Bùi Nhất Phong trong lòng một trận kinh hoảng. Năm ngoái thành phố Thiên Trạch cũng chưa từng nhìn thấy trận tuyết lớn như thế. Năm nay sao thế nhỉ? Ông ta không thể không không khuyên Hạ Tưởng :
– Thị trưởng Hạ, cứ đi nữa thì rất nguy hiểm. Ý kiến của tôi là tôi và Phó thị trưởng Dương đến hiện trường là được rồi. Anh không cần phải đi đâu.
Bùi Nhất Phong vừa mở miệng thì những người khác đều vội vàng phụ họa theo. Dương Kiếm cũng hiểu nếu chẳng may Hạ Tưởng có chuyện gì xảy ra thì đây chính là sự cố trọng đại gây chấn động cả Tỉnh ủy. Tất cả những người của Thành ủy Thiên Trạch đều sẽ phải chịu trách nhiệm chính trị tương ứng.
Bành Vân Phong cũng khuyên.
Hạ Tưởng vỗ nhẹ nhẹ vào tay vịn trên ghế:
– Có lợi thì đi, có khó khăn thì trốn tránh. Việc này tôi không thể làm được. Tôi là Thị trưởng, là quan phụ mẫu của mấy triệu dân thì phải gương mẫu chứ. Không nói gì hùng hồn, chỉ là trong lúc khó khăn nguy hiểm, những cảnh sát không ngại nguy hiểm sinh mạnh, khi cứu người gặp nạn lúc ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy Thị trưởng đang ở hiện trường chỉ huy, thì tôi nghĩ dù tôi có là một ngọn cờ thì cũng sẽ tung bay trong gió tuyết.
Lời nói của Hạ Tưởng không phải là lời nói quan trường khách sáo, mà là lời nói thực tế. Vừa không bi tráng cũng không nhiệt huyết nhưng lại âm vang nặng trịch trong lòng mỗi người. Thị trưởng cũng được, Bí thư cũng tốt, chính là một ngọn cờ. Chỉ cần ngọn cờ đó không đổ, tinh thần không sụp đổ thì thắng lợi là điều bảo đảm.
Bùi Nhất Phong nắm chặt hai bàn tay mình:
– Phó thị trưởng Dương, Vân Phong, các anh theo sát bên Thị trưởng Hạ. Anh ấy mà xảy ra chuyện gì thì tôi tính sổ với các anh đấy.
Lẽ ra với cấp bậc của Bùi Nhất Phong, ông ta không có tư cách nói như vậy với Dương Kiếm. Dương Kiếm nghe xong nhưng không giận, chỉ là gật đầu một cách hơi nặng nề.
Xe đi hơn một tiếng đồng hồ. Cuối cùng thì cũng đã đến địa điểm xảy ra vụ tai nạn. Vừa mới xuống xe nhìn thì tâm trạng của mọi người đều trầm xuống.
Trên mặt đất tuyết đọng đã dày đến nửa thước. Hơn nữa xem ra, tuyết càng lúc càng lớn, không có dấu hiệu dừng lại.
Địa điểm xảy ra tai nạn là một khe núi không quá sâu. Hai bên đường cũng có không ít cây cối. Lực tác động vào chiếc xe rất lớn, sau khi quét qua mười mấy cành cây đại thụ, rơi xuống đáy khe núi. Có bảy tám người dân đứng bên đường nhìn ngó, nhưng không có ai xuống cứu.
Chiếc xe rơi xuống khe đã biến dạng, mơ hồ có thể thấy được mấy vật thể linh tinh rơi ra, và mấy xác người rơi đầy đất. Tuyết lớn đã che phủ cả một lớp dày. Nếu như cứ để thế mấy tiếng đồng hồ nữa, rồi tuyết phủ lên hoàn toàn, không chú ý thì thậm chí chẳng phát hiện được nơi xảy ra vụ tai nạn.
Hạ Tưởng tâm trạng rất kém, địa điểm xảy ra vụ tai nạn không ở gần thôn xóm, không ở gần cửa hàng, đều cách xa thành phố Thiên Trạch và thị trấn Kim Sơn. Hơn nữa thôn gần nhất cũng cách đến 5km. Hiện tại thì tuyết không ngừng rơi, công tác cứu hộ gặp khó khăn không nhỏ. Hơn nữa xem tình hình, chỉ sợ người trên xe lành ít dữ nhiều. Cho dù là bị thương không chết thì ở trong tuyết lạnh một tiếng đồng hồ thì hầu như cũng đông cứng mất rồi.
Hạ Tưởng giận dữ liếc nhìn Bùi Nhất Phong một cái:
– Ông Bùi, hay cho thông lệ hàng năm, công tác giải phóng mặt bằng hàng năm, sao tôi không được biết một chút gì vậy?
Bây giờ tuy nói không phải là lúc truy cứu trách nhiệm nhưng nghĩ đến năm mươi mạng người chỉ vì vấn đề sĩ diện, vì một lý do có thể đem đến những nhân tố bất an thì liền đưa họ đến nơi khe núi. Họ dù có là người lang thang, hay là những người không phận sự thì cũng đều là những người bằng xương bằng thịt cả.
Hắn không thể kìm nổi cơn giận dữ.
Chính trị, không phải tất cả đều là công cụ thăng quan phát tài, không phải là thủ đoạn ứng phó với cấp trên một cách không có nhân tính. Có lúc cũng là sự tra khảo trực tiếp nhất đối với nhân tính, chỉ lo cho tiền đồ chính trị của mình mà không lo đến sống chết của người dân thì đó là sự đả kích vô tình nhất.
Trước khi giải phóng mặt bằng, quả thực không hề báo cáo với Hạ Tưởng. Cũng là chủ ý của Trần Khiết Văn. Là sợ Hạ Tưởng biết sẽ gây thêm rắc rối. Nếu chẳng may hắn không đồng ý thì muốn miễn cưỡng làm cũng là rắc rối lớn. Dù sao thì thông lệ mỗi năm đều là như thế cả. Hơn nữa đây là chuyện nhỏ, do Hứa Phàm Hoa ra mặt, lại có Bùi Nhất Phong ở giữa phối hợp là được rồi.
Không ngờ lại xảy ra vụ tai nạn xe. Chuyện nhỏ liền biến thành chuyện lớn.
Bùi Nhất Phong không nói gì trước sự giận dữ của Thị trưởng Hạ. Ông ta không thể nói là Bí thư Trần nói thế này thế này. Chỉ đành hàm hồ đáp:
– Cái này, vấn đề này bây giờ khó nói kỹ càng được. Xong việc tôi nhất định sẽ giải thích cụ thể với anh. Bây giờ cứu người là quan trọng…
Hạ Tưởng cũng kìm nén cơn giận xuống. Dặn dò Đới Quân Luân khẩn cấp điều động lực lượng từ Kim Sơn đến trợ giúp. Hắn cũng chẳng kịp nói thêm mấy lời động viên nữa, chỉ vung tay lên:
– Mau cùng với tôi xuống đó cứu người.
– Thị trưởng Hạ, anh không thể đi…
Dương Kiếm, Bùi Nhất Phong và Bành Vân Phong gần như tất cả đồng thanh kêu một tiếng. Bành Vân Phong ở gần nhất, còn đưa tay ra kéo chặt Hạ Tưởng nhưng rồi lại rơi vào khoảng không. Hạ Tưởng sớm đã làm đầu tàu gương mẫu, thả người nhảy vào bên trong khe núi.
Sức mạnh của người làm gương là vô cùng lớn. Đặc biệt là Hạ Tưởng lại là vị Thị trưởng ngồi trên ngôi cao. Những người dân vùng núi vốn lo lắng nguy hiểm trơn trượt chân mới không dám xuống cứu người. Vừa nghe nói Thị trưởng Hạ tự mình đi xuống khe núi thì lập tức động viên, mồm năm miệng mười khen ngợi.
– Vị Thị trưởng trẻ như thế này vẫn là lần đầu tiên gặp. Hơn nữa lại còn là người đầu tiên nhảy xuống cứu người. Thật sự là hiếm có.
– Cũng phải, người tốt mà. Tôi sống năm mươi năm nay rồi. Đây là lần đầu tiên mới nhìn thấy Thị trưởng cứu người.
– Người ta là thị trưởng còn không sợ chết. Chúng ta là nông dân mà lại thế này. Không thể để người ta coi thường chúng ta được.
– Đúng thế, đúng thế, An Lão Ngũ, mau quay về thôn gọi người ra đây. Anh có nhiều thân thích mấy bà cô bà dì, đi gọi chắc chắn là được.
– Được rồi. Tôi đi gọi. Thị trưởng còn nhiệt tình như thế thì tôi cũng sẽ cố hết sức.
Không nhắc đến chuyện người dân vùng núi này quay về thôn gọi người nữa. Hạ Tưởng dọc theo khe núi gập ghềnh đi xuống. Bám vào những cây nhỏ ven đường. Đường rất dốc, chân lại trơn, đường chỗ sâu chỗ nông, mấy lần suýt nữa trượt chân. Tuyết đã che phủ diện mạo ban đầu, không cẩn thận một cái là giẵm phải đá. Dù là như thế thì hắn vẫn không dừng lại, cứ nghiêng nghiêng ngả ngả đi đến khe núi.
Chiếc xe bị nghiêng một bên, cơ thể người văng ra ngoài xe, nhìn thấy mà sốc, khiến lòng hắn run rẩy, khiến lửa giận trong lòng hắn càng đốt càng vượng. Không biết sao, trong nháy mắt nhớ tới việc Kỷ Phong Thanh tự sát.
Đến đáy khe núi, Hạ Tưởng chạy ngay đến trước xe.
Kính xe đã bị vỡ tan tành. Có khoảng mười mấy người bị văng ra ngoài xe. Hạ Tưởng kiểm tra người ở gần mình nhất. Là một người già tầm năm mươi tuổi, quần áo lam lũ, tóc rối tung, vừa nhìn là biết là một người lưu lạc vô gia cư. Dù là ông ta không có cha mẹ, không có con, thậm chí không có người thân nhưng ông ta vẫn là một người già có khát vọng được sống ấm áp. Ông ta cũng không muốn xác bị chôn vùi nơi hoang vu này. Đưa tay ra sờ thì thấy ông ta đã chết độ mấy tiếng rồi. Cơ thể đã lạnh rồi.
Người thứ hai là một đứa trẻ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Miệng nó vẫn không ngừng tuôn máu ra. Sự sống đang dần rời xa. Hạ Tưởng đưa tay sờ thì nó đột nhiên mở mắt ra, nắm lấy tay Hạ Tưởng, khó nhọc nói:
– Chú ơi, bố mẹ cháu không cần cháu nữa rồi. Thành phố Thiên Trạch cũng không cần cháu nữa sao? Cháu không muốn chết. Xin hãy cứu cháu!
Vừa mới dứt lời, miệng lại tuôn ra toàn máu tươi. Cảnh này là không xong rồi.
Hạ Tưởng nước mắt trào ra. Tay hướng về phía trận gió tuyết :
– Bác sĩ, bác sĩ.
Bác sĩ làm sao có thể chạy đến nhanh như thế cơ chứ? Nếu như không phải là Thị trưởng Hạ làm gương cho binh sĩ thì họ cũng chẳng muốn đến. Qúa là nguy hiểm. Nhưng Thị trưởng Hạ đều không để ý đến sống chết như thế rồi thì bọn họ càng không dám không lao về phía trước. Trên đường không biết đã té ngã lăng lộn bao nhiêu lần, mới xuống được khe núi.
Đáng tiếc là chờ đến thời điểm họ đến thì đứa bé đã không thể cứu được nữa.
Mười mấy người bị văng ra khỏi xe toàn bộ tử vong, trong đó 60 % là người già, ngoài ra còn có phụ nữ và trẻ em. Lớn nhất là khoảng 60 tuổi, nhỏ nhất là khoảng 15 tuổi.
Thật là một thảm kịch.
Bùi Nhất Phong chỉ huy nhân sự phá chiếc xe. Nhân viên cứu hộ cũng bận rộn không nghỉ tay. Lúc này Hạ Tưởng cũng không có chút nghỉ ngơi cùng với tất cả mọi người quên đi thân phận là Thị trưởng của mình, dựa vào thế mạnh của tuổi trẻ, cõng một người bị thương từ trong xe ra.
Chỉ tiếc là, quá thảm. Trong xe có hơn ba mươi người, chết quá nửa, trong ba người, mới phát hiện có một người may mắn sống sót. Điều khiến Hạ Tưởng đau lòng nhất chính là những người bị chết đều là những người già cô độc. Da xanh vàng vọt, quần áo bẩn rách nát. Mùa đông của thành phố Thiên Trạch quá dài, quá lạnh. Những năm trước họ có thể trải qua mùa đông giá lạnh đã là may mắn rồi. Không ngờ, tránh được giá lạnh nhưng không tránh được tai nạn xe, chôn vùi thân mình ở nơi khe núi này.
Hạ Tưởng ngoài đau lòng ra thì càng nhận thức sâu xa hơn về sự nghèo khó của thành phố Thiên Trạch. Nếu như thành phố Thiên Trạch giàu hơn một chút thì càng có nhiều tiền đầu tư hơn để xây dựng những viện dưỡng lão, viện phúc lợi. Cũng sẽ không có những cái gọi là “lang thang” bị “trục xuất”. Những người già không chốn nương tựa này vốn là nên ở những viện phúc lợi để hưởng tuổi giả, đáng ra có được sự quan tâm của nhà nước thì nay lại bị đưa ra khỏi thành phố. Một tai nạn xe liền khiến họ chôn vùi thân xác nơi vùng núi xa xôi này.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |