Nếu không phải bởi vì bần cùng, không phải thành phố Thiên Trạch làm không tốt vấn đề thu nhận, nếu như thành phố Thiên Trạch lớn như vậy có thể dung nạp được cuộc sống và hạnh phúc của mấy chục người lang thang thì bọn họ sẽ không bị ném vào nơi hoang dã thế này.
Gió tuyết đan xen nhau, lại thêm là ở trong núi, gió lạnh thấu xương. Lửa giận trong lồng ngực Hạ Tưởng trào dâng, nhiệt huyết sôi trào, tuyệt đối không cảm thấy lạnh, chỉ hận là mình không thể dốc hết sức để cứu được nhiều người hơn. Hắn hạ quyết tâm, sự kiện lần này tuyệt đối sẽ không nuông chiều, nhất định phải truy cứu trách nhiệm của những người có liên quan. Xét xử nghiêm túc, tuyệt đối không nhẹ tay, dù là có đề cập đến Trần Khiết Văn, hắn cũng sẽ không tiếc trở mặt với bà ta.
Có một số việc có thể không đấu tranh, nhưng có một số việc không thể nhượng bộ. Hạ Tưởng chính là Hạ Tưởng, giữ vững điểm mấu chốt trong đối nhân xử thế của mình.
Nếu như nói cái chết của Kỷ Phong Thanh khiến cho Hạ Tưởng nghĩ đến sai lầm trong việc dùng người. Vậy thì tai nạn xe trước mắt đây càng khiến cho hắn nghĩ đến sự tiêu cực không đấu tranh của mình khi đến thành phố Thiên Trạch, có phải là quá hàm súc quá ôn hòa hay không? Lẽ nào chỉ là vì che giấu ý đồ chính trị thực sự của hắn với thế lực gia tộc mà không thể không tiếp tục thỏa hiệp?
Chẳng lẽ sau khi đảm nhiệm chức Thị trưởng thì không thể không bị trở thành thành một quan liêu thuần chất. Hơn nữa lại còn phải ngụy trang, còn thông đồng làm bậy?
Không, Hạ Tưởng đang dùng sức của mình để giúp một người đang bị biến dạng dưới sức ép của ghế ngồi thoát ra. Cố sức hồi lâu mà vẫn không lôi anh ta ra được, hơn nữa một chân của anh ta bị đè gãy rồi, vẫn còn đang rên rỉ. Rõ ràng là anh ta sắp không chịu đựng được nữa rồi.
Hạ Tưởng cũng không biết có phải là nghĩ nhiều quá đến nóng vội, hay là cứu người không được nên lo lắng, đột nhiên hét lớn lên một tiếng, một chưởng đập vào chỗ ghế ngồi, lập tức da tróc thịt bong, tay phải ứa máu tươi chảy ròng ròng.
Bành Vân Phong hoảng sợ, vội vàng kêu bác sĩ đến giúp Thị trưởng Hạ băng bó. Hạ Tưởng vung tay lên:
– Không cần lo cho tôi. Mau giúp anh ta đi. Nhanh lên, anh ta sắp không xong rồi.
Hạ Tưởng không biết người này. Bành Vân Phong thì lại biết. Ông ta kinh hoàng kêu lên một tiếng.
– Cục trưởng Điền. Chính là Phó cục trưởng thành phố Điền Tinh Vận.
Bùi Nhất Phong vốn vừa đến là muốn cứu Điền Tinh Vận. Nhưng thấy mọi người đều tản ra cứu người, ai dễ cứu thì cứu người đó. Ông ta cũng không tiện đơn phương đi tìm Điền Tinh Vận. Nhưng bây giờ ông ta không như ngày xưa nữa, bụng tròn, eo cứng, cũng không muốn tự mình ra tay. Nhưng Thị trưởng Hạ cũng đã đích thân ra tay, y cứ đứng một bên giả vờ giả vịt chỉ huy thì cũng không hay. Đành phải cúi người xuống cứu người, trong lòng còn nghĩ, có một vị lãnh đạo trẻ cũng không tốt. Người trẻ tuổi sức khỏe cường tráng, việc gì cũng làm được, lại là lãnh đạo. Hắn ta làm gì mình cũng phải làm theo.
Cũng là một cấp trên già một chút cũng tốt. Dù sao thì việc gì cũng không động đến, chỉ chỉ huy bừa thôi. Ông ta cứ thế ở bên chỉ dùng miệng chứ chẳng cần phải động chân tay thế này.
Tuy nhiên chỉ làm được một lúc là ông ta thấy thật khâm phục Thị trưởng Hạ. Cứ tưởng rằng Thị trưởng Hạ là muốn thể hiện, nhưng nghĩ lại thì không phải thế. Dù sao thì cũng không có lãnh đạo cấp trên ở đây, cũng chẳng có phóng viên, thể hiện thì ai xem. Sự thể hiện từ xưa đến nay đều là để lãnh đạo và cơ quan thông tin truyền thông nhìn thấy chứ không phải là để cho cấp dưới thấy. Hơn nữa nhìn thấy dáng vẻ liều lĩnh cứu người của Thị trưởng Hạ, Bùi Nhất Phong nói mình không cảm động thì là nói dối. Ông ta xuất thân là cảnh sát, năm xưa cũng đã từng vượt qua nước sôi lửa bỏng. Tuy là lăn lộn trên chốn quan trường, chai lì và quan liêu rồi nhưng thật sự vẫn rất khâm phục vị lãnh đạo tận tâm thực sự này.
Ai cũng từng có giấc mơ tạo phúc cho nhân dân. Ai cũng không muốn mình trở thành một cán bộ vô tích sự.
Bùi Nhất Phong toàn thân toát mồ hôi. Khi đỡ một người phụ nữ trẻ trên người đầy máu lên, người phụ nữ tỉnh lại, bám lấy cánh tay ông ta:
– Xin cảm ơn ân nhân. Ông đã cứu mạng tôi. Cả đời này tôi xin tạ ơn ông.
Sau khi lên làm cục trưởng đã nghe bao nhiêu lời cảm ơn và lời chửi nhưng chưa bao giờ thực sự cảm động khi nghe một câu nói như hôm nay. Trong nháy mắt, ông ta không còn coi mình là Cục trưởng cục công an nữa mà chỉ coi mình là một người bình thường, gật đầu đáp lại:
– Không cần cảm ơn đâu. Đây là việc tôi nên làm mà.
Một hành động cứu hộ ở cấp bậc cao nhất chưa từng có trong lịch sử thành phố Thiên Trạch, dưới sự dẫn dắt của Thị trưởng Hạ, Cục trưởng Công an, Phó thị trưởng thường trực cùng với Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, đều quên thân phận của mình, với thân phận là một người bình thường gia nhập vào đoàn quân cứu hộ. Hơn nữa không ai là khoe mẽ, làm chơi cho có, ai cũng dốc sức hết mình.
Quần áo của Hạ Tưởng bị rách mấy chỗ, tay phải chảy máu. Cánh tay trái của Dương Kiếm đông cả máu, máu đông bên ngoài. Bùi Nhất Phong trẹo chân, đi đường khập khiễng, vết thương nhẹ thôi. Bành Vân Phong trên đầu sưng một cục, ngay cả quầng mắt cũng sưng lên. Mấy nhân vật cấp quan trọng của bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố không cần biết trước đây đã xảy ra mâu thuẫn gì, không cần biết lập trường khác nhau ra sao, bây giờ đều đồng tâm hiệp lực, cảm giác mối quan hệ với nhau gần hơn một nấc.
Sau đó, những dân cư vùng núi đó từ huyện Kim Sơn tới cứu hộ. Công tác cứu hộ coi như dần dần xong xuôi. Lần tai nạn xe này có ba mươi lăm người chết, bị thương nặng mười người. Ngoài ra có năm người bị thương nhẹ. Tổn thất thật là nghiêm trọng. Trong những người bị chết thì người lớn tuổi nhất là 65, nhỏ tuổi nhất là 15.
65 tuổi, đáng lẽ là nên an hưởng tuổi già. 15 tuổi là tuổi đẹp như hoa. Thế mà đều phải đi xuống cõi âm phủ. Hơn nữa lại chết thảm trong trận tuyết ngập trời. Thật là khiến người ta phải thổn thức.
Đợi công tác cứu viện chấm dứt, mấy người Bùi Nhất Phong khi chỉ huy dọn dẹp hiện trường thì Hạ Tưởng một mình đi đến di thể của người chết nhỏ tuổi nhất, im lặng hồi lâu, trong lòng bi phẫn và thê lương.
Tất cả mọi người không dám tiến lên quấy rầy Hạ Tưởng đang suy nghĩ. Ai cũng biết rằng được nổi đau nặng nề và kịch liệt trong lòng Thị trưởng Hạ. Bùi Nhất Phong thậm chí trong nháy mắt còn sinh ra dao động, có nên nói sự thật cho Thị trưởng Hạ biết hay không? Nhưng sau đó thì lý trí của ông ta lại chiến thắng tình cảm. Tuy rằng ông ta đã từng kề vai sát cánh chiến đấu với Thị trưởng Hạ nhưng ông ta biết dù thế nào thì cũng không phải là cùng đi trên một con đường, mâu thuẫn giữa hai người với nhau lớn hơn nhiều so với hợp tác lợi ích.
Tuy nhiên không lâu sau, Bùi Nhất Phong hối tiếc không kịp, căm hận chính mình đáng lẽ nên thật nhanh quyết định dựa vào Thị trưởng Hạ, sớm một bước nói ra chân tướng sự việc thì sẽ không đến nỗi có kết cục như ngày hôm nay.
Công việc cứu viện vừa kết thúc, Mấy người Hạ Tưởng và Bùi Nhất Phong, Dương Kiếm quay trở về thành phố thiên Trạch. Để Đới Quân Luân và mấy người khác ở lại xử lý ổn thỏa công việc. Dọc đường đi, Hạ Tưởng nét mặt nghiêm túc, không nói câu gì. Bùi Nhất Phong liền biết sự tình sẽ không lắng xuống đâu, mấu chốt vẫn còn, hội nghị Hội đồng nhân dân còn chưa tuyên bố thành công bế mạc.
Bí thư Thành ủy nằm viện, Thị trưởng, Phó thị trưởng thường trực ra ngoài cứu người, Chủ tịch Hội đồng nhân dân Sử Đại Hải rối loạn. Phương diện Thành ủy thì còn tốt, Ngô Minh Nghị có thể đảm đương, nhưng về phương diện chính phủ thì Hứa Phàm Hoa tâm thần bất an, không trông cậy được chút nào.
Rất nhiều người đều vô cùng lo lắng. Nghe nói công tác cứu giúp đã chấm dứt, Thị trưởng Hạ đang trên đường về. Ai mà biết được sau khi Thị trưởng Hạ trở về thì sẽ xảy ra cơn gió lốc gì đây.
Quan trường của thành phố Thiên Trạch, ai nấy đều cảm thấy bất an.
Chuyện có liên quan đến việc đề xuất kiến nghị lâm thời, Chủ tịch Hội đồng nhân dân Sử Đại Hải kỳ thật trước đó ít nhiều có biết một chút nội tình. Bởi vì Trần Khiết Văn đã từng tiết lộ một chút với ông ta. Tuy chưa nói rõ nhưng ông ta trong lòng cũng đã rõ. Nhưng sau khi danh sách đề cử đưa ra không phải là Hứa Phàm Hoa mà là Dương Kiếm. Ông ta liền biết là chuyện xấu. Tuy không biết là sai lầm ở đâu nhưng việc thay đổi người không hề có báo trước thì ngay cả Chủ tịch Hội đồng nhân dân cũng chẳng hay biết gì thì chính là ông ta đã không làm tròn bổn phận.
Tuy nói rằng ông ta hai năm nữa là sẽ lui về, cũng chẳng có khả năng thăng quan tiến chức nữa rồi. Nhưng là một nhân vật chính trị, anh cũng muốn lui về trong vinh quang. Không ai muốn bị xử phạt rớt đài cả. Một đời làm quan không hề dễ dàng, nhất thời lại gây nên tiếng xấu, như thế sẽ là tiếng xấu cả đời.
Sử Đại Hải cũng hận Hứa Phàm Hoa.
Bây giờ ông ta lại hận thêm Bùi Nhất Phong.
Làm cái gì cơ chứ? Một chuyện nhỏ dọn sạch những người lang thang cơ nhỡ mà cũng thành chuyện lớn năm mươi mạng người. Lại là vì hai hội (hội đồng nhân dân và mặt trận tổ quốc) mới làm, dường như trên đầu treo thanh kiếm vậy. Ông ta là Chủ tịch Hội đồng nhân dân, tuyệt đối là người đứng mũi chịu sào chịu trách nhiệm đầu tiên.
Thật sự là xui, năm hạn xui xẻo. Càng sợ thì chuyện càng tìm đến. Bây giờ sợ nhất là điện thoại trong Tỉnh gọi đến, điện thoại kêu lên một tiếng thì ắt chẳng phải là chuyện hay. Nghe nói Phó bí thư tỉnh ủy Mai Thái Bình trực tiếp mắng Trần Khiết Văn? Đáng lắm. Tự làm tự chịu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |