– Tôi vừa lúc đi ngang qua, không có thời gian xử lý, phải tiếp khách của Bắc Kinh… Chuyện rất khẩn cấp, lan truyền ra ngoài, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đều mất mặt.
Trần Khiết Văn vừa nghe xong, chửi thầm Đổng Hiểu Minh là đồ đầu lừa, làm thế nào lại để bị Thị trưởng Hạ nắm được hành tung? Thật sự là ngu đến nơi đến chốn. Cô hiểu rõ hơn dụng ý Hạ Tưởng tự mình gọi điện thoại cho cô, hắn muốn đứng bên ngoài, để xem sau đó cô xử lý ra sao.
Hạ Tưởng từ đầu đến cuối không lộ diện, dưới sự yểm hộ của quân nhân, sau khi chuyển sang một chiếc xe khác, thong dong rời khỏi hiện trường.
Địa điểm xảy ra tai nạn xe cộ ở trên đường quốc lộ, phỏng chừng cũng là lúc Cục trưởng Đổng đi chơi trở về, sau khi chơi thoả thích, vội vã trở về thành phố để họp, kết quả rượu sau tay lái, nên gặp xui xẻo lớn. Y xui xẻo cũng đáng, nếu y đụng vào người khác, thì đó là xui xẻo của người khác.
Đánh người, lật xe, tâm tình lão Cổ rõ ràng đã tốt hơn nhiều, chỉ trong chốc lát đã tới một thảo nguyên rộng lớn, sắc mặt của ông rốt cục mới giãn ra, vừa xuống xe liền nói với Hạ Tưởng:
– Tiểu Hạ, cùng tôi cưỡi ngựa đi dạo.
– Ông nội, chân tay ông giả cả rồi, đừng để ngã…
Cổ Ngọc không chịu ưng thuận.
Vẫn là Hạ Tưởng hiểu lão Cổ:
– Lão Cổ trước đây “hoành đao lập mã” (Thành ngữ: ý nói hiên ngang hùng dũng), hiện tại không hoành đao nữa, lập mã vẫn không thành vấn đề. Cổ Ngọc, em cũng lại đây, chạy thử một vòng.
Cổ Ngọc mặc quần bò, đi giầy ống, trang phục sành điệu, bị Hạ Tưởng cổ động cũng liền tâm huyết dâng trào:
– Được, cưỡi thì cưỡi, ai sợ ai.
Ba người liền thuê ba con ngựa, Hạ Tưởng cũng không coi mình là Thị trưởng, chỉ là một du khách bình thường, cứ theo lẽ thường mà tiêu tiền. Vừa may, hôm nay ra khỏi nhà mang theo một ngàn tệ, nếu không thì thật là xấu hổ.
Không khí cuối thu, trời trong nắng ấm, ba người “tín mã do cương” (TN: cưỡi ngựa thả lỏng cương), chậm rãi đi sâu vào trong thảo nguyên. Hạ Tưởng bất chợt nhớ tới huyện Bá vài năm trước, hắn và Tào Thù Lê cùng cưỡi một con ngựa, đúng lúc tình cảm triền miên, thì gặp Liên Nhược Hạm.
Bây giờ hắn và Cổ Ngọc sóng vai cưỡi ngựa, lão Cổ một ngựa đi trước, để lại bọn họ ở xa đằng sau, cũng không biết có phải cố ý để cho hắn và Cổ Ngọc có khoảng không gian riêng hay không.
Bầu trời, xanh đến mê người, thảo nguyên, tĩnh lặng mê người, Cổ Ngọc, cũng xinh đẹp đơn giản đến mê người.
– Em cùng ông nội đi nghỉ dưỡng ở Châu Âu, cũng từ bỏ công việc ban lãnh đạo, hai tháng ở trong một thị trấn nhỏ tại Châu Âu, thật là thoải mái, cả ngày nhàn nhã giống như nước chảy, vừa thư thả vừa vui vẻ, em…
Cổ Ngọc lưu luyến không rời mà liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái,
– Em muốn sang định cư ở Châu Âu, nhưng lại có hơi luyến tiếc anh, tuy rằng em biết bên cạnh anh không thiếu một cô bé ngốc nghếch như em, anh không nghĩ đến em, nhưng em nghĩ đến anh.
Cổ Ngọc đúng là Cổ Ngọc, đơn giản và đơn thuần kích động lòng thương cảm.
– Muốn đi thì đi thôi, anh không thể cùng em cả đời, em cần phải có cuộc sống của chính mình.
Hạ Tưởng nói xong thì thấy nhẹ nhõm, trên thực tế trong lòng cũng không muốn, nhưng làm người không thể quá ích kỷ, hắn không mang lại được tương lai cho Cổ Ngọc, thì không thể làm lỡ mất những năm tháng tuổi thanh xuân của Cổ Ngọc,
– Chỉ cần em vui vẻ là được, bất kể có phải ở cùng một chỗ với anh hay không, sống được vui vẻ mới là theo đuổi lớn nhất của đời người.
Trong ánh mắt của Cổ Ngọc khẽ toát ra vẻ buồn bã:
– Được, em còn chưa hoàn toàn nghĩ xong, để em nghĩ thêm một thời gian nữa là được. Thỏa thuận thế này đi, anh không được tìm cách đuổi em đi, cũng không được dụ dỗ em ở lại, cứ để cho mọi việc thuận theo tự nhiên, được không?
– Được.
Hạ Tưởng không có gì nói để đáp lại, Cổ Ngọc như một cơn gió mát, đến đi tự nhiên là cá tính của cô. Cô muốn lưu luyến, thì sẽ xoay quanh anh một cách bất định, cô muốn bỏ đi, làm cho cô quay lại cũng không phải dễ.
– Lão Cổ đang giận anh à?
Hạ Tưởng liền chủ động khơi mào đề tài, muốn giải đáp câu hỏi lớn nhất trong lòng hắn.
– Cũng có chút.
Cổ Ngọc không phải không nói dối, cô ở trước mặt Hạ Tưởng, tựa hồ như luôn biểu lộ một mặt đơn thuần nhất.
– Ông nội cũng cãi nhau với ông cụ nhà họ Ngô.
– Hả?
Hạ Tưởng giật mình không nhỏ, nếu nói lão Cổ tức giận hắn thì có thể lý giải, nhưng lão Cổ và ông cụ nhà họ Ngô cãi nhau thì rất ngoài dự đoán của mọi người. Dù sao ở trong ấn tượng của hắn, giữa lão Cổ và ông cụ nhà họ Ngô, dường như không có qua lại gì.
– Có gì mà ngạc nhiên. Nói cho anh biết, ông nội thật ra không phải nổi giận với chính anh, mà là nổi giận với ông cụ nhà họ Ngô. Ông luôn luôn nghĩ rằng anh bị ông cụ nhà họ Ngô lừa gạt, không, là bị mỹ nhân kế lừa gạt.
Mặt Cổ Ngọc đỏ lên, bỗng nhiên hạ thấp thanh âm nhỏ giọng nói,
– Em đây có được tính là dùng mỹ nhân kế lừa gạt anh hay không?
Cô bé đừng thấy nhút nhát đừng thấy đơn giản, cô cũng có sự hấp dẫn hợp khẩu vị, Hạ Tưởng bị sự kiều diễm của cô khiêu khích một chút, không khỏi động tình:
– Em xấu nhé, Cổ Ngọc, không giống như trước kia.
– Em cũng là phụ nữ có được không, không phải là cô bé nữa, có gì mà xấu hay không xấu? Nói lại anh là đàn ông, anh càng muốn chuyện kia hơn em, không phải em dùng mỹ nhân kế quyến rũ anh, là anh lừa gạt em. Em đi tố cáo với ông nội đây…
Đòn sát thủ của Cổ Ngọc chính là đòi đem sự tình của cô và Hạ Tưởng nói cho lão Cổ, để hù dọa Hạ Tưởng.
Không ngờ hôm nay vừa dọa Hạ Tưởng, Hạ Tưởng lại chỉ thản nhiên mà cười:
– Lão Cổ đã biết rồi.
– Hả, thật hay giả? Anh đừng có mà gạt người ta, em nhát gan, sợ ông nội đánh gãy chân của em.
Vẻ mặt Cổ Ngọc hoảng sợ, trông có vẻ không giống sợ hãi lắm, mà ngược lại giống như đang cố tình quyến rũ, đến ngay cả người tốt như Hạ Tưởng mà cũng khó tránh khỏi hiện lên một ý nghĩ tà ác trong đầu – Cổ Ngọc hồn nhiên và ngây thơ, đối với đàn ông mà nói mới là sự hấp dẫn chết người nhất.
Không bao lâu đi tới một gò đất rộng, phóng tầm mắt nhìn, toàn bộ là một loạt nhà bạt Mông Cổ to nhỏ, lão Cổ dừng ngựa ở phía trước, cười ha hả:
– Đại Thị trưởng Hạ, buổi tối ở trong nhà bạt Mông Cổ, thế nào? Cậu việc nước bộn bề, có chịu đi cùng lão già tôi một ngày hay không?
Sự việc dù lớn hơn dù quan trọng hơn, cũng không quan trọng bằng việc đi cùng lão Cổ, Hạ Tưởng mỉm cười:
– Lão Cổ, đi cùng ngài không thành vấn đề, tuy nhiên tôi chỉ mang theo trên người một ngàn tệ, nếu không đủ tiền để tiêu, đừng trách tôi.
– Ôi trời, anh thật đúng là nhỏ mọn.
Cổ Ngọc kêu lên một tiếng,
– Em mang tiền đến đây, nhưng sẽ không boa cho anh một xu nào đâu.
Lão Cổ bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu:
– Con bé Ngọc thật ra trong lòng rất thẳng, cậu nói cái gì nó tin cái đấy, không bị cậu lừa mới là lạ.
Hạ Tưởng liền vội vàng chuyển hướng đề tài mẫn cảm:
– Lần trước tôi cũng nói qua với ngài, tôi xuất thân bần hàn, về bản chất mà nói, vẫn có khuynh hướng kinh tế thị trường. Hiện tại chủ nghĩa tư bản quyền quý đã nhen nhóm lộ diện, nhưng nếu chỉ đơn giản đối kháng và áp chế, ngược lại sẽ tạo thành đối địch, hơn nữa lại có khả năng thu được hiệu quả tương phản. Hợp tác và đồng hóa, mới là con đường thích hợp cho tôi đi nhất.
– “Đại đạo trung gian, bật lạc lưỡng biên” (Đường lớn đi vào chính giữa, không đi sang hai bên) – nói trắng ra chính là đạo Trung Dung, đạo lý lớn tôi cũng hiểu, đừng cho tôi là người quê mùa.
Lão Cổ xuống ngựa, dẫn ngựa đi,
– Chủ yếu là cậu rất đáng giận, hiện tại tốt xấu cũng là quan lớn cấp giám đốc sở, còn muốn đánh biên, về sau làm sao xong việc được? Cho dù Thủ tướng cho cậu thời gian, tôi cũng nhân nhượng cậu một lần, cậu cho là nhà họ Ngô sẽ tha thứ cho cậu? Cậu cho là thế lực gia tộc sẽ vẫn đối xử dịu dàng thắm thiết với cậu? Nếu bọn họ trở mặt, mới thật sự đáng sợ, kể cả lão già nhà họ Ngô mà cậu cho rằng ưu ái ủng hộ cậu nhất.
– Lão già nhà họ Ngô vô cùng giảo hoạt, cũng rất tinh vi. Hạ Tưởng, so với ông ta, cậu còn non lắm…
Lão Cổ càng nói càng tức giận, hiển nhiên chuyện cãi nhau theo như lời Cổ Ngọc, tám chín phần mười là thật.
– Lão già nhà họ Ngô chẳng những có thủ đoạn có tâm cơ, còn có thể gạt người. Ông ta chắc chắn ở trước mặt cậu còn nói không sống được mấy năm, có phải hay không?
– …
Hạ Tưởng ngạc nhiên, đừng nói lão Cổ hiểu biết khá sâu về ông cụ nhà họ Ngô.
– Tôi đi tìm lão để tranh luận, kết quả lão liền đánh Thái Cực với tôi, nói đông nói tây mà không nói chính sự. Tôi nóng nảy, làm ầm ĩ lên với lão, lão liền giả bộ ho khan, nói lão không sống được mấy năm nữa, muốn nâng đỡ cậu lên ngựa là đã cảm thấy trong lòng thỏa mãn rồi. Tôi sớm đã âm thầm điều tra tình trạng sức khỏe của lão, bác sỹ nói tố chất sức khỏe của lão rất tốt, lão cáo già có sống thêm 20 năm nữa cũng không thành vấn đề.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ lắc đầu, lại không kìm nổi cười, có lẽ đúng như lời lão Cổ, thể trạng của ông cụ nhà họ Ngô khá tốt, nhưng theo như lời bác sỹ nói có thể sống thêm 20 năm đơn giản là ăn nói lung tung. Ở cái tuổi ông cụ, thân thể hiện tại tốt không có nghĩa là sang năm cũng tốt, người đã già, dùng hình ảnh gần đất xa trời để hình dung quả thật chuẩn xác, một trận gió thổi qua, có lẽ người sẽ không còn nữa.
Đương nhiên cũng không phủ nhận ông cụ ở trước mặt hắn đánh bài bi ai, đùa giỡn với tâm mắt. Nhân vật chính trị, cả đời chính là nghiền ngẫm tâm tư của người khác, để cho người khác nối tiếp mạch suy nghĩ của chính mình, Hạ Tưởng có thể hiểu được sự khổ tâm của ông cụ.
Đương nhiên, hắn cũng hiểu suy nghĩ và sự quan tâm của lão Cổ, nhưng lão Cổ tính tình thẳng thắn, xuất thân quân nhân, bàn về tâm cơ và ngôn ngữ rất sắc bén, chắc chắn tốt hơn so với một ông cụ nhà họ Ngô vẫn hay giở mánh khóe. Lão Cổ lửa bốc lên, chắc chắn đã bị nghẹn trước mặt ông cụ nhà họ Ngô.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 9 tại nguồn: http://truyensextv.moe/quan-truong-quyen-9-full/
Ban đêm ngủ trong lều Mông Cổ, ba người phải có ba cái lều nhỏ, tương đương với mỗi người một phòng đơn. Buổi tối ăn món đặc sản của Mông Cổ, Hạ Tưởng và lão Cổ đều uống chút rượu. Hắn vẫn muốn hỏi lão Cổ quan điểm của Thủ tướng đối với hắn, nhưng không có cơ hội mở miệng, bởi vì lão Cổ có lẽ do uống nhiều, luôn miệng kể lể sự tình trước đây của lão, cũng nhắc tới quá khứ không thoải mái giữa lão và ông cụ nhà họ Ngô.
Hạ Tưởng mới biết được chả trách lão Cổ tức giận bất bình đối với ông cụ nhà họ Ngô, hoá ra năm đó ông cụ nhà họ Ngô từng ra tay cản trở lão Cổ lên chức…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |