Bởi vì vừa rồi thôn dân và công nhân đánh nhau, bị thương khá nhiều, xe cứu thương đến nơi, chở đi mấy người, xe thứ hai còn chưa kịp trở về, vì thế có người tìm một chiếc ô che, có người cởi áo, có người đứng ngăn gió thổi, tất cả mọi người đều cống hiến một phần sức lực, thầm nghĩ làm sao để Hạ Tưởng nằm được an toàn, không bị gió thổi, không bị mưa vùi…
Hùng Hải Dương tỉnh táo lại, nói với Hoa Tam Thiếu:
– Lập tức truyền bố tin tức này cho tất cả các công nhân anh quen biết, chỉ cần phát hiện xe jeep không giấy phép màu lục kia, cho dù phải trả giá thế nào, phải liều mạng cũng phải đánh hạ.
Hoa Tam Thiếu gật đầu với vẻ mặt kiên quyết, Hùng Hải Dương lập tức gọi vài cú điện thoại.
Một truyền mười, mười truyền trăm, đầu tiên là toàn bộ các công trường ở quận Hạ Mã sôi trào, ngay sau đó, tình cảm xúc động giữa các công nhân lan ra toàn bộ thành phố Yến, gần như tất cả các công trường ở thành phố Yến đều đình công, bởi vì tất cả các công nhân biết rằng, Phó chủ tịch huyện Hạ trước kia và nay là Chủ tịch quận Hạ, vì cứu một anh em công nhân mà bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh, kẻ gây ra họa lái một chiếc xe jeep màu lục không có giấy phép, một khi phát hiện được, phải chặn lại !
Tích truyện về Hạ Tưởng đã được lão Tiền hết tâm hết sức truyền tới gần như toàn bộ công nhân trong các công trường ở thành phố Yến, hôm nay lại xảy ra sự kiện thật, tất cả mọi người lòng đầy căm phẫn, đều ngừng công việc trên tay, ra đường chặn chiếc xe. Vì thế giữa trưa một ngày thu mưa sầu gió thảm, giữa trưa một ngày thứ bảy bình thường, không ít người thành phố Yến phát hiện một cảnh tượng vô cùng bi tráng: rất nhiều công nhân đi trên đường, đứng ở các giao lộ, đều mang một vẻ mặt kiên quyết, nhìn chăm chú vào dòng xe cộ đang đi lại, cảnh sát giao thông khuyên cũng bất động, người qua đường kéo cũng không đi, chỉ vì muốn chờ một chiếc xe đã đâm người cán bộ mà bọn họ cảm nhận được là tốt nhất.
Không ít người thành phố Yến hỏi thăm mới biết hóa ra là bọn họ hành động vì một cán bộ tốt, lãnh đạo tốt, một Chủ tịch quận anh dũng quên mình vì anh em công nhân, bọn họ cũng không ngăn được thổn thức, cảm thán mà nói, đã bao nhiêu năm nay mới được một lần nghe tích truyện về một cán bộ, thật chẳng dễ dàng, đúng là khó mà có được.
Hạ Tưởng đã thể hiện sự chân thành và tấm lòng chân thật của hắn, trong cảm nhận của dân chúng và công nhân hắn là một tấm bia lớn !
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 6 tại nguồn: http://truyensextv.moe/quan-truong-quyen-6-full/
Tại nhà Ủy viên thường vụ thành phố Yến, Trần Phong đang ở trong nhà nghỉ trưa, khó mà có được một thứ bảy không có việc gì, mà trời lại đầy mây mưa, đúng là thời tiết thích hợp để ngủ, ông ta liền ngủ rất say.
Đã lâu lắm rồi không có ngày như ngày hôm nay, thấy Trần Phong ngủ say sưa như vậy, vợ Trần Phong là Lưu Tố Tố đã để điện thoại của ông ta ở chế độ rung, đặt đại trên bàn nước. Đến gần hai giờ, di động kêu lên, Lưu Tố Tố ở thư phòng không nghe thấy, Trần Phong liền lại càng không nghe thấy.
Nếu bình thường, sau khi chuông di động vang lên, khẳng định sẽ không vang lên nữa. Trần Phong là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành Ủy, ông ta không nghe điện thoại thì toàn bộ thành phố Yến này không có mấy người dám quấy rầy ông ta nữa. Không ngờ di động vẫn kêu lên không ngừng, kêu đến lần thứ ba, vừa đúng lúc Lưu Tố Tố đi vào phòng khách, giơ tay cầm lấy điện thoại, nhỏ giọng đáp:
– Ai vậy ? Lão Trần đang ngủ trưa, không có việc gì quan trọng, đừng quấy rầy ông ấy.
– Cô à…
Trong điện thoại truyền ra giọng nói dồn dập của thư ký Trần Phong, anh ta luôn gọi Lưu Tố Tố là cô
– Xin cô mau chuyển máy cho lãnh đạo, có chuyện lớn xảy ra rồi !
– Thứ bảy nghỉ làm việc, có thể có chuyện gì lớn sao ?
Lưu Tố Tố hơi không vui mà hỏi một câu:
– Vất vả lắm lão Trần mới được ngủ một giấc say, một chút chuyện nhỏ thì đừng làm phiền ông ấy, bình thường ông ấy đã mệt rồi.
– Cô à, cháu không dám chậm trễ một giây, nếu chậm trễ, lãnh đạo mắng cháu chết mất, là Hạ Tưởng đã xảy ra chuyện…
Thư ký của Trần Phong cũng họ Trần, tên là Trần Tiểu Như, anh ta cũng không phải là được trọng dụng hết mức trước mặt Trần Phong, nhưng cũng coi là một người cẩn trọng, thành thật, Trần Phong tạm thời dùng.
– Hạ Tưởng ?
Lưu Tố Tố giật mình, cái tên Hạ Tưởng cô nghe không dưới ngàn lần, tuy rằng chưa một lần nhìn thấy Hạ Tưởng, nhưng nghe từ Trần Phong cũng biết ông ta có thiện cảm với hắn, dù sao cũng là người Trần Phong tín nhiệm nhất, cô liền ngây người sửng sốt, mới nói:
– Tôi đi gọi lão Trần ngay.
Sau khi Trần Phong bị Lưu Tố Tố đánh thức, nhận điện thoại một cách mơ hồ, chỉ ‘alô’ một tiếng, sau đó mới nghe được Trần Tiểu Như nói hai câu, thì sắc mặt lập tức biến đổi, tức giận ngút trời hô to một tiếng:
– Cái gì ?
Giọng nói cực lớn làm Lưu Tố Tố đang rót nước thì nghe tiếng loảng xoảng, lỡ tay rơi chén nước – đã bao nhiêu năm nay đây là lần đầu tiên cô thấy Trần Phong nói lớn tiếng như vậy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Trần Phong tức giận ngút trời như vậy.
Mặt Trần Phong biến đổi, hai mắt giận như muốn phun ra lửa, từ tuổi tác và cấp bậc hiện giờ của ông ta, sẽ có rất ít người có thể khiến ông ta tức giận đến thất thố như vậy, nhưng hôm nay thì khác, hôm nay ông ta thực sự cảm thấy phẫn nộ trước giờ chưa hề có !
‘Bang’ dưới cơn thịnh nộ, Trần Phong quăng nát cái di động, may mắn thế nào di động lại dừng ở trên mặt bàn nước bằng thủy tinh, khiến cho mặt thủy tinh dày như vậy mà cũng tạo thành vết rạn, có thể thấy được Trần Phong đã dùng sức rất mạnh, cơn tức giận đang lên rất cao !
– Thật quá mức, quá kiêu ngạo rồi, thật đáng làm người ta giận !
Trần Phong cũng không có ý giải thích gì cho Lưu Tố Tố, giơ tay với cái điện thoại bàn, lại giao việc cho Trần Tiểu Như:
– Lập tức gọi cho Hồ Tăng Chu, Phó Tiên Phong, Vu Phồn Nhiên mời dự họp hội ý khẩn cấp !
Ông ta lập tức quẳng cái điện thoại đi, mặc xong quần áo là xuống nhà, sau khi xuống dưới rồi mới nhớ di động đã hỏng, không có cách nào gọi lái xe tới đón, nên lại vẫy tay bắt taxi thẳng đến Thành Ủy. Tới Thành Ủy rồi mới phát hiện không mang theo tiền trên người, cũng may người lái xe thấu tình đạt lý, cũng nhận ra ông ta là Bí thư Thành Ủy, nói thế nào cũng không lấy tiền xe của ông ta.
Trần Phong cảm ơn người lái xe, không ngờ lái xe lại nói một câu khiến ông ta bùi ngùi hàng nghìn hàng vạn lần:
– Bí thư Trần, ngài đừng trách tôi lắm miệng. Trước kia tôi cảm thấy quan chẳng có gì hay, hôm nay nghe được sự việc của Chủ tịch quận Hạ, tôi thực sự rất cảm động. Trước kia tôi cũng từng làm việc ở công trường, biết cảm nhận của họ, người cán bộ có thể khiến nhiều công nhân nhắc tới như vậy chính là cán bộ tốt nhất trời đất rồi. Thành phố Yến chúng ta có một Chủ tịch quận Hạ tốt như vậy, lòng tôi lại thấy nóng lên !
Trần Phong đứng ngẩn người ở cửa Thành Ủy, một lúc lâu sau cũng không bước được một bước, trong lòng vừa chua xót lại vừa co thắt.
Đến phòng họp thì người đã đến đông đủ, ba người Hồ Tăng Chu, Phó Tiên Phong và Vu Phồn Nhiên đã ở bên trong, ngoại trừ Phó Tiên Phong đã biết chút chút chuyện đã xảy ra thì Hồ Tăng Chu và Vu Phồn Nhiên tuyệt đối không biết Trần Phong mời họp hội ý khẩn cấp nhằm mục đích gì, hai người vẻ mặt hoài nghi, âm thầm đoán buổi chiều thứ bảy thì có chuyện gì long trời lở đất được chứ ?
Vừa tiến đến, trước tiên Trần Phong mặt xanh mét nhìn Phó Tiên Phong, sau đó không khách sáo ngồi xuống vị trí đầu hỏi:
– Hôm nay Phó cục trưởng nào làm nhiệm vụ ở Cục công an thành phố ?
Phó Tiên Phong đã biết được tin tức, biết sự việc ở Cao ốc Hỏa Thụ đã trở nên gay gắt, Hạ Tưởng không bị gãy chân, chỉ là bị xe đâm bị thương, thương thế thì không rõ, trong lòng gã vô cùng buồn phiền, thầm mắng người làm việc rất ngu, cục diện lớn tốt như vậy mà không ngờ không làm tổn thương được Hạ Tưởng, cũng không làm thành xung đột đổ máu được, thật đúng là một đám ngu ngốc !
Vu Phồn Nhiên khó hiểu liếc mắt nhìn Hồ Tăng Chu, lo nghĩ đáp:
– Là đồng chí Tần Thì Vũ.
Trần Phong khẽ gật đầu, quay sang Trần Tiểu Như nói:
– Lập tức báo cho Tần Thì Vũ đến Thành Ủy họp.
Trần Tiểu Như lập tức làm theo.
Trần Phong kìm nén lửa giận, gằn từng tiếng nói:
– Các đồng chí, hôm nay ở công trường Cao ốc Hỏa Thụ xảy ra sự kiện vô cùng đau lòng và phẫn nộ, trong khi xử lý vấn đề, đồng chí Hạ Tưởng đã xảy ra chuyện, bị người ta âm thầm ra tay hạ độc thủ, hiện tại bị thương nghiêm trọng, chưa rõ sống chết…
‘Rầm’ Trần Phong đập mạnh xuống bàn, lửa giận ngút trời rốt cục cũng phát ra:
– Đây là sự việc có mưu tính trước, có tổ chức, là sự kiện trọng đại có tính chất ác liệt, là có người cố ý khơi mào gây ra xung đột đổ máu, cố ý gây bất lợi cho đồng chí Hạ Tưởng, là vụ án nghiêm trọng do con người làm ra để cố ý trả thù cán bộ nhà nước. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ và nuông chiều những phần tử ác ôn bất hợp pháp, sẽ không dễ dàng tha thứ cho hành vi trả đũa cán bộ nhà nước…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |