5 tỷ?
Dương Kiếm kinh ngạc há to miệng, nhìn Hạ Tưởng với vẻ không dám tin, Thị trưởng Hạ chắc chắn không nói gì sai chứ? Lẽ nào không cẩn thận nói 500 triệu thành 5 tỷ? Đối với Thiên Trạch mà nói, đầu tư 100 triệu cũng đã là đầu tư lớn rồi, nếu là 5 tỷ, lẽ nào sẽ có 50 nhà đầu tư đồng thời cùng đến đầu tư vào Thiên Trạch? Đừng nói đùa nữa, bất luận nhìn từ góc độ nào, Thiên Trạch cũng không phải là chọn lựa đầu tiên của các nhà đầu tư, đặc biệt là bất động sản thì lại càng không có hy vọng.
Ít nhất trong giai đoạn hiện nay trong mắt Dương Kiếm, gã không nhìn thấy điểm nào ở bất động sản Thiên Trạch có thể làm lớn.
Không những Dương Kiếm kinh ngạc, bao gồm Hứa Phàm Hoa và tất cả những Phó thị trưởng khác đều rất kinh ngạc, sau khi kinh ngạc xong, đều không hẹn mà cùng nghĩ, Thị trưởng Hạ hoặc là muốn làm công trình sĩ diện, hoặc là muốn phô trương thanh thế, tạo một công trình chiến công của riêng mình. Dù sao cứ nói với bên ngoài là thế này thế kia, sau đó có thể thu hút được nhà đầu tư hay không thì sau này hẵng nói. Trước tiên đánh bóng danh tiếng, để tỉnh ủy hài lòng chính là đã đạt được mục đích.
Trong ánh mắt Hạ Tưởng như có điện, liếc mắt một cái liền nhận thấy sự hoài nghi trong mắt mọi người, thậm chí có người còn mang thần sắc khinh thường. Hắn cười nhạt, cũng biết đối với thành phố Thiên Trạch mà nói, đầu tư trên 1 tỷ đã là đầu tư lớn rồi, đầy tư 5 tỷ thật sự là chuyện nghìn lẻ một đêm, thậm chí là chuyện lâu đài trên không.
Trong lòng hắn đã bày ra một bàn cờ rất lớn, từ lúc bắt đầu ủng hộ cho mười doanh nghiệp tư nhân, đến những hạng mục đầu tư của Dương Uy, Lý Thấm đều có những trọng điểm khác nhau,..v..v…Một loạt những hành động trước đó đều đang chuẩn bị cho hạng mục Kinh Bắc, bây giờ đề ra hạng mục Kinh Bắc với vốn đầu tư 5 tỷ, dường như là một thành công vĩ đại. Thật ra đợi sau khi mấy công trình giai đoạn trước bước đầu đạt được hiệu quả rồi, kéo đến sự chuyển biến tốt về mặt kinh tế, từ đó cũng sẽ mang đến một hình ảnh hoàn toàn mới cho tòa nhà Kinh Bắc.
Với đầu óc kinh tế của Hạ Tưởng, cộng với thủ đoạn kinh tế của Lý Thấm, cộng thêm nguồn giúp đỡ về kinh tế hùng hậu phía sau lưng hắn, và sự đồng lòng với tập đoàn Đạt Tài, số tiền đầu tư 5 tỷ cho tòa nhà Kinh Bắc không phải lâu đài trên không, càng không phải là công trình sĩ diện hay công trình để lấy thành tích gì đó, mà là một việc thực sự có thể nâng cao hình tượng thành phố Thiên Trạch. Đồng thời là một hành động có ý nghĩa quan trọng trong việc phát triển nền kinh tế Thiên Trạch, một thời gian nữa, nhất định sẽ tỏa sáng.
Nhưng bây giờ cũng không cần giải thích quá nhiều, Hạ Tưởng trực tiếp hạ lệnh:
– Bắt đầu từ hôm nay chính thức thành lập văn phòng thu hút đầu tư của hạng mục tòa nhà Kinh Bắc, tôi đảm nhiệm chức tổ trưởng, Dương Kiếm và Hứa Phàm Hoa là tổ phó, công việc trọng điểm trong nửa đầu năm nay sẽ tập trung vào hạng mục Kinh Bắc, ai lôi kéo được đầu tư, thì sẽ ghi công lớn cho người đó. Tòa nhà mới Tân Thành không những chấp nhận tất cả những đầu tư ở trong nước, mà sẽ ưu tiên suy xét cho những doanh nghiệp trong thành phố, đặc biệt là những doanh nghiệp tư nhân.
Sau khi tan họp, mọi người xôn xao bàn luận, hành động này của Thị trưởng Hạ rốt cuộc là thật lòng suy nghĩ cho sự phát triển của Thiên Trạch, hay còn có dụng ý khác, đều có không ít suy đoán. Dương Kiếm còn ngồi cùng với Lý Hiểu Mẫn, thảo luận cả nửa ngày.
Hứa Phàm Hoa lại đến văn phòng Trần Khiết Văn trước tiên.
– …
Báo cáo xong quyết định của Thị trưởng Hạ trong Hội nghị thường vụ, Hứa Phàm Hoa bất mãn nói:
– Bí thư Trần, một việc lớn như vậy Thị trưởng Hạ cũng không báo trước với bà một tiếng, có chút không thể chấp nhận được.
Trần Khiết Văn lại thản nhiên khoát tay:
– Hắn là phía Ủy ban nhân dân, tôi ở Thành ủy, những chuyện ở Ủy ban nhân dân đương nhiên Thị trưởng Hạ có thể làm chủ, không thông báo cũng không có gì…
Tuy nói vậy, nhưng vẫn có chút không vui
– Hạng mục Kinh Bắc nhiệm kỳ trước cũng đã lập dự án, bây giờ Thị trưởng Hạ chẳng qua cũng chỉ khởi động lại hạng mục, cũng không cần phải thảo luận ở Hội nghị thường vụ.
Hứa Phàm Hoa có thể nhận thấy được sự mất mát bên trong lời nói của Trần Khiết Văn, cũng đúng, Thị trưởng Mao ở nhiệm kỳ trước bất luận chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng xin chỉ thị của Bí thư Trần. Thị trưởng Hạ bây giờ, độc lập tự chủ, quyền lực cực lớn. Trước đây những người bên dưới vừa nhắc đến Thành ủy, thì chỉ nói Bí thư Trần ở Thành ủy như thế nào như thế nào, bây giờ nhắc đến Thành ủy, nhất định sẽ nói Bí thư Trần và Thị trưởng Hạ như thế nào như thế nào.
Về cơ bản bất kỳ ở chỗ nào, Bí thư Thành ủy chính là đại diện cho Thành ủy, rất ít khi có chuyện Bí thư và Thị trưởng được xếp như nhau. Một khi nhắc đến Thành ủy phải nhắc đến Thị trưởng, thì đã nói lên một vấn đề, Bí thư không gánh nổi đại cục, hoặc là phía sau của Thị trưởng rất mạnh, hoặc là thủ đoạn của Thị trưởng cao minh, Bí thư khống chế không nổi.
Bất luận là trường hợp nào, bất kỳ một Bí thư nào cũng không hy vọng có một Thị trưởng cương quyết, cứng rắn ở trong bộ máy, cho dù bà ta có là một Bí thư không có năng lực, cũng sẽ tìm trăm phương ngàn kế bảo vệ quyền lực của mình.
Những ngày tháng của Hứa Phàm Hoa trong bộ máy này không dễ sống, những việc gã quản lý, Thị trưởng Hạ đều có những ủng hộ tiêu cực. Lúc gã hợp tác làm việc với những Phó thị trưởng khác, người khác cũng không muốn đáp lại gã, nên trong lòng gã cũng cảm thấy không thoải mái. Chủ yếu cũng vì thời gian gần đây Bí thư Trần im lặng đi nhiều, dường như bị Thị trưởng Hạ làm cho sợ hãi, làm việc âm thầm hơn. Bí thư Trần không vững, lập tức trong bộ máy này gã cũng ngẩng đầu lên không nổi.
Hứa Phàm Hoa liền tiếp tục châm ngòi:
– Bí thư Trần, tôi cho rằng cần thiết phải chỉ điểm trong cuộc họp, cơ sở kinh tế của Thiên Trạch không được vững mạnh, không chịu nổi sức ép, Thị trưởng Hạ tung ra một hạng mục 5 tỷ, hoàn toàn là một việc xây lâu đài trên không, làm tốt, hắn có được thành tích, làm không tốt, thành phố Thiên Trạch mất mặt, bà cũng phải bị liên lụy…
Trần Khiết Văn mặt biến sắc, khoát tay áo:
– Không được nói xấu sau lưng Thị trưởng Hạ, những lời cậu nói tôi xem như chưa nghe thấy gì, lần sau không được như vậy nữa.
Hứa Phàm Hoa sắc mặt lo lắng, vội nói:
– Vâng, vâng, tôi nhất thời nóng vội. Tôi thật lòng ghi nhận lời phê bình của Bí thư Trần.
Ra khỏi văn phòng Trần Khiết Văn, Hứa Phàm Hoa lại âm thầm mỉm cười. Gã rất hiểu Trần Khiết Văn, vừa rồi Trần Khiết Văn giả vờ tức giận, chứng tỏ lời nói của gã đã đụng vào chỗ đau của bà. Nhưng Bí thư Trần vẫn thích giữ hình tượng vĩ đại và trong sáng. Nếu bà ấy không nổi giận chứng tỏ không hề có tâm tính gì, nhưng lại nổi nóng với gã, thực ra là bị Hạ Tưởng làm cho tức giận rồi.
Nhưng Bí thư Trần cũng không tổ chức Hội nghị công việc Bí thư để bàn về vấn đề tòa nhà Kinh Bắc, bởi vì bà cũng không muốn mang tiếng xấu là một Bí thư nhúng tay vào công việc của Ủy ban nhân dân. Nhưng sau đó, bà vẫn phát biểu trong một Đại hội toàn thể cán bộ, nói rằng các cán bộ lãnh đạo phải nghiêm khắc tự hạn chế, phải thực tế, đừng tham vọng quá viễn vông, càng không nên có những tư tưởng cá nhân bành trướng…Phần lớn mọi người nghe xong đều cho qua, chỉ có một bộ phận nhỏ cán bộ biết Bí thư Trần đang nói bóng gió Thị trưởng Hạ.
Nhưng sau đó trong lời phát biểu của Thị trưởng Hạ, lại có người nghe được ý tại ngôn ngoại. Thị trưởng Hạ nhấn mạnh, kinh tế của Thiên Trạch lạc hậu, tư tưởng bảo thủ, phải tìm nguyên nhân từ chính cá nhân mỗi người, đừng oán trời trách đất, nếu không còn sẽ tiếp tục lạc hậu nữa. Lạc hậu thì sẽ bị đánh, sẽ phải làm một tài liệu phản diện, bị người ta chê cười, chúng ta thân là người Thiên Trạch, khi đi ra ngoài không còn mặt mũi gì nữa…
Không ít người nghe ra ý vị bên trong, sự chia rẽ giữa Bí thư và Thị trưởng đang ngày càng rộng ra. Bí thư không muốn thay đổi hiện trạng, Thị trưởng lại sôi sục ý chí, muốn loại bỏ sự lạc hậu bần cùng của Thiên Trạch. Những người ngồi dưới đều đang nghĩ, phải đứng về bên nào mới có được lợi ích lớn nhất đây?
Rất nhiều người đều có cách nhìn không lạc quan về vấn đề thu hút đầu tư xây dựng tòa nhà Kinh Bắc. Dù sao địa thế Thiên Trạch cũng không có gì nổi bật, không có điểm sáng gì có thể thu hút được nhà đầu tư bên ngoài. Vì vậy từ sau khi tấm biển văn phòng thu hút đầu tư xây dựng tòa nhà Kinh Bắc được treo lên, mặc dù Đài truyền hình và tòa soạn báo đều có tuyên truyền rộng rãi, nhưng cho dù là những người trong Thành ủy hay người dân, đều cho rằng lại là một bề ngoài, chỉ sớm chớp mà không có mưa, cuối cùng cũng chỉ có một kết cục không giải quyết gì được.
Cũng thật sự giống như tất cả mọi người chờ mong, sau khi văn phòng thu hút đầu tư chính thức thành lập, rất hiếm có những nhà đầu tư có ý đồ đầu tư. Ngoài Trương Vưu ra, tất cả những nhà thầu xây dựng ở Thiên Trạch, hầu như không có ai lộ diện, hầu như không có người hỏi thăm. Đang lúc kẻ khóc người cười, lại phát hiện trong lúc vô tình, thành phố Thiên Trạch lại có những thay đổi không nhỏ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |