư ký uống ba chén.

Hạ Tưởng cũng cười, Từ Tử Kỳ tìm lối thoát cho Bành Vân Phong, có tiến bộ không ít.

– Thị trưởng Hạ, tôi biết Lô Thắng thoát không khỏi tội chết, y tội ác tày trời, nhưng thật ra y cũng bị áp bức.Tôi không yêu cầu anh xin toà án giảm án, chỉ hy vọng anh có thể làm cho y chết có ý nghĩa một chút. Y đã nói, y có chết, cũng muốn chết ở trong tay của tôi.

Nhắc tới Lô Thắng, Lưu Nhất Cửu đau khổ đến rơi lệ.

Lưu Nhất Cửu làm sao thế, làm sao có thể vì một tên buôn bán ma túy lại có thể khó lóc nức nở xót thương thế kia?Hạ Tưởng sắc mặt trầm xuống:

– Một đại nam nhân, không nên khóc lóc sướt mướt, có chuyện gì thì nên nói ra. Khóc thì giải quyết được vấn đề gì?

Một câu nói đã khiến Lưu Nhất Cửu dở khóc dở cười, y vội nói:

– Vâng, vâng, Thị trưởng Hạ anh không biết, Lô Thắng là bạn chiến đấu của tôi, là ân nhân cứu mạng của tôi, y ban đầu là đội trưởng đại đội phòng chống ma túy, lập ra vô số công trạng, tự tay bắt được mấy chục tên buôn bán ma túy, là một vị anh hùng trong việc phòng chống ma túy, bởi vì bị đối xử không công bằng, bị ép đi đến con đường phải buôn bán ma túy…

Sau khi Nghe xong chuyện của Lô Thắng, Hạ Tưởng giận tím mặt, đập bàn đứng dậy.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Danh sách truyện cùng bộ:
Quan Trường – Quyển 1
Quan Trường – Quyển 2
Quan Trường – Quyển 3
Quan Trường – Quyển 4
Quan Trường – Quyển 5
Quan Trường – Quyển 6
Quan Trường – Quyển 7
Quan Trường – Quyển 8
Quan Trường – Quyển 9
Quan Trường – Quyển 10
Quan Trường – Quyển 11
Quan Trường – Quyển 12
Quan Trường – Quyển 13
Quan Trường – Quyển 14
Quan Trường – Quyển 15
Quan Trường – Quyển 16
Quan Trường – Quyển 17
Quan Trường – Quyển 18
Quan Trường – Quyển 19
Quan Trường – Quyển 20
Quan Trường – Quyển 21
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 9
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 17/11/2017 22:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Miêu Nghị – Quyển 4
Ánh mắt Tả Nam Xuân trở nên lạnh lẽo, nếu không phải nghe nói vị sơn chủ này đã cứu mạng tiểu sư muội, y đã lập tức phát tác. Thiên Ngoại Thiên ta cũng đã đi qua, chỉ là tiên tịch còn không dọa được ta. Sư muội ta tới cáo từ ngươi đã là vô cùng nể mặt, bảo ngươi hủy tiên tịch là...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Hàn Lập – Quyển 22
Trong màn ánh sáng, từng tiếng nổ long trời lở đất phát ra. Một ngọn núi chọc trời đến cả vạn trượng thình lình xuất hiện trong không trung. Mặt đáy của ngọn núi rộng đến cả trăm vạn dặm, bóng đen của bó hầu như che kín cả khu vực trung tâm thành Thiên Uyên. Tất nhiên với động tĩnh...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Ông bố tuổi 30 - Tác giả The Kid
Sơn Huy là một MC nổi tiếng trên truyền hình, anh đang có trong tay danh vọng và tiền tài. Hồi lúc trẻ anh “yêu sớm”, nên bây giờ anh vô tình có một đứa con gái tuổi teen. Nhưng đứa con gái này cũng “yêu sớm” và vô tình có được một đứa con trai. Mới ở tuổi 30, Huy đã trở thành...
Phân loại: Truyện nonSEX
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân