Tiền Cẩm Tùng vẻ mặt vui cười, hiển nhiên rất hài lòng với chức vụ Phó chủ tịch thường trực tỉnh Lĩnh Nam. Vừa lòng là đương nhiên, tỉnh Lĩnh Nam là tỉnh có kinh tế lớn, bí thư Hải Đức Trường là Ủy viên bộ Chính trị, thân là Phó chủ tịch thường trực tỉnh Lĩnh Nam, về sau nếu có khả năng lên làm Chủ tịch tỉnh, rồi từ Chủ tịch tỉnh đến Bí thư, chính là phát triển vượt bậc.
Nói không chừng tỉnh Lĩnh Nam chính là nơi để Tiền Cẩm Tùng bay lên, vì bắt chức vụ Phó chủ tịch thường trực tỉnh, ông đã mất không ít tâm huyết tốn không ít sức lực, hiện giờ mộng đẹp thành sự thật, đương nhiên vô cùng cao hứng.
Hạ Tưởng nghĩ thầm, Tiền Cẩm Tùng tiến lên vị trí tốt, xem như đặt một nền tảng tốt đẹp, chỉ quan tâm triển vọng không cần để ý sau khi y đi ghế trống do ai tiếp nhận. Tiền Cẩm Tùng sở dĩ vội vàng mà tìm hắn đến, kỳ thật vẫn là coi trọng quan hệ tốt của hắn với Khâu gia.
Mà Hải Đức Trường lại là nhân vật trung tâm của Khâu gia.
Hiển nhiên, Tiền Cẩm Tùng là muốn nhờ hắn ra mặt giật dây, giới thiệu với Khâu Tự Phong hoặc là Khâu Nhân Lễ một chút, do đó sẽ kéo gần quan hệ với Hải Đức Trường.
Làm Ủy viên bộ Chính trị Hải Đức Trường, ở tỉnh Lĩnh Nam tuyệt đối là một Bí thư mạnh mẽ và cứng rắn.
Tiền Cẩm Tùng muốn đi tới con đường lãnh đạo cấp cao, có thể từ tỉnh Yến điều đến tỉnh Lĩnh Nam làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh, nhưng sau khi tới tỉnh Lĩnh Nam rồi, khai triển công tác ra sao, làm thế nào để đứng vững, làm sao để có quan hệ tốt với nhân vật số một, số hai, đó mới là vấn đề Tiền Cẩm Tùng quan tâm nhất.
Chủ tịch tỉnh thì còn dễ, cho dù có bất hòa, trên mặt không gây trở ngại là được. Nhưng nếu bất hòa với Bí thư, hơn nữa bí thư lại là Ủy viên bộ Chính trị, thì sẽ hỏng đại sự, chẳng những ở tỉnh Lĩnh Nam không khai triển công tác, làm không tốt còn có khả năng bị vùi lấp ở tỉnh Lĩnh Nam, cuộc đời chính trị coi như đã hết.
Hơn nữa Tiền Cẩm Tùng cũng từ xung quanh biết tính cách Hải Đức Trường là mạnh mẽ, cứng rắn, nói một không hai, dám làm dám chịu, nên ông còn có chút thiếu tự tin, càng nghĩ càng cảm thấy thông qua Hạ Tưởng giới thiếu với Khâu Tự Phong hoặc Khâu Nhân Lễ để làm quen một chút cho thỏa đáng, trước cứ tạo quan hệ tốt thì sau mới đảm bảo. Nếu có khả năng, thừa cơ ở thủ đô gặp Hải Đức Trường một chút, thì không còn gì tốt hơn.
Năm mới nên Hải Đức Trường cũng ở thủ đô.
Sau khi quyết định, Tiền Cẩm Tùng vội vàng liên hệ với Hạ Tưởng.
Tiền Cẩm Tùng thấy mới nói một chút mà Hạ Tưởng đã thấu hiểu, không đợi ông nói ra tìm hắn có việc gì, cũng đã đoán được ông phải điều đi, nghĩ thầm rằng quả nhiên là người trẻ tuổi tâm tư trong sáng, chắc là hắn cũng đoán được ý mình tìm hắn làm gì.
Đương nhiên Hạ Tưởng đoán được, Tiền Cẩm Tùng đảm nhiệm Phó chủ tịch thường trực tỉnh Lĩnh Nam, coi như là một bước đáng mừng, về sau nếu đi tốt, chính là trời cao biển rộng. Hắn thấy Tiền Cẩm Tùng vẻ mặt vui sướng và chờ mong, liền ha hả cười:
– Ngày hôm qua tôi vừa mới gặp Trưởng ban Khâu…
Câu nói đầu tiên đã nói đúng vào điểm quan trọng, Tiền Cẩm Tùng quá đỗi vui mừng, Hạ Tưởng quả nhiên là diệu nhân, chẳng những đoán được ý tứ của ông, còn chủ động đưa ra tên Khâu Nhân Lễ, có thể trực tiếp nói chuyện với Khâu Nhân Lễ, so với Khâu Tự Phong thì tốt hơn nhiều, dù sao Khâu Nhân Lễ nói chuyện mới có sức nặng.
Hạ Tưởng có thể gặp mặt Khâu Nhân Lễ, có thể thấy được quan hệ giữa hắn và Khâu gia, so với sự tưởng tượng của ông là gần gũi hơn vài phần.
– Tuy nhiên Trưởng ban Khâu dường như đang buồn một việc…
Hạ Tưởng biết rằng, Tiền Cẩm Tùng có thể vận động thành công để đi tới tỉnh Lĩnh Nam nhậm chức, là cũng có quan hệ ở thủ đô. Chuyện chính trị chính là hỗ trợ cùng có lợi, ông có việc cầu Khâu Nhân Lễ, cũng phải đưa ra thành ý thích hợp mới được.
– Trưởng ban Khâu cố ý an bài người tới tỉnh Yến tiếp nhận chức vụ Trưởng ban thư ký, nhưng dường như có phiền toái nhỏ…
Hạ Tưởng chỉ phụ trách truyền lời, nói đến là thôi.
Tiền Cẩm Tùng trong lòng vui vẻ, ông cũng không ngờ Khâu gia sẽ động tâm với vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, vừa lúc ông có chút quan hệ có thể vận dụng một chút, vậy là hai bên hỗ trợ nhau được ích lợi, sẽ không cần hạ thấp thái độ để nói với Khâu gia, mọi người hỗ trợ lẫn nhau, cũng là có qua có lại.
Tiền Cẩm Tùng cười ha hả, tâm tình rất tốt:
– Khách sạn Khoa Khẩu đồ ăn rất đặc sắc, hương vị không giống bình thường. Tiểu Hạ, hôm nay cậu cần phải thưởng thức một chút, ăn ở chỗ khác sẽ không bằng được ở đây đâu.
Ngay sau đó hai người bắt đầu ăn cơm, nói chuyện phiếm.
Nói xong, đề tài liền chuyển dời đến thế cục tỉnh Yến, Tiền Cẩm Tùng vô tình cố ý nhắc tới tên vài người ở văn phòng Tỉnh ủy, ví dụ có người làm việc coi như nghiêm túc, chỉ là năng lực có hạn, có người đối nhân xử thế không tồi, khá chính trực, có người thì có năng lực, nhân duyên cũng có, chỉ là thích ăn uống, yêu thích kiếm những món hời, có người ở mặt ngoài tuy rằng quan hệ chặt chẽ với Bí thư Thôi, trên thực tế lại là người của Bí thư Diệp ..v..v.. gần như đem lai lịch của những nhân vật mấu chốt ở văn phòng Tỉnh ủy đều giải thích chi tiết rành mạch rõ ràng.
Hạ Tưởng trong lòng cũng biết, Tiền Cẩm Tùng là thể hiện có qua có lại mới toại lòng nhau. Nói cho hắn chuyện bên trong văn phòng Tỉnh ủy, ai nên dùng, ai không nên dùng, ai có thể lợi dụng ..v..v..
Hạ Tưởng liền ghi nhớ từng người từng việc một.
– Tính tình của Bí thư Diệp có khi làm cho người ta không biết thế nào.
Nói xong chuyện của văn phòng Tỉnh ủy, Tiền Cẩm Tùng lại dẫn đề tài tới Diệp Thạch Sinh.
– Kỳ thật tôi cảm thấy Bí thư Diệp đối nhân xử thế rất tốt, chính là có đôi khi hơi phức tạp, ông ấy dễ dàng do dự, không dám quyết định. Bí thư Diệp là một người tốt, đáng tiếc chính là, người tốt thì tốt tính lại không thích hợp đảm nhiệm nhân vật số một.
Thông thường nếu nói ra oán thầm nhân vật số một Tỉnh ủy, với quan lớn như Tiền Cẩm Tùng mà nói, tuyệt đối là một chuyện rất kiêng kị, nhưng Hạ Tưởng không có nghĩ nhiều, bởi vì Tiền Cẩm Tùng sắp rời chức, hơn nữa Tiền Cẩm Tùng lại là người thông minh, ông nói như vậy, cũng không phải đơn thuần chỉ vì nghị luận Diệp Thạch Sinh làm người thế nào, mà chính là nói cho mình hiểu về Diệp Thạch Sinh.
Quả nhiên, Tiền Cẩm Tùng lại ha hả cười. Nói:
– Có người ăn mềm không ăn cứng, có người ăn cứng mà không ăn mềm, Bí thư Diệp đối nhân xử thế ra sao, tôi theo ông ấy mấy năm nay, cũng không hiểu hết, nhưng tổng thể mà nói, ông ấy vẫn rất coi trọng ân tình, trọng cảm tình có khi quan trọng hơn ích lợi. Hơn nữa ông ấy tâm không lớn, làm việc dễ dàng bị động. Thực ra nếu có một người thường trò chuyện với ông ấy, nói một câu chuyện phiếm, không chắc Bí thư Diệp sẽ một lòng hướng về phía trước, nói không chừng cũng sẽ nghỉ ngơi, để thích ứng trong mọi tình cảnh.
Lời Tiền Cẩm Tùng nói hàm nghĩa phong phú, Hạ Tưởng nghe xong, âm thầm cười, nghĩ thầm rằng Tiền Cẩm Tùng cũng là một nhân vật hoạt bát, nói là không quá hiểu biết Diệp Thạch Sinh, thực ra ông lại là người hiểu biết nhiều nhất, chính mình còn không có nhìn thấu mặt trọng cảm tình của Diệp Thạch Sinh, lại liên tưởng đến Tiền Cẩm Tùng tại tỉnh Yến vẫn có vẻ bình thường, lúc Thôi Hướng lôi kéo Diệp Thạch Sinh, lúc Diệp Thạch Sinh do dự không quyết định vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy thành phố Yến, Tiền Cẩm Tùng bất động như tùng, bình yên mà tọa sơn quan hổ đấu, không giúp bên nào cả.
Thực ra nếu lúc ấy Tiền Cẩm Tùng ra mặt, mặc kệ là thay bên nào nói chuyện, khẳng định sẽ được xác định. Nhưng Tiền Cẩm Tùng cũng không quan tâm, không đếm xỉa đến, biểu hiện ra tiềm chất một chính khách ưu tú cần có, cũng là một nhân vật lợi hại.
Hạ Tưởng cũng tự thầm nhủ may mắn, nếu năm đó không có chút giao tình với Tiền Cẩm Tùng, nếu không phải chu toàn mọi việc, nếu chẳng may trước kia ở một việc nào đó đắc tội Tiền Cẩm Tùng, chỉ cần Tiền Cẩm Tùng ở trước mặt Diệp Thạch Sinh thay Phó Tiên Phong nói ngọt một câu… chỉ cần một câu, có thể khiến Diệp Thạch Sinh hạ quyết tâm.
May mắn Tiền Cẩm Tùng không có trở thành cây rơm rạ cuối cùng, đương nhiên, ông cũng không có thay mình nói chuyện, cũng là mình sơ sót không biết tác dụng của ông. Mãi cho tới hôm nay Tiền Cẩm Tùng mới hàm súc chỉ ra sự hiểu biết về Diệp Thạch Sinh, coi như là tặng mình một phần đại lễ, khiến chính mình rõ ràng hơn về sau nên giao tiếp như thế nào với Diệp Thạch Sinh để đạt được ích lợi lớn nhất.
Hạ Tưởng tâm tình rất tốt, đem chuyện không vui với Ngô Tài Dương ném lên chín từng mây, hắn tin tưởng nếu ông cụ Ngô gia cũng không thể nghĩ được đến chỗ mấu chốt mà hắn nói, cũng chỉ có Ngô Tài Dương sau khi vấp phải trắc trở, sẽ hiểu hắn là người ngoài cuộc nên tỉnh táo còn người trong cuộc u mê.
Hạ Tưởng nâng chén đưa về phía Tiền Cẩm Tùng mời:
– Xin kính Trưởng ban thư ký một ly!
Tiền Cẩm Tùng cùng Hạ Tưởng chạm cốc, uống một hơi cạn sạch, còn nói:
– Năm nay là năm có nhiều ý nghĩa nhất. Tiểu Hạ, tôi ở tỉnh Yến vài năm thu hoạch lớn nhất một là từ trên người Bí thư Diệp học được không ít đạo lý xử thế, hai là quen biết với cậu. Tôi lăn lộn trong quan trường đã vài chục năm, lần đầu tiên nhìn thấy người như cậu, một người trẻ tuổi mà làm cho người ta thưởng thức lại làm cho người ta cân nhắc không ra…
Lời này không chỉ là khen, Hạ Tưởng liền vội khiêm tốn nói:
– Trưởng ban thư ký cũng không nên khen tôi, năm mới, chúng ta nói việc may mắn thôi, nói chuyện tốt, không cần nói về tôi, được không?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |