– Nhàm chán quá đi, đàn ông các anh không còn chuyện gì để bàn ngoài phụ nữ sao? Ngoài tình dục ra, còn có cái gì?
Hạ Tưởng cười ha hả:
– Sau tôi sẽ cho xuất bản một quyển sách, lấy tiêu đề là “Ngoài phụ nữ ra, đàn ông còn có cái gì?” nội dung bên trong chỉ toàn là giấy trắng.
– Gì?
Phút chốc Phó Tiên Tiên không kịp phản ứng lại,
– Sách không có chữ…là ý gì vậy?
Dương Uy lập tức hiểu rõ ý Hạ Tưởng muốn ám chỉ:
– Phó thị trưởng Hạ quả nhiên học rộng biết nhiều, nói chuyện rất sâu sắc, huyền bí. Tiêu đề quyển sách là “đàn ông ngoài phụ nữ ra còn có cái gì?” nội dung lại không có lấy một chữ, ý tứ muốn nói, đàn ông ngoài phụ nữ ra, hoàn toàn không còn muốn nghĩ đến gì khác.
– Haizzz
Phó Tiên Tiên uống một hớp nước, nghe nói thế liền phun ra ngoài văng lên người Hồng Y Y, cô cười nghiêng ngã run rẩy :
– Chả trách con gái Bắc Kinh thường nói, đàn ông chẳng có gì tốt cả, hôm nay được thấy không sai chút nào.
Cô đưa tay giúp Hồng Y Y lau sạch người, hình tượng thục nữ duy trì từ nãy đến giờ đã tiêu thành mây khói. Lau xong nói với Hồng Y Y:
– Chúng ta cũng uống đi, uống rượu trắng hay bia chai?
Cuộc gặp gỡ hôm nay Hạ Tưởng đã thu hoạch được hai điều, thứ nhất là hiểu rõ hơn về con người của Dương Uy, đây cũng là nền móng đầu tiên để hai người thiết lập mối quan hệ lâu dài sau này, đồng thời cùng lúc hắn giúp Dương Uy xem xét đến việc đầu tư vào ngành nông nghiệp sinh thái hữu cơ, mở rộng ngành du lịch nông thôn. Thị trường du lịch về vùng nông nghiệp có tiềm năng rất lớn, hơn nữa theo đà phát triển vành kinh tế Bắc Kinh lớn thì sau này thành phố Lang có thể trở thành lựa chọn đầu tiên khi khách Bắc Kinh muốn thoát khỏi khói bụi xô bồ ở thành phố quay về nông thôn tận hưởng không gian yên bình, mùa xuân đi hái dâu tây, mùa hè hái dưa hấu, mùa thu hái táo, mùa đông ngắm tuyết rơi, tóm lại đây là ngành rất có tiềm năng.
Dương Uy cũng tỏ ý tán thành, còn nói khi về sẽ suy nghĩ về vấn đề này.
Điều thứ hai chính là Phó Tiên Tiên và Hồng Y Y trò chuyện rất vui vẻ, hiếm khi mới được nhìn thấy Phó Tiên Tiên khôi phục trở lại dáng vẻ tiểu ma nữ nên cũng khiến hắn rất cảm thấy an ủi, biết là những khuấc mắc trong lòng Phó Tiên Tiên đã được hóa giải.
Lúc tạm biệt Dương Uy ra về, Phó Tiên Tiên có chút say. Có người nói người con gái đẹp nhất khi vừa tắm xong, nhưng kỳ thật phụ nữ cũng có kiểu đẹp khác khi uống say, hai gò má Phó Tiên Tiên ửng hồng, bước chân loạng choạng, cổ trắng cùng những sợi lông tơ mềm mượt thật phong tình, cô thoải mái phất tay chào tạm biệt Dương Uy và Hồng Y Y, so với lúc ban đầu khác một trời một vực.
Hạ Tưởng lái xe về nhà, nhận thấy Phó Tiên Tiên không còn dằn vặt về chuyện đã qua, khiến hắn nhẹ cả lòng. Cảm giác sống sót quả thực không dễ chịu chút nào, nhiều người đều sẽ bị ám ảnh về tâm lý.
Sau khi về đến nhà, pha một tách trà nóng, ép bằng được Phó Tiên Tiên phải uống. Phó Tiên Tiền không nghe, hắn đã phải véo tai của cô ép uống, cũng may cô ấy không say lắm, nên một chốc là tỉnh táo lại nhiều, tắm rửa qua loa rồi lên giường đi ngủ.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Hạ Tưởng bị đánh thức bởi tiếng khóc nức nở, hắn dậy mặc quần áo, vội vã đến đập cửa phòng Phó Tiên Tiên:
– Có chuyện gì vậy? Mơ thấy ác mộng sao?
Phó Tiên Tiên nức nở, âm thanh đứt quãng nói:
– Mau vào ôm em đi.
Hạ Tưởng chần chừ một chút, rồi đưa tay đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Phó Tiên Tiên ngồi ở trên giường, ôm đầu gối, cúi đầu vùi giữa hai chân, đang không ngừng co giật. Chẳng lẽ hôm nay vui vẻ vậy vẫn không làm cô quên đi ám ảnh trước kia? Hạ Tưởng tiến đến bên giường, ngồi bên cạnh Phó Tiên Tiên:
– Không sao nữa rồi, đã có anh ở đây.
– Gạt được anh rồi.
Phó Tiên Tiên bỗng nhiên cười ra tiếng, lại đột ngột vung chăn đắp lên người Hạ Tưởng:
– Xem em đẩy anh nè.
Âm thanh mê loạn còn mang theo chút dục vọng.
Hạ Tưởng bất ngờ không kịp phòng bị nên bị Phó Tiên Tiên đẩy ngã nhào trên giường, bối rối vung tay khắp nơi, chợt cánh tay chạm vào hai chỗ mềm mềm, lại rất có tính đàn hồi – hắn biết là cái gì, Phó Tiên Tiên hoàn toàn không mặc đồ lót.
Trên người Hạ Tưởng vẫn còn mặc quần áo, bên trên khoác chiếc áo ngủ, phía dưới cũng mặc quần ngủ. Còn chưa phản ứng gì thì Phó Tiên Tiên đã xoay người ngồi lên người hắn, bắt đầu cởi quần áo hắn:
– Em đã suy nghĩ mấy ngày rồi, đàn bà con gái sớm muộn cũng phải trao cho đàn ông, mà lần đầu tiên của con gái rất quý giá, anh đã cứu mạng em, em lại không có gì để báo đáp anh, nên nguyện trao thân báo đáp.
Hạ Tưởng chưa bao giờ trải qua tình ý mê loạn kiểu điên cuồng, hoang dã như Phó Tiên Tiên, đã lâu rồi hắn chưa chạm đến đàn bà, huống chi đây là lần đầu tiên hắn được thưởng thức hương vị điên cuồng, hoang dã như Phó Tiên Tiên, hắn muốn cự tuyệt, nhưng sinh lý cơ thể đã có phản ứng, bởi vì Phó Tiên Tiên đang ngồi trên phần “yếu điểm” của hắn.
Hạ Tưởng có thể cảm nhận được cơ thể trắng mịn và trơn mượt của Phó Tiên Tiên, mặc dù được quấn trong lớp chăn, không có ánh sáng nhìn không rõ nhưng dưới ánh sáng mập mờ của đêm đen vẫn có thể giúp hắn phân biệt rõ đường nét cơ thể của Phó Tiên Tiên. Đường cong mê hồn, hình dáng tuyệt đẹp, bầu ngực nhô cao không cần phải nói, vùng bụng bằng phẳng, eo thon hẹp dần rồi mở rộng sang hai bên sườn, hình thành phần mông to nở nang. Tuy không thấy rõ từng đường nét nhưng có thể khẳng định được rằng, Phó Tiên Tiên không mặc quần áo quyến rũ hấp dẫn hơn gấp trăm lần Phó Tiên Tiên mặc quần áo.
Không biết Phó Tiên Tiên bị rượu kích thích, hay là tâm lý sau khi được giải toả mà tâm dục đột nhiên thay đổi, cô cởi xong áo ngủ của Hạ Tưởng, lại dùng lực kéo quần hắn, chỉ tiếc do chưa có kinh nghiệm, cô ngồi lên trên không chịu xuống nên nửa ngày vẫn không tuột được. Bỗng nhiên cô bỏ cuộc, áp người nằm lên thân Hạ Tưởng, dùng sức hôn hắn.
– Em muốn đem cái quý giá nhất của đời con gái trao cho anh. Không mong anh phải quý trọng, chỉ hy vọng anh cất giữ. Dù sao sớm muộn gì con gái cũng thuộc về đàn ông, so với trao cho người thích mình mà mình lại không thích người ta, chi bằng trao cho người mình thích dù chưa chắc người ta đã thích mình.
Bị Phó Tiên Tiên hôn khiến cho Hạ Tưởng không nói được, cũng rất khâm phục bản lĩnh của cô, vừa hôn vừa có thể nói nhanh những lời như vậy.
Hạ Tưởng vòng hai tay ra sau lưng Phó Tiên Tiên, vuốt ve làn da trơn mịn màng của cô, cảm giác đầu ngón tay chạm vào như yêu tinh đang nhảy mùa. Nói thật, hắn cũng là đàn ông, bị một cô gái đẩy ngược sẽ khó mà tránh khỏi ham muốn bị kích thích, nhưng hắn vẫn cố nhịn, bởi vì hắn cảm nhận được cơ thể nóng như lửa của Phó Tiên Tiên đang run nhè nhẹ, hơn nữa những lời Phó Tiên Tiên vừa nói, cũng khiến hắn suy nghĩ rất nhiều.
Đúng vậy, hắn cứu mạng Phó Tiên Tiên, Phó Tiên Tiên lấy thân báo đáp, có lẽ người khác sẽ thản nhiên nhận lấy, nhưng Hạ Tưởng thì không thể. Hắn khát khao đàn bà, nhưng giữa nam và nữ nếu đơn giản chỉ có mỗi tình dục, coi đó như cái giá để trao đổi ngang bằng cho nhau thì hắn thà không nhận.
Hắn coi Phó Tiên Tiên là bạn, một người bạn bình thường. Một khi vượt qua ranh giới tình bạn này, sau này có dễ nhìn nhau hay không chưa cần nghĩ đến, mà nếu chọn thời khắc này, chẳng phải là thừa nước đục thả câu? Hơn nữa hắn cũng hiểu rõ rằng, chưa chắc Phó Tiên Tiên là thật lòng muốn làm vậy cùng hắn, mà đó có khả năng chỉ là tâm lý phản ngược, một hành động được giải phóng theo bản năng mà thôi.
Hạ Tưởng xoay mình đè Phó Tiên Tiên xuống, hai tay giữ chặt lấy hai tay của cô, nhìn thẳng vào đôi mắt cô mà nói:
– Anh cứu em, không phải là muốn thân thể của em, bây giờ em nói thật, rốt cuộc là từ suy nghĩ gì mà muốn cho anh?
Phó Tiên Tiên cắn môi, nở nụ cười yếu ớt, bởi vì khoảng cách giữa hai người rất gần, mùi hương cơ thể cô ngập mũi khiến người ta mê muội, màu ửng đỏ trên mặt cô cũng làm cho người ta say mê, đôi mắt cô như sương mờ, không yếu thế nhìn thẳng Hạ Tưởng.
Gắng gượng được trong chốc lát, nước mắt đã trào ra:
– Em rất đau lòng, hễ nghĩ đến chuyện chẳng may bị kẽ gian hãm hiếp, bản thân sẽ bẩn nhiều như thế nào, liền nghĩ chi bằng cứ cho một người đã, dù sao mình cũng không cần phải hối hận.
– Có thể hôm nay em chỉ là nhất thời bị kích động, sau này cũng sẽ hối hận đấy.
Hạ Tưởng không bao giờ làm những chuyện đốn mạt đó, cũng sẽ không nhân cơ hội Phó Tiên Tiên bấn loạn mà làm chuyện đó với cô, hắn rời khỏi người Phó Tiên Tiên, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.
– Em là một cô gái tốt, phải biết quý trọng bản thân. Khụ khụ…Là một thằng con trai, nói thật, thân hình em rất quyến rũ, tuy nhiên anh không muốn một chuyện tốt đẹp biến thành cuộc trao đổi.
Phó Tiên Tiên hiểu ra gì đó, lấy chăn phủ lên không dám nhìn Hạ Tưởng, đưa chân đạp tung chăn:
– Biết rồi, mắc cỡ chết được, anh đi mau đi. Sau này em giúp được anh một việc, lúc đó chúng ta không ai nợ ai, em sẽ…
Em sẽ cái gì…tiếng cô nhỏ dần, chắc là quá xấu hổ không thốt được nên lời. Hạ Tưởng cười cười, những chuyện này cũng có thể giao kèo trước được sao? Thú vị thật.
Chuyện hôm nay từ chối Phó Tiên Tiên, Hạ Tưởng tuyệt không hối hận, là đàn ông thì phải hiểu rõ việc cần làm và không cần làm, hắn và Phó Tiên Tiên hoàn toàn không có tương lai, hơn nữa trước mắt còn nhiều sóng gió gian nan ngăn giữa, không nên vì một cuộc hoan lạc mà dẫn tới chuyện phiền phức không đáng có. Quan trọng là, trong lòng hắn không thoải mái, không thể thuyết phục được chính mình.
Sáng sớm hôm sau, Phó Tiên Tiên lặng lẽ bỏ đi, chỉ để lại cho Hạ Tưởng một tờ giấy nhỏ với vài chữ ngắn ngủi:
– Sau này chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau, em sẽ nhớ anh…
Đoán chắc rằng cô nàng vì quá mắc cỡ mà không đám đối mặt với Hạ Tưởng, đành phải lén lút rời đi.
Chỉ còn cách 3 ngày nữa là đến tết Dương lịch. Các hạng mục công tác cũng bước sang giai đoạn tổng kết, Hạ Tưởng vừa đến chỗ làm, đang định xem xét lại chuyện tài chính của Cục công an thành phố, Lý Tài Nguyên đã bưng lên một ly trà nóng, vừa mới đặt xuống bàn làm việc của Hạ Tưởng thì điện thoại vang lên, Lý Tài Nguyên thuận tay nhấc điện thoại lên nghe, vừa nghe xong mặt lập tức biến sắc:
– Cái gì, Dương Bân đã chết rồi?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/11/2017 12:36 (GMT+7) |