Thành phố Yến tháng 9, là lúc cây cối phát triển tươi tốt nhất, phóng tầm mắt mà nhìn, hai bờ sông Hạ Mã, cùng với toàn bộ quận Hạ Mã, tươi tốt xanh um, một phong cảnh phơi phới vươn lên. Bởi vì là quận mới, khá chú trọng xanh hoá, cho nên xanh hoá và sinh thái quận Hạ Mã là số một tại thành phố Yến. Đồng thời, một luồng khí thế xây dựng ngất trời, cũng là một điểm nóng. Tập đoàn Viễn Cảnh có công viên nước và tiểu khu Viên Lâm, Tập đoàn Đạt Tài thì có khu nhà ở sinh thái Vạn Mẫu, cùng với rất nhiều hạng mục du lịch, du thuyền, bến tàu, đều sau khi lũ lụt thì động thổ khởi công, tạo cho quận Hạ Mã cảnh tượng phồn vinh hưng thịnh.
Quận Hạ Mã sau này hẳn là sẽ có triển vọng tốt, Hạ Tưởng hơi cảm khái, hắn thật không nỡ rời khỏi quận Hạ Mã, rời khỏi nơi mình đã làm tất cả để phát triển, nhưng tình thế cũng không để hắn tiếp tục lưu lại, tình hình chính trị trong nước xưa nay đã như vậy, hắn cũng vô lực chống cự.
Sau chuyến thị sát của Thủ tướng chấm dứt, ông cụ Ngô từ con đường nào đó biết được tin tức, có thể suy đoán ra hắn nhất định phải rời khỏi quận Hạ Mã, hơn nữa hiện tại tình thế cho thấy, hắn phải rời khỏi quận Hạ Mã, chỉ trong vòng ba tháng nữa.
Thời gian ba tháng, một là lưu lại một bước đệm, để quận Hạ Mã vững vàng quá độ. Hai là Tỉnh ủy và Thành ủy cũng muốn an bài một vị trí thích hợp cho hắn, không thể quá cao, lại không thể quá thấp, vừa không biểu hiện hắn là bị điều chuyển ngang mà hạ cấp, lại để hắn tính khả năng lên một bước không phải rất lớn, bởi vì thời gian hắn ở cấp bậc Phó giám đốc sở quá ngắn, một bước tiến lên cấp Giám đốc sở rất là miễn cưỡng, bởi vậy hướng đi của hắn cũng làm cho người ta rất đau đầu.
Vậy cứ để cho bọn họ đau đầu đi, Hạ Tưởng lắc đầu, một lần nữa trở về ghế ngồi. Trước khi rời đi, việc hắn phải làm còn có rất nhiều, ổn định thế cục quận Hạ Mã, làm quận Hạ Mã phát triển, đương nhiên có hai chuyện trọng yếu nhất, thứ nhất chính là việc Tứ Ngưu, thứ hai chính là ai tiếp nhận vị trí Bí thư Quận ủy.
Ai làm Bí thư Quận ủy, cần bàn bạc kỹ hơn, nhất thời vẫn không tốt để cho ra kết luận được. Nhưng vấn đề Tứ Ngưu, trong lòng Hạ Tưởng sớm đã có đối sách.
Hoàng Kiến Quân nhận được tài liệu tố cáo nặc danh, không cần nghĩ, chắc chắn là Đàm Quảng Hồng tạo ra. Phụ thân Đàm Quảng Hồng bất ngờ bị chết đuối, dưới sự thẹn quá thành giận của y, trút giận sang Phó Tiên Phong cũng đã ở trong suy đoán. Tuy rằng Đàm Quảng Hồng luôn ở trong kế hoạch của hắn, là một nước cờ mấu chốt, chỉ không nghĩ tới một trận mưa to, một lần bất ngờ, trước khi hắn còn chưa bắt đầu thực thi kế hoạch, Đàm Quảng Hồng lại chủ động đưa ra tài liệu cơ mật, coi như là một thu hoạch không ngờ.
Tuy nhiên Đàm Quảng Hồng cũng ít nhiều chủ động đưa lên tài liệu, nếu y bị kế hoạch của Hạ Tưởng thúc đẩy, bất đắc dĩ mới cung cấp chứng cớ, hắn sẽ trở thành vật hi sinh đầu tiên trong kế hoạch của Hạ Tưởng bị phá hủy, chẳng những sẽ thân bại danh liệt, hơn nữa còn có khả năng bị phán trọng hình. Nhưng hiện tại bởi vì phụ thân đã chết, lại có hành vi chủ động tố cáo, Hạ Tưởng cũng liền quyết định mở một góc lưới, cố sức giúp gã, có khả năng, gã chỉ bị Tập đoàn Tứ Ngưu khai trừ là được, nhận hình phạt hay không, có thể thích hợp chú ý một phần.
Chỉ có điều Hạ Tưởng trong lòng vẫn không quá yên tâm là, rốt cuộc có thể từ sự kiện Tứ Ngưu tạo ra uy lực lớn thế nào vẫn chưa biết được. Bởi vì nguyên nhân đời sau là đã chết vô số trẻ con, lòng dân căm giận sục sôi, mới dẫn đến Bí thư và Thị trưởng thành phố Yến song song xuống đài. Mà hiện tại, sữa bột có vấn đề được Tập đoàn Tứ Ngưu đưa ra thị trường tiêu thụ, có lẽ vẫn chưa tạo thành thương tổn, người trong nước từ trước đến nay chỉ nhìn sự thật đã rồi, không biết nhìn xa hiểu rộng, chỉ đơn thuần mà lấy sự kiện chất phụ gia để làm việc, có thể sinh ra hiệu quả đề thức tỉnh người dân hay không?
Liệu có phải thích hợp mà thêm vào một chút gì đó mới đúng hay không?
Buổi chiều hơn 3 giờ, bất ngờ Mai Thái Bình điện thoại tới. Giọng Mai Thái Bình vẫn lười nhác như cũ:
– Hạ Tưởng, buổi chiều có thời gian không, cùng đi câu cá?
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chủ động mời một cán bộ cấp Phó giám đốc sở đi câu cá, nếu là người khác, khẳng định mừng rỡ, Hạ Tưởng lại không có cảm thấy có cái gì là niềm vui bất ngờ, hỏi lại:
– Trưởng ban Mai công việc bận rộn, mà vẫn mời tôi đi câu cá được, chắc chắn là có chuyện quan trọng?
– Cậu có thể hỏi ít hơn hai câu chứ?
Mai Thái Bình ở trước mặt Hạ Tưởng ít khi nào nghiêm túc, nên ông tức giận như thế vừa nghe đã biết là giả bộ,
– Ao cá Thập Lý Hương, 4 giờ, nếu không đi, tự gánh lấy hậu quả.
Nếu ai bị Trưởng ban Tổ chức cán bộ nói một câu “Tự gánh lấy hậu quả”, chắc là cả cơm cũng ăn không vào, Hạ Tưởng cũng là bất đắc dĩ mà cười, lắc lắc đầu, sau đó hướng Triều Vĩ Cương nói rõ một chút, rồi lái xe đi thẳng đến Thập Lý Hương.
Thập Lý Hương ở phía tây nam nội thành, cách quận Hạ Mã hơn 20 km, nếu đi nhanh, nửa giờ là đến nơi. Còn đi chậm, chắc cũng phải mất một giờ. Hiện tại hơn 3 rồi, không có thời gian chậm trễ.
Cũng may lúc Hạ Tưởng chạy tới Thập Lý Hương, hiện tại là thời gian đi làm, người đi câu cá cũng không nhiều lắm, hắn vừa nhìn thì thấy cách đó không xa là Mai Thái Bình đang ngồi dưới một cái chòi câu.
Hạ Tưởng không ngờ Mai Thái Bình là một mình đến đây. Hắn còn tưởng rằng Mai Thái Bình tìm hắn, sẽ có cả người khác.
Hạ Tưởng đi vào bên cạnh Mai Thái Bình rồi ngồi xuống, cười ha hả:
– Trưởng ban Mai thả câu, người nguyện mắc câu. Tôi đã tới đây, mời Trưởng ban Mai chỉ thị.
– Chỉ thị cái gì mà chỉ thị, đừng giở giọng quan ở đây, nói tiếng người đi.
Mai Thái Bình lấy tay chỉ vào cái ghế gấp.
– Bên ngoài không có sô pha, ngồi ghế gấp là được rồi. Trước câu cá, ai câu lên con đầu tiên, sẽ có quyền lên tiếng.
Hạ Tưởng cười cười:
– Ngài cũng thật thanh thản, tôi không nhớ rõ ngài thích câu cá? Câu cá thi với tôi, thua rồi đừng có mà giận nhé.
Mai Thái Bình cười ha ha:
– Lúc tôi bằng tuổi cậu bây giờ, từng có một khoảng thời gian nhàn rỗi ở nhà, khi không có việc gì làm, mỗi ngày đến đập chứa nước ở ngoại ô phía tây thủ đô câu cá, từ người không biết câu biến thành cao thủ câu cá, xấp xỉ cũng mất hơn một năm.
Không ít quan lớn đều có lúc quá nhàn rỗi, cách mọi người giải sầu đều khác nhau, có người đọc sách, có người câu cá, có người học thư pháp, có người chơi cờ vây, thậm chí còn có người học xướng kinh kịch ..v..v.., không phải một mà nhiều, mà Mai Thái Bình cũng từng có một khoảng thời gian không có việc gì làm, Hạ Tưởng suy nghĩ, chỉ sợ nguyên nhân là do ông quá phóng túng tạo nên.
Sau khi trận đấu câu cá bắt đầu, mới chỉ qua vài phút Hạ Tưởng đã câu được một cá lớn, còn Mai Thái Bình chưa thu hoạch được gì, liền cảm khái nói:
– Câu cá không chỉ có dựa vào thực lực, nhiều khi còn là dựa vào vận may. Được, hôm nay cậu rất may mắn, hiện tại có thể lên tiếng.
– Ông khiến tôi chạy thật xa tới nơi này câu cá, sẽ không phải chỉ muốn kho con cá tôi vừa câu được chứ?
Hạ Tưởng cầm con cá trong tay ném vào thùng nước… con cá này ít nhất cũng phải 1 cân, là loại cá chép thông thường.
– Đương nhiên không phải, cậu không phải không biết, tôi không thích ăn cá. Tôi câu cá, nhưng chưa bao giờ ăn.
Mai Thái Bình cũng không đợi Hạ Tưởng đồng ý, giơ tay thò vào trong thùng nước tóm con cá lên, giương lên rồi lại ném vào ao cá.
– Trong chính trị, chính là câu cá sau đó tái thả cá, và cá lớn đến trình độ nhất định, tái câu, tái thả. Có lẽ có khi người câu cá đột nhiên thay đổi chủ ý, liền có khả năng đem cá làm thịt kho hoặc là hấp, con cá này, đến cả vận mệnh sợ hãi lo lắng cũng không có nữa rồi…
Trong quan trường, kỳ thật mỗi người đều muốn làm người câu cá, không muốn làm con cá. Nhưng thực tế mỗi người lại đều là con cá, hơn nữa có khi còn không biết người câu cá ở phía sau đoạn dây là ai.
– Tôi hiện tại sắp phải bị câu lên bờ rồi.
Hạ Tưởng lắc đầu cười, lập tức lại đem cá câu được ném xuống nước, ngẩng đầu nhìn cả hồ câu bị ngăn thành bốn năm cái ao nhỏ riêng.
– Cũng không biết sẽ bị ném tới hồ nước của ai?
Hạ Tưởng so với tất cả mọi người có ưu thế lớn nhất ở chỗ, hắn quan hệ không tồi với Trưởng ban Tổ chức cán bộ của hai cấp tỉnh và thành phố, mặc kệ là điều động trong phạm vi thành phố Yến, hay là tỉnh Yến, hắn đều có thể biết trước tiên. Nhưng hắn chỉ là biết mà thôi, bởi vì lúc đã biết, cũng gần như là đã có quyết định, rất khó có thể sửa đổi.
Mai Thái Bình lắc đầu, ở trước mặt Hạ Tưởng ông không bao giờ giở giọng, nhất là ở nơi ngoài văn phòng:
– Hiện tại chưa có đầu mối, cậu rời khỏi quận Hạ Mã, Tỉnh ủy đã có nhận thức chung, mặc kệ là Diệp Thạch Sinh hay là Phạm Duệ Hằng, hừ, còn có Thôi Hướng và Hồ Tăng Chu, hẳn là đã thảo luận ngầm rồi. Nhưng cụ thể đi nơi nào, còn chưa có kết luận, phải nói, giữa mấy người còn có bất đồng không nhỏ…
– Vậy quan điểm của ông thế nào?
Hạ Tưởng biết rằng, nếu Mai Thái Bình chủ động nhắc tới vấn đề của hắn, có thể khẳng định một điểm là, Mai Thái Bình tuyệt đối có ý tưởng gì đó, chẳng lẽ ông có an bài việc mình được điều đi đâu?
Mai Thái Bình ha hả cười, không trả lời Hạ Tưởng, mà đưa tay nhìn đồng hồ, nhìn ra phía ngoài đường, tự nhủ nói một câu:
– Làm sao còn chưa đến? Chậm chạp quá.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/11/2017 12:36 (GMT+7) |