– Tôi còn biếu tặng thẻ kim cương của Cửu Hào Công Quán, thẻ này có thể toàn bộ miễn phí trong Cửu Hào Công Quán.
Lập trường của Hạ Tưởng là, trên vấn đề nguyên tắc trọng đại, không thể thỏa hiệp, không có khả năng đàm phán, hắn phất tay cự tuyệt ý tốt của hai người:
– Rất xin lỗi, tôi không thể nhận.
Hạ Tưởng lời vừa ra khỏi miệng, đột nhiên Triệu Tiểu Phong cất tiếng cười to, còn ‘bốp bốp’ vỗ tay liên hồi, nói với Vương Sắc Vi:
– Thế nào Sắc Vi? Tôi sớm đã nói rồi, con người Phó thị trưởng Hạ tôi hiểu rõ hơn cô mà, anh ta không thể nào sẽ mở rộng ủng hộ biến đổi gien, cô lại không tin, cứ muốn tôi khiến Phó thị trưởng Hạ mất hứng, được rồi, cô tới mà xin lỗi Phó thị trưởng Hạ đi.
Vương Sắc Vi hai tay bưng lên một ly trà, trịnh trọng nâng lên ngang lông mày, với một tư thế rất đạt chuẩn mực nâng mâm cơm cao ngang mày, lại còn hơi cúi người xuống, hướng Hạ Tưởng nói:
– Tôi và chủ tịch Triệu đánh cuộc, nói ngài nhất định sẽ ủng hộ biến đổi gien, Chủ tịch Triệu lại nói là không thể, tôi không phục, nên mời Chủ tịch Triệu cùng ngài trêu đùa một tí. Xin Phó thị trưởng Hạ tha lỗi cho tôi, một người phụ nữ mới bước đầu tiến vào quan trường và thương trường hiểm ác, nên cần phải cẩn thận nhiều hơn nữa.
Hạ Tưởng không nhận ly trà của Vương Sắc Vi:
– Rốt cuộc là diễn trò gì đây?
Triệu Tiểu Phong ha hả cười:
– Phó thị trưởng Hạ, tôi xin nói rõ, có lẽ anh đối với tôi ấn tượng không tốt lắm, trong sự kiện Thương mại Trường Cơ lần trước, tôi cũng có phần. Nhưng kiếm tiền là kiếm tiền, sự cường điệu vốn lưu động làm tôi cảm thấy hợp tình hợp lý, kỳ thật cùng đánh bạc không khác gì mấy, tôi cũng là có chơi có chịu thừa nhận thất bại, không có hai lời. Nhưng loại kỹ thuật biến đổi gien này là phải đoạn tử tuyệt tôn, không gian lợi nhuận có lớn rộng, ưu đãi có nhiều hơn, tôi cũng sẽ không làm. Nhưng một mình tôi một bàn tay không vỗ thành tiếng, cho nên mới lén lút đến thành phố Lang, muốn tìm một người cùng chung chí hướng…
Hạ Tưởng một lần nữa ngồi trở lại chỗ của mình, cũng nhận lấy trà của Vương Sắc Vi, nhưng lại không uống, mà để sang một bên, lại hỏi:
– Sắc Vi, 400 mẫu đất, chỉ dùng thủ đoạn di hoa tiếp mộc (dời hoa nối cây, nghĩa bóng là chỉ thủ đoạn cài cắm nhân sự hoặc thay đổi sự vật) thì đã đến được tay cô, đã tốn hết bao nhiêu tiền để giải quyết Cổ Hướng Quốc, lại làm thế nào khiến Nga Ni Trần nén giận?
Không uống trà, tức là tỏ vẻ không thật sự tín nhiệm Triệu Tiểu Phong và Vương Sắc Vi, không truy hỏi vấn đề biến đổi gien mà nhắc lại vấn đề vừa rồi Vương Sắc Vi tự báo ẩn tình khi ở cửa, nói trắng ra là, vẫn đang thăm dò thành ý của hai người.
Triệu Tiểu Phong vẻ mặt tươi cười, cười mà không nói, cũng không ám chỉ, cũng không mở miệng. Vương Sắc Vi tóc dài tới vai, nhã nhặn lịch sự, cô tuy là con lai, nhưng nhất cử nhất động đều có bản chất tinh túy quý phái của tiểu thư khuê các, tao nhã mà tản mạn, nhẹ nhàng vuốt lên những lọn tóc rũ xuống, thản nhiên cười:
– Chuyện này cũng không giấu được Phó thị trưởng Hạ bao lâu, với thủ đoạn của Phó thị trưởng Hạ, muốn biết được nội tình chẳng qua là vấn đề sớm muộn, tôi chủ động nói ra, thì là thành ý của tôi.
Quả nhiên là người phụ nữ thông minh, biết xem xét thời thế, hơn nữa còn trực tiếp đem ích lợi bày ra trước bàn, liền giành được Hạ Tưởng tán thưởng. Tuy nhiên, Hạ Tưởng vẫn là không bị Vương Sắc Vi hoàn toàn mê hoặc, bởi vì lời nói cử chỉ của Vương Sắc Vi đều khiến hắn không thể bắt bẻ, có lẽ cô đã sớm nghiên cứu sở thích của hắn, cố ý làm ra bộ dáng cho hắn xem mà thôi.
Bông hoa giao tiếp, đều không có đời phóng túng được hư danh, hơn nữa Triệu Tiểu Phong có thể cùng cô ở cùng một chỗ, bản thân đã nói rõ lên rất nhiều vấn đề.
Trong giọng điệu tự thuật nhẹ nhàng của Vương Sắc Vi, Hạ Tưởng dần dần hiểu biết sâu hơn về nội bộ thành phố Lang, tuy rằng hắn cũng nghe ra được, trên thực tế Vương Sắc Vi vẫn là có điều giữ lại, cũng không hoàn toàn lộ ra mưu mẹo và liên kết mấu chốt trong quá trình… có thể lý giải, hắn và Vương Sắc Vi tuy là vốn không quen biết, đối phương đồng ý thẳng thắn thành khẩn báo cho biết một phần chân tướng, cũng là xuất phát từ suy xét giành được tín nhiệm của hắn… ngay cả như vậy, cũng khiến Hạ Tưởng âm thầm kinh hãi, thế cục thành phố Lang, thật đúng là khiến cho người ta vô cùng đau đầu.
Vương Sắc Vi là mượn dùng lực lượng của Ngô gia, thong dong từ trong tay Nga Ni Trần đoạt lấy 400 mẫu đất!
Mà Nga Ni Trần sở dĩ ngậm bồ hòn, không có lộ ra, sau đó cũng không tính trả đũa lại, lại không phải là Ngô gia ra mặt áp chế Nga Ni Trần, mà là sau khi Nga Ni Trần và Cổ Hướng Quốc bí mật thảo luận, đạt được hứa hẹn của Cổ Hướng Quốc mà tiếp tục duy trì im lặng.
Mặc dù Vương Sắc Vi nói cô cũng không biết giữa Nga Ni Trần và Cổ Hướng Quốc đạt thành hiệp nghị gì… Hạ Tưởng có tin lời nói của Vương Sắc Vi hay không cũng không quan trọng, quan trọng là, Cổ Hướng Quốc đồng ý ra mặt cùng Nga Ni Trần đàm phán, đã chứng minh một vấn đề, ông ta là người phát ngôn cho ích lợi của Ngô gia còn là cán bộ dự bị được điểm danh cho vị trí thủ trưởng số 1 mà Mai Thái Bình đã nói? Từ lúc nào mà ích lợi của Ngô gia và thủ trưởng số 1 có điểm giống nhau vậy?
Đương nhiên một điều càng quan trọng hơn là, Ngô gia vì sao đồng ý giúp Vương Sắc Vi?
– Ngô gia vì sao chịu giúp tôi, chắc là Phó thị trưởng Hạ nhất định vô cùng hiếu kỳ.
Vương Sắc Vi thản nhiên cười, sau khi cười xong, cũng không nói, ánh mắt lại rơi vào ly trà.
Nước trà đã nguội, Hạ Tưởng vẫn chưa uống.
Hạ Tưởng mỉm cười, hay cho một Vương Sắc Vi, ý là hắn không uống trà, cô sẽ không nói. Hắn giơ tay bưng ly lên, đang định uống, Vương Sắc Vi lại giơ tay giật lấy ly trà từ trong tay hắn, tay hai người lơ đãng nhẹ nhàng lướt qua, có dư vị khác.
Vương Sắc Vi đem nước trà đổ đi, rồi rót lại ly trà nóng mới:
– Mời Phó thị trưởng Hạ từ từ uống.
Hạ Tưởng nhận lấy uống một hơi cạn sạch:
– Trà ngon tặng người, tay còn mùi hương. Cảm ơn trà ngon của Sắc Vi.
Vương Sắc Vi cười:
– Trà tốt, người càng tốt.
Lời của cô rõ ràng có ý khiêu khích, nhưng sau khi cô cố tình nói ra, lại khiến người ta vô cùng thích thú, tuyệt không cảm thấy lỗ mãng, lời nói hay, đúng là hiệu ứng sâu rộng.
Hạ Tưởng tuy rằng không thể nói thân kinh bách hoa (trải nghiệm nhiều), nhưng lực miễn dịch đối với phụ nữ cực mạnh, không thể so với người bình thường, lời ám chỉ của Vương Sắc Vi, hắn chỉ thản nhiên cười, một chút biểu hiện cũng không có.
Triệu Tiểu Phong ở một bên, chỉ cúi đầu uống trà, làm bộ không nhìn thấy gì.
Vương Sắc Vi cũng không biết xấu hổ, lại nói:
– Kỳ thật Ngô gia giúp tôi cũng không phải là tôi và Ngô gia có quan hệ tốt đẹp gì, nhưng mà tôi quen biết nhiều người, giúp Ngô gia kéo đến một đường dây, khiến Ngô gia đạt được một lợi ích thực tế rất lớn, cho nên Ngô gia liền ra tay giúp tôi một lần. Nói cho cùng, làm thế nào để cùng với đại gia tộc qua lại được tốt đẹp, tôi còn phải học tập rất nhiều ở Phó thị trưởng Hạ.
Hạ Tưởng không tiếp lời Vương Sắc Vi, lại hỏi:
– Không nghe nói là Thị trưởng Cổ và Ngô gia có liên hệ?
Triệu Tiểu Phong hàm súc mà cười:
– Nói đến hiểu biết về Ngô gia, kỳ thật anh biết không nhiều bằng tôi. Ngô gia và Cổ Hướng Quốc quả thật quan hệ không lớn, nhưng Cổ Hướng Quốc ra mặt cùng Nga Ni Trần nói chuyện, xét đến cùng vẫn là do sức hấp dẫn lớn của Sắc Vi.
Sức hấp dẫn lớn vừa nói, hơi không rõ ràng, lại dễ dàng khiến người mơ màng, Vương Sắc Vi chấp nhận cách nói của Triệu Tiểu Phong, cũng không giải thích:
– Được rồi, tôi ta cũng không giấu Phó thị trưởng Hạ nữa, ăn ngay nói thật. Tôi có thể lấy được 400 mẫu đất, đầu tiên là nhờ vào Ngô gia, khiến Ngô gia ở thủ đô đánh vào sản nghiệp của Nga Ni Trần, lúc Nga Ni Trần rối ren, tôi lại cho Thị trưởng Cổ thừa cơ ra tay, thong dong đem đất làm của riêng. Sau đó Thị trưởng Cổ vì trả ân tình trước kia cho tôi, lại cùng Nga Ni Trần đưa ra ích lợi trao đổi, Nga Ni Trần liền đồng ý… Mọi việc chính là đơn giản như vậy!
Nói nghe sao mà nhẹ nhàng và khéo léo, Hạ Tưởng lại biết rõ có thể lấy sức lực bản thân để khuấy động Ngô gia và Cổ Hướng Quốc đều để một mình cô sử dụng, Vương Sắc Vi rất không đơn giản, triết học bám váy cùng với quan hệ liên đới của cô đã được vận dụng đến cảnh giới xuất thần nhập hóa. Với thực lực Ngô gia và sự tôn nghiêm của một Thị trưởng của một thành phố như Cổ Hướng Quốc, có thể bị một phụ nữ không quyền không thế thong dong lợi dụng, không phải Ngô gia kém trí cũng không phải Cổ Hướng Quốc năng lực kém, mà là Vương Sắc Vi đối với bọn họ mà nói là chỗ rất hữu dụng, cho nên bọn họ mới ra tay tương trợ.
Dụng ý Vương Sắc Vi xây dựng Cửu Hào Công Quán, e là cần có rất nhiều mạng lưới quan hệ trong tay cô ta để mở rộng và củng cố, là một người phụ nữ, đối phó với nam giới, cho dù Hạ Tưởng không muốn có ác ý suy đoán, nhưng không thể không nói, Vương Sắc Vi vẫn là có đủ vốn khiến đàn ông rung động.
Trên cơ bản Hạ Tưởng đối với lời giải thích của Vương Sắc Vi coi như hài lòng, mặc dù cô che giấu rất nhiều những liên kết mấu chốt trong đó, như là giữa cô và Ngô gia có giao dịch gì, cùng Cổ Hướng Quốc trong đó có ích lợi giằng co gì, còn có cô dựa vào đâu để đối phó với quan lớn quyền quý, vv… nhưng đều thuộc về bí mật cốt lõi của cô, chỉ sợ không có người thật sự hiểu rõ những suy tưởng suy nghĩ đích thực trong nội tâm của cô.
Hạ Tưởng liền gật đầu cười, quay đầu hỏi Triệu Tiểu Phong:
– Chủ tịch Triệu, ông phản đối mở rộng kỹ thuật biến đổi gien, tôi rất tán thưởng. Vấn đề của tôi là, là một tập đoàn có thể thu lợi từ giữa, ông không phối hợp với Bộ Nông nghiệp, đối với cá nhân ông mà nói, thì có chỗ tốt gì?
Vấn đề rất trực tiếp, cũng rất không khách khí. Hết thảy lấy ích lợi làm điểm xuất phát, ích lợi của Triệu Tiểu Phong điểm xuất phát nằm ở chỗ nào, mới là vấn đề Hạ Tưởng quan tâm nhất.
Triệu Tiểu Phong hiểu ý mà cười, y biết Hạ Tưởng động lòng, tuy nhiên không trả lời vấn đề của Hạ Tưởng trước, mà lại nói:
– Bên trong chuyên gia của Bộ Nông nghiệp, có một người là bạn cũ của anh đó, tôi chắc rằng anh vẫn còn nhớ đến tên gã ta… Bạch Chiến Mặc!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/11/2017 12:36 (GMT+7) |