Bí thư huyện ủy Bào Mã tên Biện Hữu Thủy, cái tên rất nữ tính. Trên thực tế là một ông già thô kệch cao to. Chủ tịch huyện Trương Hòa Hưng, tên như người vậy, bộ dạng cưới giống như hòa khí sinh tài. Đáng tiếc ông ta là làm quan chứ không phải là thương nhân. Do đó, ông ta luôn mang nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười trên mặt, trở thành biệt danh là nụ cười nham hiểm.
Sau khi Dương Kiếm tức giận lao ra phòng họp bị một cơn gió lạnh bên ngoài thổi vào khiến cho tỉnh ra rất nhiều. Khi đứng ở trong sân hút thuốc suy nghĩ thì gặp ngay Bành Vân Phong. Bành Vân Phong tự nhiên biết chuyện gì xảy ra, đi lên phía trước châm thuốc cho Dương Kiếm. Anh ta thân là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân, mối quan hệ giữa anh ta với Dương Kiếm cũng không tồi.
Nói xong mấy câu, Dương Kiếm liền bắt đầu mắng:
– Chẳng ra cá thá gì cả. Dám ức hiếp tôi thế sao. Tôi nhất định sẽ trả lại, để bọn họ phải tu dưỡng vào. Đừng có tưởng suốt ngày bắt nạt được người khác không làm chuyện chính. Tôi ngốc thế sao? Tự mình dựng bia cho người khác bắn sao?
Trong cơn tức giận, Dương Kiếm thiếu chút nữa là nói ra tên. Không nhịn được nhưng anh ta vẫn phải nuốt vào trong. Dù sao thì ở trước mặt Bành Vân Phong cũng cần giữ gìn hình tượng cấp trên.
Bành Vân Phong liền trấn an Dương Kiếm vài câu, đương nhiên cũng là nói qua qua thôi. Nói một cách rất mượt mà và cũng rất chú ý. Cấp dưới an ủi cấp trên nói thẳng quá thì sẽ dễ khiến cho cấp trên hiểu nhầm là bạn có thái độ mình đang ở trên cao nhìn xuống. Nói quá nhiều thì càng khiến cấp trên hoài nghi rằng bạn đang có tâm trạng vui sướng khi người khác gặp nạn. Vì thế nên cần phải nắm được chừng mực
Cũng may Bành Vân Phong nói cũng coi như khéo léo, cũng nói đến tâm trạng của Dương Kiếm. Dương Kiếm nghe xong vô cùng thoải mái, trong lòng đã nghĩ, chả trách Thị trưởng Hạ trọng dụng Bành Vân Phong. Anh ta đúng thật là một nhân vật khéo léo.
Thời gian nói chuyện, không ngờ tuyết rơi. Dương Kiếm liền cảm thán nói:
– Năm nay tuyết thật nhiều, chuyện cũng nhiều…
– Vâng, chuyện này nối tiếp chuyện khác. Khiến người ta đến hoa mắt chóng mặt. Tuy nhiên cũng là chuyện tốt. Tuyết rơi đúng năm được mùa, chuyện nhiều, giải quyết được một chuyện thì bớt phiền toái đi được một chuyện. Không phải là không có phiền toái, mà là phiền toái vẫn chưa nổi lên.
Bành Vân Phong vẻ mặt nặng nề. Sắc mặt như bầu trời u tối vậy.
– Nói đi lại nói lại. Thị trưởng Dương, hai hội (hội đồng nhân dân và mặt trận tổ quốc) của năm nay có động tĩnh lớn hơn nhiều so với năm ngoái. Chính là công tác quét sạch lưu manh cũng phiền toái hơn trước rất nhiều. Đến nay vẫn chưa làm xong. Nghe nói hôm nay còn có một xe nữa? Điền Tinh Vận đích thân đến phụ trách công việc này. Có thể thấy Cục công an thành phố cũng là rất coi trọng, chỉ sợ xảy ra sai sót. Nói ra cũng buồn cười, thành ủy sợ lưu manh,Tỉnh ủy sợ đại biểu, đại biểu mà gây rối một cái thì Tỉnh ủy nhất định sẽ đau đầu…
Mãi cho đến khi bóng dáng Bành Vân Phong biến mất trong những bông tuyết rơi xuống càng ngày càng nhiều kia thì điếu thuốc của Dương Kiếm cháy đến đầu mẩu thuốc, bỏng tay rồi anh ta mới bừng tỉnh. Bành Vân Phong là một nhân tài. Ngày xưa sao lại không phát hiện ra anh ta là người nhanh nhẹn linh hoạt, biết làm việc như thế chứ? Dương Kiếm vứt mẩu thuốc lá đi nhanh chóng gọi điện thoại cho Tỉnh ủy.
Nói chuyện điện thoại xong, anh ta đè nén sự tức giận trong lòng. Sau đó chạy đến đoàn đại biểu huyện Bào Mã, đi cùng với anh ta còn có Phó thị trưởng Lý Hiểu Mẫn.
Lý Hiểu Mẫn coi như là Phó thị trưởng ủng hộ Hạ Tưởng nhất bên trong bộ máy chính phủ. Nhưng anh ta không phải là ủy viên. Nói một cách tương đối là quyền phát ngôn ít hơn rất nhiều. Mối quan hệ giữa anh ta với Dương Kiếm cũng bình thường. Nhưng đột nhiên lại đưa ra việc đề cử Dương Kiếm làm thị trưởng thành phố, một sự lựa chọn sai lầm. Không nghĩ cũng biết Dương Kiếm là bị người hãm hại. Xuất phát từ suy nghĩ cùng chung mối thù thì liền cảm thấy trong thời điểm mấu chốt tất yếu phải ra sức ủng hộ Dương Kiếm. Thế nên liền cùng Dương Kiếm đến đoàn đại biểu của huyện Bào Mã.
Nói ra vẫn còn có một chuyện cũ. Lý Hiểu Mẫn có mâu thuẫn với bộ máy đảng bộ của huyện Bào Mã. Bởi vì Lý Hiểu Mẫn chính là được thăng chức lên chức Phó thị trưởng thành phố Thiên Trạch từ chức Bí thư huyện ủy huyện Bào Mã. Theo lý mà nói, anh ta đảm nhiệm chức Phó thị trưởng, là người kế nhiệm thì phải nỗ lực cố gắng có mối quan hệ tốt với anh ta. Như thế cũng dễ phối hợp với nhau. Không ngờ được Biện Hữu Thủy và Trương Hòa Hưng đều không để ý đến anh ta. Bởi vì bọn họ tất cả đều là người của Trần Khiết Văn. Có Bí thư Thành ủy làm chỗ dựa vững chắc thì ai còn muốn biết một người Phó thị trưởng mà còn chẳng phải là ủy viên thường vụ như anh ta đây?
Chỉ là không quan tâm đến anh ta thì thôi. Đằng này ngay cả toàn bộ đội ngũ được đề bạt ở huyện Bào Mã trước đây, không đến một năm, người thì lui về người thì thay đổi công tác. Ngay cả em họ anh ta vốn là đảm nhiệm chức Phó cục trưởng cục Công thương ở huyện cũng bị Biện Hữu Thủy thấy chướng mắt cho đưa đến Mặt trận Tổ quốc rồi. Điều này khiến anh ta tức sôi máu. Muốn dùng quyền lực trong tay để giữ lại cái cổ huyện Bào Mã nhưng lại không giữ được. Không những việc Bí thư Trần ủng hộ Biện Hữu Thủy mà người nhậm chức Thị trưởng Mao cũng ủng hộ Trương Hòa Hưng. Anh ta căn bản không có quyền lên tiếng.
Hôm nay vừa lúc có cơ hội, Lý Hiểu Mẫn liền công tư trọn vẹn đôi đường, cùng với Dương Kiếm mở ra cửa phòng của đoàn đại biểu huyện Bào Mã.
Đoàn đại biểu Hội đồng nhân dân huyện Bào Mã do Biện Hữu Thủy và Trương Hòa Hưng dẫn đoàn đang ngồi thảo luận báo cáo công tác chính phủ. Dương Kiếm và Lý Hiểu Mẫn vừa vào cửa, mọi người trước hết đều là nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh, sau đó ai nấy đều nhìn Biện Hữu Thủy.
Biện Hữu Thủy động tác chậm chạp đứng dậy. Sau đó Trương Hòa Hưng mới đứng lên. Tiếp sau đó những đại biểu khác trong đoàn cũng đứng lên. Không khí mới náo nhiệt hơn một chút. Nhưng tình huống vẫn có chút gì đó khó xử. Bởi vì Dương Kiếm vẻ mặt xanh mét, không nói năng gì, cũng không chủ động đưa tay ra bắt tay Biện Hữu Thủy.
Lãnh đạo cấp trên không chủ động đưa tay ra bắt tay, cấp dưới sẽ không có thể chủ đông được, càng không thể ngồi xuống. Biện Hữu Thủy khá là béo, khuôn mặt tròn, cái trán rộng, nhếch miệng ra nói liền có cảm giác biểu hiện toàn bộ khuôn mặt rất sinh động:
– Hoan nghênh Phó thị trưởng Dương đến thị sát công tác.
Dương Kiếm vẫn là thái độ cứng nhắc:
– Tôi đến là chịu sự giám sát của đại biểu Hội đồng nhân dân, đồng thời cũng tuyên bố với các đồng chí một chút. Năng lực cá nhân tôi không đủ, kinh nghiệm có hạn, không phù hợp với yêu cầu đề cử cho việc lựa chọn Thị trưởng. Xin mọi người hủy việc đề cử này, đừng để tôi phải nằm trên đống lửa.
Nói một cách thực sự trực tiếp. Đặc biệt là câu cuối cùng đã nói trúng vấn đề.
Đoàn đại biểu ngơ ngác nhìn nhau, không nói lời nào. Có người cúi đầu, có người nhìn về Biện Hữu Thủy và Trương Hòa Hưng.
– Phó thị trưởng Dương năng lực rõ như ban ngày. Đoàn đại biểu chúng tôi nhất trí cho rằng, Phó thị trưởng Dương nếu đảm nhiệm Thị trưởng nhất định có thể dẫn dắt toàn bộ nhân dân thành phố đi đến thắng lợi.
Biện Hữu Thủy cười càng cứng nhắc. Nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười trên môi vừa nói vừa ra hiệu bằng mắt.
Trong đoàn đại biểu có một người lập tức nói tiếp một câu:
– Đúng, đúng. Bí thư Biện nói rất đúng. Việc kiến nghị lâm thời đề cử đồng chí Dương Kiếm làm Thị trưởng là do tôi khởi xướng.
Dương Kiếm và Lý Hiểu Mẫn đồng thời quay về phía người nói câu nói đó. Ông ta chừng hơn bốn mươi tuổi. Dáng không cao, mắt rất nhỏ. Khi nói thì mắt không ngừng nheo. Dáng vẻ hơi buồn cười.
Biện Hữu Thủy liền giới thiệu nói:
– Phạm Minh Vĩ, Bí thư Đảng ủy xã Lan Thiên huyện Bào Mã.
Phạm Minh Vĩ không chần chừ bước ra làm vật hy sinh. Lẽ nào Biện Hữu Thủy đã đồng ý với anh ta điều gì? Dương Kiếm thờ ơ nhìn Phạm Minh Vĩ một cái, trong lòng nghĩ Biện Hữu Thủy cũng được mà Phạm Minh Vĩ cũng được, đều chẳng phải là những nhân vật mới trên lĩnh vực chính trị, chắc chắn cũng biết hậu quả của việc kiến nghị lâm thời sẽ rất nghiêm trọng. Nhưng vẫn tỏ ra một thái độ dám làm dám chịu như vậy thì người giật dây phía sau chắc cũng bỏ ra công sức không nhỏ.
Xã Lan Thiên, huyện Bào Mã? Anh ta chợt nhớ ra, công ty cổ phần phát điện xây dựng ở xã Lan Thiên là một đám lừa ngu xuẩn. Thị trưởng Hạ đem đến bao nhiêu lợi ích cho huyện Bào Mã, đầu tư hai trăm triệu vào huyện Bào Mã. Huyện Bào Mã không mang ơn lại còn cố ý bôi nhọ thể diện của Thị trưởng Hạ. Họ đều không phải là những người chưa hoàn toàn thành thục trên lĩnh vực chính trị, cái chính là những khách đầu cơ chính trị tự cho mình là thông minh.
Dương Kiếm cảm giác được Lý Hiểu Mẫn muốn nói điều gì đó liền nhường một bước. Lý Hiểu Mẫn hiểu ý. Anh ta đã sớm nén chặt cơn giận bên trong. Bây giờ tìm được cơ hội giải phóng liền nhanh chóng phát ra.
– Các đồng chí, các đồng chí đều là Đảng viên lão thành cả. Có biết cái gì gọi là tính kỷ luật của tổ chức hay không? Hội nghị Hội đồng nhân dân năm nay không phải là thay nhiệm kỳ, các anh đề xuất đưa ra kiến nghị lâm thời một cách bừa bãi chỉ đem đến rắc rối cho lãnh đạo Thành ủy mà thôi. Đó là một sự không tôn trọng đối với chương trình đã định của đại hội. Tôi hy vọng rằng các đồng chí hãy nhìn từ đại cục, rút lại đề nghị đó, đừng làm những việc không đâu nữa.
Phạm Minh Vĩ đỏ mặt nhưng vẫn thêm vào một câu:
– Đại biểu nhân dân có quyền tuyển cử và quyền giám sát do quần chúng nhân dân giao phó hơn nữa sự kiến nghị lâm thời này của chúng tôi hoàn toàn hợp lý hợp pháp, phù hợp với luật bầu cử và trình tự tổ chức.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |