– Tin tức là do ban Tuyên giáo quản lý, nhà báo Kim, tôi không tiện can dự vào…
– Thị trưởng Hạ, ngài đừng nói với tôi với giọng quan cách nữa. Tôi là muốn giúp ngài dập lửa mà thôi. Nếu như Nguyên Dã nổi điên mà đi khắp nơi rêu rao các tin tức trái chiều, thành phố Thiên Trạch đương nhiên sẽ chẳng còn mặt mũi nào, mà cũng không có lợi cho việc triển khai công việc sau này của ngài… Tôi nghĩ ngài tuy rằng không ngại công khai chân tướng sự thực nhưng cũng không muốn công bố vào lúc này, có đúng thế không?
Trong lòng Hạ Tưởng kinh ngạc, không nhìn ra rằng Kim Nhan Chiếu cũng rất có đầu óc chính trị, chỉ cân nhắc một chút liền đồng ý ngay. Hắn lại muốn xem xem, Nhan Chiếu Kim rốt cuộc là có dụng ý gì.
Kim Nhan Chiêu đã hẹn chắc chắn địa điểm gặp mặt là Vân Phù Thiên – một cái tên gợi cho người ta những suy nghĩ miên man.
Phong cách trang trí của Vân Phù Thiên rất lạ, không phải kiểu Trung Quốc, cũng không kiểu Phương Tây. Có lẽ đó là thứ gọi là nhà hàng kết hợp phong cách Trung Quốc và Phương Tây. Hạ Tưởng tuy rằng không quá kén chọn trong chuyện ăn uống, tuy nhiên cũng không thích lắm hương vị tây không ra tây, ta chẳng phải ta.
Kim Nhan Chiếu mặc một chiếc váy dài, khoác ngoài một chiếc áo gió. Cô mong manh đứng trong gió lạnh, khuôn mặt mềm mại bị lạnh phơn phớt hồng rất đáng yêu, trên chóp mũi còn hơi đỏ, thêm vào gương mặt hơi tròn trịa của cô, hai má đầy đặn, khiến người ta có cảm giác vừa dễ thương vừa hấp dẫn.
Chung quy có người nói, phụ nữ đẹp thì không đáng yêu, phụ nữ đáng yêu thì không đẹp. Kim Nhan Chiếu lại vừa đẹp vừa đáng yêu. Cô bước vào cửa Vân Phù Thiên, vẫn đang bịt một chiếc khẩu trang lớn, chỉ để lộ ra đôi mắt đang nhìn tới nhìn lui. Cái gọi là đôi mắt diễm lệ hẳn là để miêu tả vẻ mặt của cô lúc này. Những người qua đường không ai không bị khí chất mê hồn từ đôi mắt của cô hấp dẫn, đều quay đầu nhìn lại.
Hạ Tưởng liền nghĩ, cái đẹp của phụ nữ vốn là trời cho, phụ nữ đẹp càng không phải là mầm tai họa. Chẳng qua là dưới sự thôi thúc của lòng tham và ham muốn chiếm hữu của đàn ông, anh tranh tôi cướp, cuối cùng vì tranh giành người đẹp mà máu chảy thành sông. Sau khi rút ra kinh nghiệm xương máu, mới rút ra kết luận phụ nữ đẹp là mầm mống của tai họa, lại không tìm kiếm tận gốc nguyên nhân từ lòng tham của chính bản thân mình.
Thực ra quan trường cũng như vậy. Bản thân quyền lực không có gì sai trái, cái sai chính ở con người ai cũng muốn nắm được quyền lực độc tôn. Kỳ thực nếu như một lòng vì việc công, dù cho Bí thư nắm hết quyền lực thì cũng không sao, nhưng thường thì người ta càng nắm nhiều quyền lực thì tham vọng càng lớn, suy nghĩ tư lợi càng nhiều, liền dễ bị mất kiểm soát.
Bất kỳ ai trước khi leo tới vị trí cao đều có những lúc khiêm tốn nhún nhường. Hễ đặt chân tới vị trí cao, khi quyền lực trong tay không còn bị giới hạn liền bành trướng hết mức có thể. Khi đó người ta sẽ cho rằng mình thực sự là duy nhất, thậm chí còn có thể có suy nghĩ ngông cuồng là không có mình sẽ không thể làm được việc gì. Người ta sẽ có thể lấy số mệnh của hàng trăm triệu người để đặt cược cho lợi ích của bản thân mình, còn có thể đặt tiền đồ của cả đất nước vào niềm yêu thích của một người nào đó. Kết quả là cả nước phải trả một cái giá thê thảm.
Thu lại dòng suy nghĩ, Hạ Tưởng cười và bắt tay với Kim Nhan Chiếu. Ấn tượng về Kim Nhan Chiếu trong hắn là một người thông minh, giảo hoạt, hơn nữa điều hiếm gặp là rất biết tư duy, còn có tin thần chuộng chính nghĩa. Hắn cũng thường xuyên theo dõi các chuyên mục tin tức chuyên sâu, Không ai có thể tin, một bản tin có những phân tích sắc bén, dám trực tiếp đối diện với một mặt hiện thực xấu của xã hội lại có thể được viết bởi một cô gái 25 tuổi.
Hạ Tưởng liền có phần đánh giá cao Kim Nhan Chiếu.
– Thị trưởng Hạ, mời được ngài thật khó. Tôi đã mời ngài không dưới mười lần, hôm nay mới mời được ngài hạ cố đến.
Kim Nhan Chiếu vừa cười, đôi mắt liền cong thành một vầng trăng khuyết, vô cùng đẹp và khiến người ta thích thú. Bàn tay nhỏ của cô mềm mại mà thoải mái, thon dài, cảm giác vô cùng dễ chịu. Nghe nói người phụ nữ có bàn tay mềm mại sẽ đảm đang việc gia đình, mà còn biết quan tâm đến đàn ông.
Hạ Tưởng cười ha hả:
– Công việc bề bộn, tôi đâu có thể phân thân ra được. Cô cũng biết gần đây trong thành phố xảy ra rất nhiều chuyện, tôi cũng không cần phải nói nhiều nữa…
– Tôi có một câu hỏi vốn đã tò mò từ lâu, muốn trực tiếp hỏi ngài…
Vào trong phòng, Kim Nhan Chiếu liền cởi bỏ chiếc áo gió bên ngoài, lộ ra chiếc áo len màu phớt hồng bên trong. Những đường cong trên cô thể cô vô cùng hoàn mỹ, bộ ngực đầy đặn, còn đẹp và hấp dẫn hơn những người phụ nữ mà Hạ Tưởng từng gặp. Điểm hấp dẫn nhất của cô chính là chiếc cổ, trắng trẻo và cao, tăng thêm phần nào khí chất cao quý.
– Vấn đề gì?
Hạ Tưởng nhấp một ngụm trà,đây đúng là loại trà Thiết Quan Âm mà hắn thích nhất, hương vị vô cùng thuần khiết. Hắn cũng nửa vô tình nửa cố ý nhìn Kim Nhan Chiếu một cái, trong lòng nghĩ cô cũng là một người con gái biết đoán ý người khác, đến hắn thích uống loại trà gì cũng đã thăm dò kỹ càng, quả thực là không hề đơn giản.
– Tôi vẫn luôn nghĩ, ngài vừa trẻ trung vừa tuấn tú, lại là Thị trưởng, có thể nói là người ưu tú nhất trong những người đàn ông tôi từng gặp. Tại sao xung quanh ngài lại không có phụ nữ xinh đẹp vây quanh?
Kim Nhan Chiếu vừa nói vừa lén cười hì hì, nét thơ ngây lộ ra trong câu nói.
Vì đây không phải trường hợpchính thức, thêm nữa Kim Nhan Chiếu và hắn cũng coi như là chỗ quen biết. Câu hỏi của cô ấy cũng chẳng có gì, Thị trưởng cũng là người, chẳng phải vị thần không được phép đùa cợt. Hạ Tưởng liền cười:
– Không có phụ nữ bên cạnh vắng vẻ yên tĩnh, phụ nữ ở bên thì không ai được yên. Tôi đến thành phố Thiên Trạch là để làm việc, cho nên yên tĩnh một chút, vẫn hơn là ầm ĩ huyên náo.
– Ha ha…
Kim Nhan Chiếu cười ngặt nghẽo.
– Thị trưởng Hạ, ngài không thể phân biệt đối xử với phụ nữ, phụ nữ có thể đội nửa chân trời mà. Hơn nữa, thành phố Thiên Trạch vốn không yên tĩnh, gần đây huyên náo vô cùng. Lời nói của ngài chắc có hàm ý khác.
Tính nhạy cảm chính trị của Kim Nhan Chiếu quá mạnh mẽ, lời của cô mới có thâm ý sâu sắc. Hạ Tưởng lại không muốn nói những vấn đề chính trị nghiêm túc với một cô gái trẻ vừa xinh đẹp lại đáng yêu, liền đổi đề tài:
– Cô nói xem chuyện Nguyên Dã là như thế nào?
– Nguyên Dã là một kẻ chẳng ra gì. Nói thật, tôi chẳng ưa gì cậu ta, nhưng cũng phải thừa nhận cậu ta thực sự rất khôn ngoan. Nhưng có câu lại nói, khôn lắm thì dại nhiều. Lần trước sau khi cậu ta đến thành phố Thiên Trạch, mượn cớ phỏng vấn vụ tai nạn ô tô, đã kiếm một khoản hai mươi nghìn tệ để bịt miệng từ ban Tuyên giáo Thành ủy.
Kim Nhan Chiếu tuy rằng có độ nhạy cảm chính trị nhất định, nhưng cô dù sao cũng chỉ là một cô gái, có thông minh nữa cũng không thể sâu sắc bằng một người đã lăn lộn gần mười năm trong quan trường như Hạ Tưởng. Nói đến việc của Nguyên Dã là cứ nói thẳng tuồn tuột, không cân nhắc cách nói và hàm ý.
– Cậu ta còn tưởng rằng có thể lấy việc đó để uy hiếp ban Tuyên giáo Thành ủy. Ai biết, cậu ta ở thành phố Thiên Trạch đã bị người ta chụp ảnh, dùng ống kính chuyên dụng chụp được giày da hàng hiệu, đồng hồ đắt tiền của cậu ta, vân vân. Dù sao con người cậu ta chính là có cái tính thích khoe mẽ, tất cả những đồ trên người đều là hàng hiệu. Đúng lúc khi cậu ta chuẩn bị bình chọn phóng viên xuất sắc, có người gửi đến tài liệu tố cáo cậu ta. Lãnh đạo tòa soạn nổi giận lôi đình, sa thải cậu ta. Cậu ta hiện giờ đang đi khắp nơi thu thập những tin tức liên quan trong vụ tai nạn xe 227, chuẩn bị lên tiếng đồng thời trên cả báo chí toàn quốc và mạng internet, chính là nhằm một mục đích, bôi nhọ thành phố Thiên Trạch.
Hạ Tưởng không khỏi nhíu mày.
Quả thật, cách làm của Nguyên Dã có phần thiếu suy xét, đối nhân xử thế cũng không xấu hổ, nhưng Thường Hào cũng không biết cách xử lý. Có một số việc phải làm đến tận cùng, nhưng có một số việc chỉ có thể có giới hạn mà thôi. Giống như ảnh chụp cố nhiên là chứng cứ nhưng cũng chỉ có thể làm một điều ràng buộc, có thể qua một con đường nào đó để Nguyên Dã biết, từ đó mà kiềm chế một chút, giữa hai bên còn có chỗ qua lại. Nhưng không cần thiết mà nhất định đòi làm to chuyện thì chẳng khác nào phá hủy hoàn toàn.
Nguyên Dã tuy rằng đã bị tòa soạn sa thải, nhưng y đã làm nhà báo trong một tòa báo cấp quốc gia nhiều năm như vậy, chắc chắn có mạng lưới quan hệ, bạn bè ở trong giới truyền thông trên cả nước đều có. Huống hồ bây giờ có không ít cơ quan truyền thông vì muốn câu khách, thích nhất là đưa những tin đồn thất thiệt, thích nhất là tóm được những tin chính trị dù lớn dù bé, vịn vào đó để kiếm lợi.
Bình tâm mà nói, tuy rằng Hạ Tưởng căm ghét bầu không khí giới quan trường của thành phố Thiên Trạch, muốn dẹp loạn khôi phục lại trật tự, để thành phố Thiên Trạch tiến trên một con đường sáng sủa. Nhưng vụ tai nạn ô tô vẫn cứ không công khai ra ngoài, càng không được để Nguyên Dã xào nấu thành một vụ việc chính trị có tầm ảnh hưởng trên cả nước. Nếu thế vừa bất lợi cho hình tượng của thành phố Thiên Trạch, vừa không có lợi cho việc triển khai công tác thu hút đầu tư của thành phố Thiên Trạch, càng khiến Tỉnh ủy rơi vào thế bị động, không hài lòng với thành phố Thiên Trạch.
Hạ Tưởng phải đứng ở lập trường của Thiên Trạch để suy xét vấn đề. Hắn là Thị trưởng, việc giữ gìn cục diện chính trị đoàn kết ổn định của thành phố Thiên Trạch là điều không thể thoái thác. Mâu thuẫn nội bộ chắc chắn phải giải quyết trong nội bộ, không ai muốn mất mặt trước nhân dân cả nước. Mấu chốt chính là, hiện nay tin tức đăng tải một cách thiếu lương tri và thiếu tính công bằng khách quan. Một khi đưa tin lên, tin tức trái chiều tràn lan hẳn sẽ đưa thành phố Thiên Trạch đến nơi đầu sóng ngọn gió.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |