So với lòng kính nể của Lý Tài Nguyên thì sự kinh ngạc của Thang Hóa Lai không thể dùng lời nói để diễn tả, anh ta cứ nghĩ Hạ Tưởng làm nên thành tích ở quận Hạ Mã chỉ vì hắn có mạng lưới quan hệ ở thành phố Yến, dù bản thân hắn có năng lực thì cũng chỉ có hạn. Không ngờ lời nói của Triệu Tiểu Phong đã tiết lộ một bí mật đáng kinh ngạc đến vậy, Hạ Tưởng lại có bản lĩnh kinh ngạc đến vậy, đã hoàn thành sự tấn công của 13 tỷ vốn đầu tư, và thành công tiệt lưu 4 tỷ tệ.
Trong chính trị có thể có sự hỗ trợ nhưng sự công kích trong kinh doanh hoàn toàn phải dựa vào con mắt tinh trường và đầu óc kinh doanh, đây là sự thật một trăm phần trăm. Phó thị trưởng Hạ chân nhân bất lộ tướng, chưa đến 30 tuổi đã thành công đẩy lùi 13 tỷ vốn lưu động, mặc kệ hắn đã dùng thủ đoạn gì, trong mắt Thang Hóa Lai hắn là một thiên tài kinh doanh đáng được khâm phục nhất.
Nếu nói sự kinh ngạc và lòng khâm phục của Lý Tài Nguyên và Thang Hóa Lai chỉ do kính nể Hạ Tưởng do có thân phận là một cán bộ viên chức lại có đầu óc kinh doanh xuất sắc, thì sự kinh ngạc của Nga Ni Trần là do thán phục và kính nể việc Hạ Tưởng từng nếm trải.
Đúng vậy, lần đầu tiên ông ấy không thể cầm lòng mà nảy sinh lòng kính nể Hạ Tưởng.
Nga Ni Trần lăn lộn giữa hai giới đen trắng, phấn đầu hết mấy chục năm, gầy dựng được đế quốc thương mại khổng lồ, hiện tại tài sản của ông ta không quá 20 tỷ, đương nhiên ông ta còn chưa đưa lên sàn chứng khoán, một khi đã đưa lên sàn chứng khoán nếu vận hành tốt giá trị sẽ tăng vọt lên gấp 10 lần là lẽ đương nhiên.
Nga Ni Trần tuy có sức ảnh hưởng chính trị, cũng có nhiều thủ đoạn trái phép nhưng về bản chất ông ta vẫn là một thương nhân, thương nhân chủ yếu là kiếm tiền, cho nên ông ta hiểu sâu sắc khái niệm của 4 tỷ tệ là như thế nào. Những người không kiếm được nhiều tiền như vậy sẽ không biết được 4 tỷ tệ có thể làm được gì, hoặc có thể nói, nếu để những nhà doanh nghiệp lớn kiếm số tiền đó thì phải mất vài năm mới có thể đạt được!
Một số người càng không biết rằng thành phố Lang có rất nhiều xí nghiệp nhà nước quy mô lớn mang tiếng là doanh nghiệp trọng điểm, hoặc một số doanh nghiệp tư nhân đóng thuế cho nhà nước có hạn ngạch kinh doanh trong một năm mới chỉ vài trăm triệu tệ, hoặc một tỷ tệ, những doanh nghiệp đạt lợi nhuận trên một tỷ thì thật đáng nể. Hạ Tưởng thì tài thật, vừa ra tay đã giữ lại được 4 tỷ tệ của Thương mại Trường Cơ, tương đương với lợi nhuận trong 40 năm của một xí nghiệp lớn!
Lạ thường biết bao.
Ngay cả khách sạn Caesar mà ông ta luôn tự hào, mang danh tiếng là khách sạn sang trọng nhất thành phố Lang nhưng lợi nhuận mỗi năm cũng không quá một trăm triệu tệ, bốn tỷ thì phải cần lợi nhuận trong vòng một năm của 40 căn Caesar cộng lại, Hạ Tưởng khéo léo nhẹ nhàng đoạt được từ trong tay Thương mại Trường Cơ, đúng là thiên tài.
Là một thiên tài khiến cho người khác phải ngưỡng mộ và ghen tị.
Nga Ni Trần đã mười mấy năm không thất thố rồi, hôm nay ông ta đã thất thố, đôi đũa trên tay rơi xuống bàn cũng không biết, chỉ ngờ vực mà liên tục hỏi Triệu Tiểu Phong cùng một câu hỏi:
– Chủ tịch Triệu, anh nói thật chứ? Không phải do say mới nói vậy chứ?
Triệu Tiểu Phong chỉ trả lời một lần:
– Tôi đã uống say rồi, nhưng lời tôi nói tin hay không tùy ông. Tôi đầu tư 3 tỷ, muốn kiếm lời 1 tỷ, kết quả suýt chút nữa còn phải đền thêm nữa.
Anh ta lại mời rượu Hạ Tưởng:
– Phó thị trưởng Hạ, tuy anh không để tôi kiếm lời nhưng tôi khâm phục anh, muốn làm bạn với anh.
Ly rượu của y còn chưa đụng vào ly Hạ Tưởng thì đã rơi xuống bàn, sau đó say đến bất tỉnh.
Triệu Tiểu Phong cũng là người khéo léo, vừa nói xong đã say đến ngã lăn ra, say rất đúng thời điểm.
Nga Ni Trần cho người dìu Triệu Tiểu Phong xuống dưới nghỉ ngơi, Triệu Tiểu Phong vừa đi ông ta lập tức thay đổi thành một bộ mặt nghiêm túc, trịnh trọng kính Hạ Tưởng một ly:
– Kính Phó thị trưởng Hạ một ly, tôi có mắt như mù, tôi trịnh trọng xin lỗi ngài!
Nga Ni Trần đã vài lần nói lời xin lỗi trước mặt hắn, mãi đến bây giờ mới tỏ thái độ chính thức, mới được xem là thật, có thể thấy lời nói của Triệu Tiểu Phong lại có tác dụng thúc đẩy rất lớn.
Hạ Tưởng nói khách sáo mấy câu, uống cạn một hơi:
– Chủ tịch Triệu đến thành phố Lang muốn đầu tư sản xuất vào ngành nào?
Thần sắc của Nga Ni Trần đã bớt vẻ kiêu căng, nhưng vẫn giữ được thái độ đúng mực:
– Tôi và Chủ tịch Triệu không thân nhau lắm, cũng mới quen nhau, do người khác giới thiệu thôi. Nghe nói hình như anh ta muốn khảo sát thị trường nông sản ở thành phố Lang, nhưng kì lạ là với cấp bậc của anh ta thì nên thông báo cho Thành ủy thành phố Lang biết để lấy danh nghĩa quan chức để đi khảo sát, nhưng dường như anh ta lấy danh nghĩa cá nhân mà đến.
Hạ Tưởng lại không cảm thấy lạ, Triệu Tiểu Phong muốn lấy danh nghĩa cá nhân đến đây rõ ràng là muốn tự kiếm lời chứ không phải vì lợi ích của tập đoàn. Có một điều là, Triệu Tiểu Phong và Phó Tiên Phong mỗi người mỗi ngã không có gì lạ, nhưng y và Nga Ni Trần lại thân thiết với nhau thì có chút khiến cho Hạ Tưởng thấy khó hiểu.
Tuy nhiên xem ra Triệu Tiểu Phong còn có ý muốn xây dựng lại mối quan hệ mới với mình, nếu không hôm nay cũng sẽ không nói lời thật lòng sau khi uống say ngay trên bàn rượu, chắc rằng Nga Ni Trần cũng sẽ cảm thấy kỳ lạ trước mối quan hệ giữa mình và Triệu Tiểu Phong. Nói trắng ra, quan hệ giữa người với người, nói phức tạp thì cũng phức tạp, nói đơn giản thì cũng đơn giản, khi có chung lợi ích thì là bạn, khi lợi ích chia rẽ đến mức không thể thỏa hiệp thì là kẻ thù.
Khi có chung lợi ích lại cùng nhau cạnh tranh thì không phải là địch cũng không phải là bạn.
Bây giờ giữa hắn và Nga Ni Trần dùng từ “kẻ thù” để hình dung thì còn quá sớm, nói là bạn cũng không thích hợp, chỉ có thể nói không phải là bạn cũng không phải kẻ thù. Còn có một điều, việc Thẩm Nhạc Tuyết bị tai nạn xe, bước đầu Hạ Tưởng nghi ngờ là do Nga Ni Trần làm.
Cho dù không phải do Nga Ni Trần đích thân ra lệnh thì cũng do đệ tử của ông ta làm, nhưng bây giờ Hạ Tưởng không có chứng cứ trực tiếp chỉ tội Nga Ni Trần, thậm chí một chút manh mối cũng không, chỉ bằng suy đoán mà đổ tội cho Nga Ni Trần thì sẽ không công bằng.
Vốn dĩ Nga Ni Trần muốn nói chuyện riêng với Hạ Tưởng nhưng xe quân đội đến đón Thẩm Nhạc Tuyết đã đến, Hạ Tưởng liền tạm biệt Nga Ni Trần đến đó giúp đỡ. Sau khi xong việc, khi chuẩn bị cùng Lý Tài Nguyên, Thang Hóa Lai về Thành ủy, vừa ra đến cửa bệnh viện, trước mặt đi tới là hai cô Mạt Lỵ Vàng Bạc.
Chỉ riêng một mình Mạt Lỵ Vàng hay Mạt Lỵ Bạc xuất hiện, số người ngoảnh đầu lại nhìn cũng không ít, cũng không đến mức phải vây lại xem, nhưng hai người cùng nhau xuất hiện thì sẽ rất dễ khiến cho đám đông vây lại xem. Người đẹp như hoa không có gì đáng nói, nhưng hoa đẹp đến mê hồn khiến cho ai cũng phải khen ngợi.
Hai chị em sinh đôi duyên dáng thướt tha, cách ăn mặc cũng giống với lần đầu tiên Hạ Tưởng gặp mặt họ, vẫn phân biệt mặc hai màu áo vàng và bạc, Hạ Tưởng liền nhận ra ai là ai. Nếu khi hai người họ đều không cười với bộ mặt lạnh lùng thì tuyệt đối không phân biệt được ai là Vàng ai là Bạc. Nếu khi cười mà không để lộ tính cách thì cũng không phân biệt được.
Nhưng nếu biểu lộ tính tình thì Hạ Tưởng ít nhiều cũng có thể từ thái độ hoạt bát hay lạnh lùng mà phân biệt ra. Mạt Lỵ Vàng thì nhiệt tình hơn, còn Mạt Lỵ Bạc có chút lạnh lùng hơn. Đương nhiên cũng không hẳn vậy, hai người nếu cố ý bắt chước đối phương thì hắn cũng sẽ choáng váng đầu óc.
Hai người đẹp vờ như không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ của đám đông vây quanh, trực tiếp tiến thẳng đến trước mặt Hạ Tưởng, Mạt Lỵ Bạc mở miệng nói trước:
– Phó thị trưởng Hạ, Kinh Tiên Cư đặc biệt để lại phòng cho ngài, đây là thẻ vàng, xin ngài nhận cho.
Không nói lý do, cũng không chào hỏi mà trực tiếp đưa cho thẻ vàng, thật có phong cách, có cá tính.
Hạ Tưởng có chút chần chừ, Nga Ni Trần cùng hắn gặp mặt thực sự là chưa nói hết chuyện, nhưng bởi vì chuyện của Thẩm Nhạc Tuyết hắn đã mượn cớ rời khỏi, thực ra cũng là có ý không muốn trò chuyện sâu thêm với Nga Ni Trần. Hiện tại, hắn không muốn qua lại quá thân thiết với Nga Ni Trần, trước khi chưa biết rõ được đầu đuôi ngọn ngành của ông ta thì không cần thiết phải quen thân.
Nga Ni Trần thật không tầm thường, ít ra thì hai cô con gái đẹp như hoa như ngọc của ông ta không có ai sánh bằng, hơn nữa có khả năng sát thương rất đáng sợ, thường thì Mạt Lỵ Vàng, Bạc cùng ra tay thì hầu như không có thất bại.
Phòng của Kinh Tiên Cư là phòng hạng sang bậc nhất, nếu Hạ Tưởng nhận thì Nga Ni Trần sẽ nghĩ thế nào? Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc cũng sẽ nghĩ gì về hắn? Có rất nhiều vấn đề cần phải suy xét, thành phố Lang là một nơi có nhiều thị phi.
Mạt Lỵ Vàng cười nũng nịu:
– Phó thị Hạ, nếu ngài không nhận chúng tôi sẽ không đi. Ngài nhìn xem, xung quanh có bao nhiêu người đang nhìn kìa? Cứ tốn thời gian như vậy có lẽ sẽ không tốt cho thanh danh của ngài đâu…
Quả nhiên, những người đi đường đều dừng lại nhao nhao đứng xem, trong cuộc bàn tán xôn xao không biết có những lời nói xấu sau lưng thế nào.
Hạ Tưởng trong nháy mắt đã có quyết định, đưa tay nhận lấy thẻ vàng:
– Cảm ơn ý tốt của Chủ tịch Trần và hai người đẹp. Tôi nhận trước, có thời gian tôi sẽ gặp trực tiếp Chủ tịch Trần nói lời cảm ơn…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/11/2017 12:36 (GMT+7) |