Trái lại Mai Hiểu Lâm lại nói một câu lạnh lùng:
– Trước kia vẫn luôn cảm thấy nhà họ Khâu có bản tính máu lạnh, hiện tại mới biết được nhà họ Phó mới là nham hiểm nhất. Phó Tiên Phong là người có tính cách thà phụ người thiên hạ chứ không để người thiên hạ phụ y. Khâu Tự Phong, anh có một thông gia như vậy có phải thấy rất nở mày nở mặt không?
Khâu Tự Phong còn chưa trả lời, Khâu Tự Điệp liền giành nói trước:
– Hiểu Lâm cô đừng nói, tôi thật sự không thích Phó Đóa Đóa, cứ hay ỏng a ỏng ẹo, tôi vẫn là thích tính tình của Hiểu Lâm, nói một là một, nhanh nhen dứt khoát, không thích có việc cứ cất giấu không chịu nói ra, cứ giữ lấy sẽ làm cho người ta cảm thấy khó chịu. Tự Phong, nếu không thì cậu và Phó Đóa Đóa ly hôn đi, bỏ cô ta đi.
Khâu Tự Phong tức giận đến nói không ra lời, không thèm quan tâm đến Khâu Tự Điệp.
Liên Nhược Hạm, Tào Thù Lê ăn cơm xong trở vào, đẩy cửa bước vào thấy cả phòng đầy người, không khỏi đều hơi nhíu mày, khi thấy rõ là ai thì mới giãn ra một chút.
Tào Thù Lê còn đỡ, thái độ bình thản chảo hỏi cùng từng người một, theo bản năng mà nhìn Mai Hiểu Lâm thêm vài cái, đã làm một người mẹ vừa mới sinh con, cô ấy đã nhạy cảm phát giác được Mai Hiểu Lâm cũng là mới vửa sinh không lâu.
Mai Hiểu Lâm cũng gặp qua Tào Thù Lê, tuy nhiên chưa từng có tiếp xúc gì nhiều, cô gật đầu cười với Tào Thù Lê, lại đưa mắt nhìn Liên Nhược Hạm một cái, thấy Liên Nhược Hạm nhìn cũng không nhìn mình thì cũng không thèm để ý tới Liên Nhược Hạm nữa, trong lòng nghĩ có gì đặc biệt hơn người đâu, cũng là người phụ nữ sau lưng Hạ Tưởng.
Tuy nhiên nghĩ lại tốt xấu gì thì Liên Nhược Hạm còn được Hạ Tưởng yêu thích, mà cô thì cái gì cũng không đạt được, trong lòng không khỏi tức giận bất bình. Sau đó lại nghĩ đến Tào Thù Lê thật sự cũng là một người phụ nữ tốt rất hiếm thấy, không ngờ có thể cùng Liên Nhược Hạm chung sống hoà bình, hơn nữa xem ra quan hệ của hai người còn rất thân thiết, rốt cuộc là do Hạ Tưởng có trình độ cao hay là Tào Thù Lê có tâm địa tốt?
Không chỉ Mai Hiểu Lâm cảm thấy kinh ngạc mà mấy người Mai Thái Bình, Khâu Tự Phong và Tiêu Ngũ cũng đều đứng ở lập trường của đàn ông mà tán thưởng khen ngợi đối với hai người phụ nữ thân như chị em bên cạnh Hạ Tưởng. Mai Thái Bình còn đỡ, dù sao thân là trưởng bối không tiện có ý tưởng hâm mộ gì. Khâu Tự Phong và Tiêu Ngũ đều không hẹn mà cùng nghĩ làm người phải như Hạ Tưởng, trái ôm phải ấp, hai vợ dưới một mái nhà.
Đương nhiên, ý nghĩ sâu bên trong của Khâu Tự Phong là nếu Mai Hiểu Lâm cũng là người phụ nữ phía sau Hạ Tưởng, ba người phụ nữ gặp nhau mà vẫn sống yên ổn với nhau thì Hạ Tưởng có thể làm tác giả cho ra cuốn cách thu phục phụ nữ, tuyệt đối là sẽ bán rất chạy.
Về mặt này Khâu Tự Phong khâm phục thủ đoạn cao siêu của Hạ Tưởng sát đất. Muốn cho hai người phụ nữ bình thường chung sống hoà bình cũng không khó, nhưng Tào Thù Lê là con gái rượu của Bí thư, Liên Nhược Hạm là con gái rượu của nhà họ Ngô, hai người đều không giống với những người phụ nữ tầm thường, có thể ở chung như thế thì không thể không thừa nhận Hạ Tưởng có sức hấp dẫn hơn người.
Đúng rồi, còn có một Cổ Ngọc, nếu Cổ Ngọc cũng ở đây thì ba cô chung một nhà, Hạ Tưởng quả thực là thần tượng của tất cả đàn ông… suy nghĩ của Khâu Tự Phong vừa hiện lên thì Cổ Ngọc liền từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào, đầu tiên là cùng Tào Thù Lê nói giỡn vài câu, lại cùng Liên Nhược Hạm nói vài câu, như thể cũng có dấu hiệu chung sống hoà bình, khiến cho Khâu Tự Phong há hốc miệng kinh ngạc đến không biết vì sao.
Trong mắt Mai Hiểu Lâm vẻ thất vọng lại càng ngày càng đậm, lại thấy Tào Thù Lê ôm đứa bé, đoan trang hào phóng vừa nói vừa cười, ánh mắt không rời khỏi Hạ Tưởng, mà Liên Nhược Hạm bình thường băng giá như người cõi tiên thì hiện tại ở trước mặt Hạ Tưởng cũng trở nên dễ bảo biết vâng lời không có một chút cao ngạo, khiến cho lòng của cô càng trầm càng sâu. Cô ấy biết rằng mình vừa không có sự thanh tú xinh đẹp của Tào Thù Lê, lại không có vẻ đẹp nhã nhặn của Liên Nhược Hạm, càng không có sự thanh lịch của Cổ Ngọc, ở trong tâm trí của Hạ Tưởng cô không hề có một vị trí dù là nhỏ nhoi.
Mai Thái Bình nhìn thấy sự mất mát của Mai Hiểu Lâm, cũng biết có một số việc không thể miễn cưỡng, cũng không thể nói rõ, liền đưa ra lời cáo từ. Hạ Tưởng muốn xuống giường đưa tiễn, Tào Thù Lê không phản đối, Liên Nhược Hạm không lên tiếng, Cổ Ngọc lại nói:
– Anh nằm yên đừng nhúc nhích, em tiễn thay anh là được rồi.
Liên Nhược Hạm nhướng mày, không nói gì, Tào Thù Lê chớp mắt, đem đứa bé giao cho Liên Nhược Hạm, cười nói:
– Chị cùng em tiễn khách.
Khâu Tự Phong thầm nhủ, vợ cả đúng là vợ cả, hào phóng, khéo léo.
Mai Hiểu Lâm trong mắt hiện lên một chút bất đắc dĩ, Hạ Tưởng quả thật tinh mắt, chả trách sao phải cưới Tào Thù Lê làm vợ, hoá ra Tào Thù Lê quả thật có chỗ hơn người, chẳng những nhã nhặn lịch sự mà còn thông minh, đức hạnh.
Mai Hiểu Lâm không khỏi liếc mắt nhìn thêm Liên Nhược Hạm một cái, trong lòng không phục, đừng thấy xuất thân của cô tốt hơn so với Tào Thù Lê, ở trong mắt tôi, cô quả thật không có đức hạnh bằng Tào Thù Lê.
Liên Nhược Hạm chẳng chú ý tới ánh mắt khiêu khích của Mai Hiểu Lâm, cô ấy đang bồng Hạ Đông và chỉ tập trung vào Hạ Đông. Mai Hiểu Lâm thấy Hạ Đông vô cùng đáng yêu thì không khỏi nghĩ đến Mai Đình, trong lòng có chút so sánh, cảm thấy Hạ Đông tuy rằng có bộ dạng mặt mày dễ nhìn nhưng vẫn là giống mẹ nhiều hơn, không bằng Mai Đình giống ba nhiều hơn.
Tào Thù Lê và Cổ Ngọc cùng tiễn mọi người ra cửa, Hạ Tưởng đã xin lỗi và chỉ ngồi ở trên giường không nhúc nhích, Mai Hiểu Mộc đi sau cùng, đột nhiên nói nhỏ với Hạ Tưởng một câu:
– Phó Tiên Tiên hôm nay cũng muốn đến, tôi không đồng ý nên không đưa cô ta theo.
Hạ Tưởng lắc đầu cười, Phó Tiên Tiên là không có đầu óc hay là như thế nào vậy, cô ta đến thăm hắn là muốn khiến Phó Tiên Phong khó chịu hay là muốn nhìn cảnh náo nhiệt của hắn? Cô ta cũng không ngẫm lại, sau khi đến đây không bị người ta đánh đuổi mới lạ.
Thôi đi, tùy cô ta, vốn là một cô bé khùng điên hết chỗ nói, không thể so sánh với người bình thường được, chỉ có điều không biết Phó Tiên Phong bây giờ có cảm xúc giống nhứ lúc hắn ở cao ốc Hỏa Thụ hay không, ở trong nước sôi lửa bỏng?
Cho dù Phó Tiên Phong đã có dự liệu hết đối với tình hình sắp tới, cũng có sự chuẩn bị tâm lý nhất định nhưng vẫn không ngờ tình thế sẽ nghiêm trọng tới mức độ nào! Y vừa mới về đến nhà, vừa tiến vào cánh cổng biệt thự nhà họ Phó thì gặp Phó Tiên Tiên trước tiên.
Phó Tiên Tiên liếc mắt nhìn Phó Tiên Phong một cái, ánh mắt đều là sự thương hại và châm chọc, nói với vẻ vui sướng khi người khác gặp họa:
– Phó Tiên Phong, anh xui xẻo rồi, còn rất rất là xui xẻo, phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Nói xong xoay người bước đi, đi được vài bước thì đứng lại quay đầu lại cười:
– Quên nói với anh, giữa em và Hạ Tưởng đều không có phát sinh gì cả, em không có cùng hắn lên giường! Lần trước âm thanh mà anh nghe được là em đang tập thể dục mà thôi, anh thê thảm rồi, anh ngu si, anh đánh nhầm người rồi…
Phó Tiên Tiên còn không quên lè lưỡi lêu lêu, hướng về Phó Tiên Phong làm một bản mặt hề.
Phó Tiên Phong ngây ngẩn cả người, ngây người một lúc lâu, nhìn thấy bóng dáng của Phó Tiên Tiên sắp biến mất ở cửa, đột nhiên giận dữ gào lên một tiếng:
– Em nói dối!
Phó Tiên Tiên cũng không quay đầu lại, chỉ là vươn ngón giữa hướng về Phó Tiên Phong quơ quơ, nghênh ngang mà đi.
Trong lòng Phó Tiên Phong có vô số thanh âm đang vang dội, không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Phó Tiên Tiên chắc chắn là đang dối gạt y, cô ấy vẫn hay nói dối, bị người nhà chìu tới hư hỏng rồi, tính cách hay thay đổi, nghĩ đến là làm, tuyệt không e dè hậu quả. Nếu cô ấy và Hạ Tưởng lên giường thì y cũng sẽ tin là thật, nhưng cô ấy nói lúc đó đang tập thể dục thì y liền cảm thấy là Phó Tiên Tiên cố ý đùa cợt, chế ngạo y.
Là sỉ nhục chỉ số thông minh của y!
Phó Tiên Phong mang theo sự căm phẫn, bất bình rảo bước tiến tới cửa nhà, liền cảm thấy được một luồng khí lạnh đập vào mặt, khiến y thiếu chút nữa không kìm nổi rùng mình một cái. Ngẩng đầu nhìn, mới chú ý tới trong phòng khách đã ngồi đầy người, do ông nội ngồi ở giữa, bên cạnh lần lượt là bác cả, ba và chú, người thân có quan hệ trực thuộc của nhà họ Phó đều đến đông đủ.
Lại nhìn ông nội ngồi ở giữa với vẻ mặt tức giận, ba thì vẻ mặt ngưng trọng, bác cả và chú ba nhìn y với ánh mắt giận dữ, trong lòng Phó Tiên Phong giật mình một cái, từ lúc y biết chuyện tới nay, chưa từng thấy quá trường hợp long trọng như thế, y liền biết hỏng chuyện rồi.
Hay là làm hỏng chuyện lớn rồi!
Không đợi y chủ động đặt câu hỏi, ông nội giận dữ quát lên một tiếng:
– Quỳ xuống!
Phó Tiên Phong trở nên cứng đầu, gắng gượng nói:
– Con không phạm sai lầm, vì sao phải phạt con quỳ?
– Con còn già mồm át lẽ phải?
Ông cụ Phó râu tóc đều dựng lên, không kìm nổi giận dữ nói:
– Con có biết hành vi lỗ mãng của con đã tạo nên rất nhiều tổn thất cho gia tộc hay không? Có biết ông cụ Ngô đã thật sự tức giận hay không? Hiện tại chúng ta bị kìm hãm khắp nơi, bước đi rất khó khăn!
– Tiên phong, bây giờ con đã đủ lông đủ cánh rồi, có bản lĩnh rồi, làm việc gì cũng không suy xét đến hậu quả nữa, có phải hay không?
Giọng nói eo éo là giọng điệu của bác cả của Phó Tiên Phong Phó Bá Cử, Phó Bá Cử luôn thấy chướng mắt đối với Phó Tiên Phong, một khi có cơ hội mỉa mai thì tuyệt không buông tha:
– Con cũng hơn 30 tuổi rồi, còn là Phó bí thư Thành ủy, làm việc gì không thể sử dụng đầu óc nhiều một chút à? Hãy suy xét một chút về tiền căn hậu quả. Con nói con tìm người đánh lén Hạ Tưởng, đây là chuyện mà người có trí tuệ chính trị làm hay sao? Bác rất thất vọng về con!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |