Nguyên Minh Lượng không ngờ Hạ Tưởng chuyển đề tài, suy nghĩ, vừa không thừa nhận lại không phủ nhận:
– Có phải đầu cơ than đá hay không vẫn chưa tiện nói, nhưng hiện tại quả thật là thời cơ tốt nhất để rời khỏi quận Hạ Mã, không thể kéo dài thêm…Nhưng Bí thư Hạ lại không muốn tôi rời khỏi, 13 tỷ tài chính, ngài cũng không thể một hơi nuốt vào, lòng tham không đáy như rắn nuốt voi, cũng sẽ nghẹn mà chết, hay là mọi người anh tốt tôi tốt, mọi người đều được lợi
– Không có gì là mọi người đều được lợi, Nguyên tiên sinh, ông cũng biết rõ lợi nhuận mà ông cần là tiền xương máu của dân chúng, là trả giá với hình thức cướp đoạt hút máu để phá hủy toàn bộ kinh tế của quận Hạ Mã, còn tôi, thân là Bí thư quận ủy quận Hạ Mã, điều cần làm chính là bảo vệ tiền tiết kiệm cả đời của dân chúng không bị người ta cuỗm sạch, không trở thành lợi nhuận vốn lưu động. Chúng ta căn bản chính là người của hai doanh trận, không có chỗ nào có thể thương lượng
– Dân chúng?
Nguyên Minh Lượng khinh miệt mà cười
– Dân chúng vốn là sức lao động rẻ tiền cống hiến lợi nhuận cho chúng ta, là bước thang người cho người làm quan giẫm lên để thăng chức! Bí thư Hạ thật sự biết nói đùa, hiện tại người làm quan, có bao nhiêu người để tâm tới dân chúng? Hơn nữa, dân chúng có tác dụng gì đối với người làm quan? Thăng quan, không cần phiếu bầu của dân chúng! Phát tài, không cần danh tiếng của dân chúng! Ngài nói xem, ngài để tâm tới dân chúng, có thể có được hồi báo gì từ trên người họ?
Nguyên Minh Lượng không tin lời nói của Hạ Tưởng, cho rằng Hạ Tưởng chẳng qua là tự mình quảng cáo rùm beng, tự cho là thanh cao mà thôi, không phải cố làm ra vẻ huyền bí, chính là muốn nâng cao giá, chê ông ra giá quá thấp
Nguyên Minh Lượng trong lòng mơ hồ tức giận, nếu 150 triệu còn chê ít, Hạ Tưởng cũng quá xấu. Hạ Tưởng phỏng chừng không biết đã có được bao nhiêu hồi báo từ trong tay các nhà đầu tư khai phá khác, hiện lại dễ dàng đến tay 150 triệu, cả đời đều không phải lo chuyện cơm áo, quả nhiên còn ở trước mặt ông ra vẻ làm quan đường hoàng mà nói ra nào là vì lợi ích dân chúng, quả thật là làm trò cười cho thiên hạ!
Hạ Tưởng nghe ra giọng điệu khinh thường của Nguyên Minh Lượng, cũng trong lòng rất là không vui. Hắn kính nể doanh nghiệp kiếm tiền trung thực, càng kính nể doanh nghiệp có lương tâm, kính ngưỡng nhà từ thiện làm việc thiện vì dân vì nước, chỉ duy nhất không kính nể đám người không nhất định dựa vào thủ đoạn gì để làm giàu, sau khi có tiền, không an phận thủ thường, không làm đến nơi đến chốn, chỉ muốn dựa vào đầu cơ trục lợi để kiếm lợi nhuận, người như vậy, cho dù có hàng tỷ của cải, có cuộc sống giàu sang người người ngưỡng mộ, trong con mắt của Hạ tưởng, cũng là bại hoại trên nhân cách, là người như châu chấu, là tồn tại của ký sinh trùng
Tuy rằng Nguyên Minh Lượng là đầu cơ chui kẻ hở pháp luật, nhưng trên bản chất thì ông cũng không khác biệt với lừa gạt tài chính, nói cho cùng, vẫn là giả nhân giả nghĩa giống như Soros, Medoff
– Nguyên tiên sinh, tôi chỉ muốn nói với ông một câu…
Hạ Tưởng nhìn thẳng hai mắt Nguyên Minh Lượng, gằn từng tiếng nói
– Người sống chẳng qua chỉ có hai việc thăng quan và phát tài, người và người theo đuổi không giống nhau, cao độ của một số người, anh có ngẩng đầu nhìn cũng không thấy!
Nguyên Minh Lượng lập tức biến đổi sắc mặt, lập tức đứng lên:
– Bí thư Hạ, ngài nói như vậy, chính là muốn đối nghịch với tôi?
– Tôi không đối nghịch với bất kỳ ai, tôi chỉ bảo vệ lợi ích của quận Hạ Mã! Ở vị trí nào, nghĩ việc của vị trí đó, đây chính là nguyên tắc làm người của tôi!
Hạ Tưởng cũng là nói năng có khí phách.
Nguyên Minh Lượng nổi giận đùng đùng hướng về phía nhân viên phục vụ bên ngoài hô lên:
– Quay thuyền về!
Hạ Tưởng ngồi ngay ngắn bất động, thấy bộ dáng của Nguyên Minh Lượng giận không thể át, hắn vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, dường như một chút cũng không có tức giận
Du thuyền khởi động, chậm rãi cập bờ, Nguyên Minh Lượng chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, đưa lưng hướng về phía Hạ Tưởng, không nói được một lời.
Thuyền vừa cập bờ, Hạ Tưởng vẫn là không chủ động đứng lên, cũng không nói gì. Bóng dáng Nguyên Minh Lượng rõ ràng cử động một cái, lại kiên trì một lát, vẫn là chủ động quay lưng lại, trên mặt đã đổi sang nụ cười xin lỗi:
– Bí thư Hạ, xin lỗi, vừa rồi tôi quá kích động, ngài đại nhân đại lượng, tha thứ cho sự liều lĩnh của tôi
Nếu là một buổi gặp mặt không vui mà về, Nguyên Minh Lượng làm cho Hạ Tưởng quá thất vọng, bởi vì theo Hạ Tưởng, Nguyên Minh Lượng tự nhận nắm chắc phần thắng, hôm nay sở dĩ chủ động đề xuất tặng hắn lợi ích hàng trăm triệu, chẳng qua là nhằm kết thúc an toàn hơn ổn thỏa hơn ở quận Hạ Mã mà thôi, là sợ hắn tới phút cuối cùng đột nhiên có biến cố. Vừa rồi Nguyên Minh Lượng thay đổi sắc mặt và tức giận, chẳng qua là một hình thức thăm dò khác mà thôi, với con người và lòng dạ của Nguyên Minh Lượng, cho dù hôm nay không thể thỏa hiệp, ông cũng sẽ không phẩy tay áo bỏ đi
Thương trường như quan trường, khách sáo ở mặt ngoài vẫn phải duy trì. Cho dù mọi người trong lòng nổi cơn giận dữ, cũng không cần ở trước mặt xé rách mặt. Đánh giá thật sự luôn luôn ở phía sau lưng
Hạ Tưởng liền cười:
– Đâu có, đâu có, Nguyên tiên sinh khách sáo rồi,mọi người nói chuyện, ngôn ngữ bất đồng là chuyện bình thường, dù là họp ở quận ủy, cũng có lúc vỗ bàn chửi má nó.
Nguyên Minh Lượng ha hả cười:
– Hy vọng về sau có cơ hội có thể cùng Bí thư Hạ hợp tác một lần, nói thật, trong lòng tôi vô cùng có hy vọng đối với bản lĩnh của ngài, vẫn luôn cảm thấy nếu cùng ngài liên kết, chắc chắn sẽ bách chiến bách thắng
Đối với lời nịnh hót của Nguyên Minh Lượng, Hạ Tưởng nghe rồi cho qua không để ý, xua tay cười:
– Nói như vậy, bữa cơm hôm nay, vẫn là ông mời rồi?
Nguyên Minh Lượng tươi cười không thay đổi:
– Tôi mời, tiền lớn không xài, tiền nhỏ cũng phải xài, mới thể hiện có thành ý
Lúc chia tay sau cùng, Hạ Tưởng bắt tay với Nguyên Minh Lượng:
– Tôi rất hy vọng Nguyên tiên sinh có thể cắm rễ ở quận Hạ Mã. Ông xem, sông Hạ Mã đến sang năm, hai bờ xanh tươi, sống ở biệt thự bên bờ sông, cũng là đem cảnh đẹp vô biên thu vào tầm mắt
Nguyên Minh Lượng lại nói:
– Thế giới rất lớn, trời cao mặc cho chim bay, nếu như luôn đứng ở một chỗ, con người rất dễ sinh ra tâm lý lười biếng, vẫn là phóng nhãn thiên hạ mới tốt
Hạ Tưởng cười cười, không có nói tiếp, lời nói đến đây, sau lần gặp này giữa hắn và Nguyên Minh Lượng, quay người lại, sẽ rút đao hướng về nhau
Nguyên Minh Lượng cáo biệt Hạ Tưởng, trở lại văn phòng, trong lòng còn đang khó hiểu, Hạ Tưởng dựa vào cái gì nhận định có thể giữ ông ở lại quận Hạ Mã? Hạ Tưởng mặc kệ dùng thủ đoạn gì, hiện chỉ có một con đường có thể đi: Bình ổn giá nhà, áp bức lợi nhuận của ông, đem giá nhà kéo về mức giá hợp lý. Ông hiện tại đã khống chế trên 70% số nhà ở quận Hạ Mã, hơn nữa hiện tại quận Hạ Mã đã không còn đất có thể phê duyệt, Hạ Tưởng từ chối bao lì xì to của ông, còn tỏ ra thái độ lo cho dân lo cho nước, rốt cuộc là thật lòng suy nghĩ cho dân chúng, hay là có ý đồ khác?
Ý đồ của hắn rốt cuộc là gì?
Nguyên Minh Lượng lý giải không được điểm xuất phát của Hạ Tưởng…
Hai ngày sau, Tập đoàn Viễn Cảnh đột nhiên tuyên bố, trải qua mời chuyên gia nước ngoài thực địa khảo sát đưa ra kết luận, chỗ nguyên là mạch nước của sông chỉ là một hang động đá vôi ngầm, không phải mạch nước ngầm, có thể áp dụng biện pháp kỹ thuật bịt kín để tiến hành xử lý, mà không ảnh hưởng kỳ hạn công trình quá dài, sông Hạ Mã có hy vọng toàn tuyến thông nước vào trước cuối tháng 8
Tin tức vừa truyền ra, Phó Tiên Phong thở dài một hơi, nghĩ thầm rằng Tập đoàn Viễn Cảnh làm như vậy cũng coi như phù hợp lẽ thường, không cố ý làm khó Ủy ban nhân dân thành phố, chẳng lẽ nói, Hạ Tưởng đã vô kế khả thi, phải thỏa hiệp?
Nguyên Minh Lượng sau khi nghe được tin tức, cũng nhíu chặt mày. Nếu như Hạ Tưởng còn sống chết bắt lấy chuyện toàn tuyến thông nước của sông Hạ Mã không buông, ngược lại thể hiện hắn không có thủ đoạn, hiện tại lại đột nhiên thu tay chuyện của Tập đoàn Viễn Cảnh, liên tưởng đến lúc gặp mặt lần trước thái độ không nhường một bước của Hạ Tưởng, ông mơ hồ cảm thấy có thể sắp hỏng chuyện
Nguyên Minh Lượng khẩn cấp gọi điện thoại cho Phó Tiên Phong, nói ra lo lắng của ông, Phó Tiên Phong lại giọng điệu thoải mái mà nói:
– Kinh hoảng cái gì? Hạ Tưởng hẳn là đã thỏa hiệp, tuy rằng hắn không dám nhận bao lì xì lớn của ông là bởi vì hắn sợ bị tôi bắt lấy nhược điểm, nhận hối lộ hơn trăm triệu, đủ để hắn bị xử bắn. Ông cũng nên nói ít đi, để hắn dám nhận mới được, nhưng mà hiện tại đất đai của quận Hạ Mã còn số lượng khu chung cư, chúng ta thông qua Lý Hàm hoàn toàn hiểu rõ, hắn còn có thể giở trò gì nữa? Yên tâm đi, an tâm làm tốt bước tiếp theo của công tác thu mua nhà ở, chuyện đối phó với Hạ Tưởng cứ giao cho tôi làm, hắn lập tức sẽ sứt đầu mẻ trán
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |