Nói cách khác, một đống lộn xộn trên mặt đất đều là tổn thất lợi ích của gã.
Tuy nhiên sau khi gã nhìn thấy Thủ tướng, tổn thất kinh tế lập tức bị gã ném qua một bên, bởi vì ở trung tâm hội nghị lâm thời ở trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu, Thủ tướng ngồi ngay ngắn ở chính giữa, vừa thấy gã liền trực tiếp chất vấn một câu:
– Đồng chí Phó Tiên Phong, việc xả lũ về phía thành phố Yến, đầu óc cậu nghĩ gì mà lại có quyết định như vậy?
Phó Tiên Phong vừa ngẩng đầu, đã thấy Thủ tướng ngồi giữa, hai bên là Diệp Thạch Sinh, Phạm Duệ Hằng, Tống Triêu Độ, cùng với các lãnh đạo và chính quyền của Thành ủy, Quận ủy, còn có Dương Quốc Anh ngồi ở vị trí sau cùng, không khí hội nghị vô cùng nghiêm trang, vẻ mặt tất cả mọi người đều nghiêm túc, nghiễm nhiên là thành hội nghị chất vấn.
Dù gã tự cao có chỗ dựa là thế lực gia tộc, cũng biết cửa ải hôm nay không dễ qua, dù sao, đập chứa nước Nam Sơn do gã phá hủy, trong khoảng thời gian ngắn không thể sửa chữa kịp. Sông Hạ Mã là tình huống gì, hiện tại gã không rõ lắm, nói thật, cũng không có tinh thần chú ý. Gã chỉ biết chính là, sự việc không giải thích rõ ràng cho các lãnh đạo đang có mặt ở đây, thì đừng nghĩ có cái gì tốt.
Giải thích rõ ràng rồi, không chắc có quả gì ngon để ăn. Nhưng phải có một giải thích, chuyện chính trị, có khi có thể lừa gạt qua mắt, có khi lại một là một, hai là hai, không thể có bất cứ mập mờ gì.
Phó Tiên Phong thành thật đi tới cạnh Hồ Tăng Chu… trong quan trường, quy củ to hơn trời, bên cạnh Hồ Tăng Chu để một chỗ trống, hiển nhiên là dành cho gã. Nhưng bên cạnh gã còn có một vị trí trống, là để trống cho ai, gã cũng không rõ ràng lắm.
Phó Tiên Phong thấy Thủ tướng khẽ gật đầu, mới dám ngồi xuống. Theo bản năng nhìn về phía cửa, Vu Phồn Nhiên không đến tham gia hội nghị, khiến cho gã hơi sinh nghi. Hiện tại chỉ có Cao Hải ở lại trấn thủ ở đập chứa nước Nam Sơn, xử lý giải quyết tốt hậu quả, Vu Phồn Nhiên và gã cùng nhau trở về thành phố, cũng phải tham gia hội nghị để Thủ tướng và Bí thư Diệp hỏi mới đúng, ông ta đã đi đâu?
Phó Tiên Phong rất lo lắng Vu Phồn Nhiên sẽ dùng cách ném đá xuống giếng, nói ra chuyện bất lợi cho gã. Nếu Vu Phồn Nhiên ở hội nghị, ngay trước mặt gã có lẽ sẽ không nói gì quá đáng. Nhưng hiện tại không biết đi nơi nào, khiến cho trong lòng gã không yên, hoài nghi có phải bị người ta âm thầm kêu đi điều tra việc gì hay không.
Phó Tiên Phong đành phải kiên trì đến cùng mà nói:
– Thủ tướng, Bí thư Diệp, Chủ tịch Phạm, các vị lãnh đạo, sau đây tôi xin báo cáo chi tiết việc nước lũ trên núi đổ xuống của hồ chứa nước Nam Sơn… Hồ chứa nước Nam Sơn nhiều năm thiếu tu sửa, lại vì mưa to thành hoạ, dẫn đến lũ trên núi đổ xuống, miệng cống không mở nổi, cuối cùng nhân viên kỹ thuật nghiên cứu phân tích, qua chuyên gia luận chứng, phương án xả lũ về hướng đông là an toàn, cuối cùng tôi cùng đồng chí Phồn Nhiên, Cao Hải thương lượng, áp dụng ý kiến chuyên gia, sau khi thỉnh cầu Tỉnh ủy, quyết định xả lũ về phía đông…
Phó Tiên Phong tránh nặng tìm nhẹ, hơn nữa còn thêm pha chuyên gia bịa đặt vào, đưa việc gã chuyên quyền độc đoán biến thành là kết quả thảo luận với Vu Phồn Nhiên, Cao Hải, hiển nhiên, hiềm nghi có trốn tránh trách nhiệm. Tuy nhiên, gã vừa nói xong, Thủ tướng, Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng đều không tỏ vẻ gì cả, khiến cho gã âm thầm thở dài một hơi..
Dù thế nào gã cũng là Thị trưởng thành phố Yến, là cán bộ cấp phó tỉnh, không có khả năng bởi vì thiên tai mà truy cứu trách nhiệm lãnh đạo quá lớn, hơn nữa là tuy rằng kinh tế tổn thất không nhỏ, nhưng không có chết nhiều người. Quan trường trong nước có quy tắc ngầm là, tiền tổn thất dù nhiều cũng không sao, sẽ không quy chụp gì, nhưng người chết nhiều sẽ phiền toái, trách nhiệm rất lớn.
Bởi vì tiền là tiền nhà nước, lãng phí rồi, sẽ không bắt một cá nhân nào phụ trách. Nhưng người đã chết, người nhà sẽ gây rối, thân bằng bạn tốt sẽ có ý kiến, tất cả kêu ca lớn. Bởi vậy cũng tạo thành hiện tượng kỳ quái ở quan trường trong nước, tài sản tổn thất dù có lớn bao nhiêu, mấy trăm triệu hay vài tỷ, thậm chí còn có thể vỗ mông xong việc. Có bao nhiêu lãnh đạo vỗ đầu làm ra quyết định ngu xuẩn, làm cho nhà nước tổn thất lớn, nhưng dù lớn, cán bộ cũng sẽ không phải gánh vác trách nhiệm chính trị quá lớn. Cho nên dần dần tạo thành một quy định bất thành văn, khi phát sinh tai nạn đặc biệt lớn, chỉ cần không chết người, kinh tế có tổn thất cũng không có thành chuyện gì cả.
Dù sao cuối cùng tiền thì có ngân sách chịu, dù sao có ngân hàng trả, chính vì có tâm lý như vậy, mới tạo thành kết quả tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng được tùy ý tiêu xài không ngừng phát sinh.
Nhà nước làm dân giàu mạnh là điều tự hào của mỗi chính trị gia, còn làm dân nghèo khó là sự bi ai của chế độ.
– Vốn lúc đầu theo chuyên gia tính toán, nước lũ sẽ qua trang trại chăn nuôi, đi qua núi phía sau của biệt thự hoa viên Tây Sơn, sau đó đổ vào sông Hạ Mã… vùng núi hoang ở ven sông. Phía tây sông Hạ Mã có một vùng núi hoang đất hoang mấy chục ki-lô-mét vuông, vừa lúc có thể dùng để xả nước lũ. Tuy nhiên thật không ngờ là, sau khi nước lũ tới quận Hạ Mã, bị khu nhà ở sinh thái Vạn Mẫu của Tập đoàn Đạt Tài chắn lại, dòng nước bị chia thành hai, một đường nhằm phía núi hoang, một đường khác nhằm phía đồng ruộng. Nước lũ vào phần núi hoang, cũng không có tạo thành tổn thất lớn. Mà nước lũ nhằm phía đồng ruộng, lại bị nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì có đầy vật liệu xây dựng chắn, liền chuyển hướng đổ về phía trang trại chăn nuôi, kết quả chính là…
Phó Tiên Phong tiếp tục nói chậm rãi, qua ngôn ngữ mà gã dày công sắp xếp, trên đường tới đây gã đã nghĩ ra đối sách, không giấu diếm mà trước mặt mọi người nói ra hết. Nhưng bởi vì căng thẳng, đang nói đến vốn từ đầu định cho nước lũ nhằm phía sông Hạ Mã, thiếu chút nữa nói ra ý đồ chân thật, liền lâm thời sửa miệng nói thành là ” đất núi hoang “, hơn nữa còn đem phần lớn trách nhiệm, đều đổ cho nguyên nhân là do người khác làm ra.
Mặc kệ là khu nhà ở sinh thái Vạn Mẫu, hay là nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì, đều là bút tích của Hạ Tưởng, Phó Tiên Phong đưa mấy chỗ này ra, một công đôi việc, vừa muốn chính mình sạch sẽ, lại muốn để Thủ tướng giận chó đánh mèo vào Hạ Tưởng.
Thủ tướng vẫn thản nhiên như không, chỉ nhìn Diệp Thạch Sinh một cái, thản nhiên nói:
– Thạch Sinh, sự kiện lần này, tổng thể mà nói, tỉnh Yến xử lý coi như được, tuy rằng cũng có rất nhiều chỗ không đủ, nhưng cũng là bởi vì lịch sử tỉnh Yến chưa từng có phát sinh hồng thủy đặc biệt lớn. Nhưng tôi có mấy nghi vấn, thứ nhất, vì sao Tỉnh ủy không phái người trấn thủ chỉ huy công tác chống lũ ở đập chứa nước Nam Sơn, mà chỉ có đồng chí Phó Tiên Phong ở tuyến đầu chỉ huy? Thứ hai, ở tuyến đầu chống lũ, vì sao không thấy bóng dáng phóng viên tin tức? Lúc chống lũ, sẽ xuất hiện ra nhiều ít sự tích vui buồn lẫn cảm động, vì sao không có một phóng viên tin tức nào đi theo?
Lúc Thủ tướng đến tỉnh Yến, bởi vì là quyết định lâm thời, không mang phóng viên tin tức theo, hơn nữa hành tung của Thủ tướng, thường xuyên sẽ vô cớ mà không thấy trên báo, nguyên do trong đó, ý vị sâu xa. Ngay cả đệ người đầu tiên khi vừa mới trèo lên đỉnh, cũng có chuyện trọng yếu nhưng thường xuyên không thấy báo chí đưa tin.
Môi trường chính trị thiên biến vạn hóa, rất nhiều việc không phải đơn giản như ở mặt ngoài, có khi sự nhiều ít củacnội dung tin tức cùng mức độ dài ngắn của thời gian truyền phát, đều có hàm nghĩa riêng nào đó.
Diệp Thạch Sinh hơi hơi sửng sốt, Tỉnh ủy không có phái người trấn thủ đập chứa nước Nam Sơn tạm không đề cập tới, vấn đề phóng viên tin tức, kỳ thật ông đã sớm ý thức được, theo lý thuyết mưa to một ngày một đêm, thì phóng viên đã sớm phản ứng lại đây, mà ở tuyến đầu chống lũ, lại không có xuất hiện bóng dáng phóng viên, người làm tin tức truyền thông của tỉnh Yến, đã làm không đúng trọng trách rồi.
Đương nhiên, ông cũng rõ ràng nguyên nhân là Mã Tiêu, bởi vì không phải phóng viên không xuất hiện, mà là không ít phóng viên đều bị Mã Tiêu sai đến đập chứa nước Nam Sơn, kết quả là đập chứa nước Nam Sơn canh phòng nghiêm ngặt tử thủ đã sụp đổ, trang trại chăn nuôi bị ngập, tất cả đều là sự kiện tiêu cực, phóng viên nào còn dám đưa tin nữa? Khẳng định đều bị Mã Tiêu đè ép.
Tuy nhiên việc này theo khía cạnh khác thì ông đã không nắm chắc được ban Tuyên giáo, xem ra, về sau cần phải tăng mạnh hơn một chút sự chú ý với ban Tuyên giáo, trong lòng Diệp Thạch Sinh mơ hồ có một tia tức giận. Ông không phải người thích mọi chuyện đều tuyên dương khắp nơi, bởi vậy đối với công tác của ban Tuyên giáo không hỏi đến nhiều lắm. Hơn nữa tỉnh Yến ở gần thủ đô, chính trị lại bảo thủ, có rất ít tin tức sự kiện trọng đại để công bố. Mọi việc phải qua thật lâu, thấy rằng không có ảnh hưởng gì, mới bắt đầu đưa tin ra.
Thậm chí ngay cả một vụ án giết người nho nhỏ, cũng sẽ áp chế, đợi bắt được người bị tình nghi phạm tội, phán hình mới có khả năng để người dân biết. Bởi vậy ai cũng biết rằng báo chí tỉnh Yến không có thứ gì đáng xem, phóng viên tin tức chỉ biết đi đến đầu đường mà phỏng vấn mấy chuyện đánh nhau ẩu đả vớ vẫn là hết, bất cứ tin tức gì có ảnh hưởng chính trị, đều không dám phỏng vấn.
Phỏng vấn cũng vô dụng, không được truyền ra ngoài, làm chỉ là vô dụng thôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/11/2017 12:36 (GMT+7) |