Trần Cẩm Minh và Hoa Tam Thiếu đã ở hiện trường duy trì trật tự bên phía công nhân, Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương vẫn đang nhìn vào bên trong tòa nhà mong mòn con mắt, chờ Hạ Tưởng xuất hiện, chỉ có Khang Thiếu Diệp vẫn ngồi trong xe không chịu ra ngoài, hiển nhiên là vừa sợ chịu trách nhiệm vừa sợ lạnh.
Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương cảm thấy cách làm của Khang Thiếu Diệp vô cùng đáng khinh miệt.
Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương vừa thấy Hạ Tưởng dìu lão Lỗ đi ra thì lập tức hô lên, vui mừng quá đỗi, vội vàng ra đón. Dân thôn thấy lão Lỗ xuống thì có người vui mừng bất ngờ, có người lại thất vọng, có người thì ánh mắt mơ hồ, có người thì ngầm gọi điện thoại.
Còn nhóm công nhân thì vẻ mặt trang nghiêm, tự giác nhường đường cho Hạ Tưởng, đứng sang hai bên, nhìn Hạ Tưởng không dời mắt, vì bọn họ đã biết người đứng trước mặt bọn họ là Chủ tịch quận Hạ tương truyền, họ muốn nhìn kỹ vị Chủ tịch quận Hạ coi công nhân như anh em.
Khang Thiếu Diệp ngồi trong xe ở phía xa, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chuyện xảy ra mà không tin được vào chính mắt mình. Hạ Tưởng thật sự thành công sao ? Khuyên nhủ được lão Lỗ sao, làm sao có thể thế được ? Một lão già đòi sống đòi chết như vậy mà hắn có bản lĩnh khuyện nhủ được sao ?
Hạ Tưởng, mày đúng là có bản lĩnh, sao không đi làm công tác ở Hội Liên hiệp phụ nữ ? Đó mới hợp với mày ! Khang Thiếu Diệp vừa tức vừa hận, y biết không có khả năng khiến lão Lỗ tự thiêu ngay trước mặt Hạ Tưởng, chỉ có thể xem lại bước tiếp theo của kế hoạch.
Hạ Tưởng nhìn những công nhân ở xung quanh, có người trẻ tuổi, có người không trẻ lắm, nhưng tất cả đều không ngoại lệ chăm chú nhìn hắn một cách lễ phép, trong lòng cũng thấy cảm động, nói lớn tiếng:
– Các anh em công nhân, tôi là Hạ Tưởng, là bạn của các anh, hôm nay các anh đã kiềm chế được bản thân, tốt lắm, đàn ông đại trượng phu, có việc nên làm có việc không nên làm, tôi rất tán thưởng chí khí của các anh em.
Nhóm công nhân được Chủ tịch quận Hạ mà họ luôn luôn tôn kính khen ngợi, không ít người kích động mặt đỏ bừng, mọi người khẽ nói nhỏ với nhau, không che giấu được vẻ hưng phấn.
Hạ Tưởng giao lão Lỗ lại cho dân thôn, lại nói với bọn họ:
– Các bà con, vấn đề mà các vị phản ứng, vừa rồi khi ở trên đó, tôi đã nghe chú Lỗ kể lại tỉ mỉ và hiểu được rõ ràng tình huống, kế tiếp tôi sẽ phái người tra ra rõ ràng, rốt cuộc là người nào đã làm ra chuyện này, rốt cuộc là ai cắt xén tiền bồi thường đất của các vị ? Tôi đã hỏi rõ ràng số tiền cụ thể mà mà Ủy ban nhân dân thành phố phải trả cho thôn Tiểu Đấu, nhưng cán bộ thôn của các vị chia xuống cho mỗi người bao nhiêu thì còn có chỗ đáng ngờ cần kiểm toán. Mời bà con đi về trước, tôi xin cam đoan với bà con, cho dù là người nào gây ra vấn đề, nhất định sẽ điều tra ra, để có một lời giải thích hợp lý với đồng bào !
– Cậu là ai ? Chúng tôi dựa vào cái gì mà tin cậu ?
– Đúng vậy, trẻ ranh như cậu, lời nói dứt khoát không tính, bảo Chủ tịch quận, Bí thư đến, lời nói của bọn họ chúng tôi mới tin được.
Mọi người mồm năm miệng mười, nói không ngừng.
– Mọi người hãy nghe tôi, nghe tôi nói đây !
Lão Lỗ uống một ly nước ấm, tinh thần đã tốt hơn một chút, gạt bỏ đám người mà lớn tiếng nói:
– Tôi tin thằng nhóc này, lão Lỗ tôi đảm bảo hắn là người tốt, lời hắn nói là thật đấy, không phải là mạnh miệng nói suông đâu.
Lão Lỗ tuy cứng đầu nhưng lại khá có uy danh ở thôn Tiểu Đấu, lão vừa nói, tiếng phản đối và nghi ngờ lập tức nhỏ đi nhiều.
– Nghe tôi nói đi, bây giờ mọi người về nhà đã, chuyện này về sau hẵng nói. Hiện giờ mưa to gió lớn như vậy, mọi người đã giãi nắng dầm mưa, chẳng đáng để bị ốm. Tin Lão Lỗ này thì đi theo tôi !
Lão Lỗ vừa ra ngoài thấy nhóm công nhân đối với hắn rất tôn kính, ánh mắt thân thiết và sung bái, lão biết Hạ Tưởng là người tốt thực sự. Lão mặc kệ Hạ Tưởng là Chủ tịch quận hay vị quan lớn nào, lão trực tiếp cảm nhận thấy Hạ Tưởng có thể tin tưởng được, là người tốt.
Lão Lỗ vừa nói, liền không có ít người ở hiện trường dao động. Quả thật là thời tiết vừa lạnh vừa ẩm ướt, chẳng ai chịu nổi, nói cho cùng sự việc cũng là do lão Lỗ khởi đầu, hiện giờ lão lại nhụt chí, muốn về nhà, vậy mọi người còn gắng gượng làm chi ?
Lão Lỗ dẫn đường, những dân thôn muốn đi theo lão cũng đi sau, lục tục lui về, tất cả mọi người ở đây đều thở phào một cái, cuối cùng một sự kiện quy mô lớn đã không xảy ra xung đột, không ai gây chuyện khiến nó trở thành sự kiện có tính chất ác liệt.
Ngay cả Hạ Tưởng cũng thả lỏng được một chút, nghĩ thầm rằng nói không chừng sự việc ngày hôm nay có thể giải quyết được rồi, kế hoạch của Bạch Chiến Mặc thất bại, chắc ông ta cũng cười không nổi. Đang lúc mọi người đều mỉm cười, cho rằng mưa gió hôm nay sắp qua là lúc đột nhiên bên trong đám dân thôn có người hô to:
– Bị lừa rồi, đồng bào, chúng ta bị lừa rồi, bị người ta làm trò khỉ. Cảnh sát đã đến, còn có công nhân cũng đến vây quanh chúng ta, muốn bắt chúng ta ngồi tù !
Xa xa bụi đất bay lên, mấy chiếc xe cảnh sát nhanh như chớp thẳng đến hiện trường. Lại nhìn thấy trên đường quốc lộ có mấy chiếc xe tải đang chạy đến rất nhanh, trên xe tải có rất nhiều người, tất cả đều là công nhân xây dựng !
– Hả, thật sự muốn bắt chúng ta sao ?
– Mẹ ơi, bị lừa thật rồi.
Hạ Tưởng dở khóc dở cười, xe cảnh sát và công nhân tới đúng thời điểm thật !
Vừa dứt lời, đám dân thôn xao động một hồi, có người bắt đầu nói ồn ào:
– Chạy mau, nếu không bị bắt thì thảm rồi.
– Không chạy được rồi, bị bọn họ bao vây, phải liều mạng với bọn họ thôi !
Hạ Tưởng liếc mắt nhìn Ngô Cảng Đắc một cái, Ngô Cảng Đắc lập tức hiểu ý, đứng ra la lớn;
– Tôi là Phó chủ tịch quận Hạ Mã, Ngô Cảng Đắc, tôi xin cam đoan với mọi người, tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện bắt người. Mọi người xếp thành hàng, đi dần ra là được, không cần lo lắng…
– Phó chủ tịch quận sao, càng không tin ngươi được, đánh ngươi này !
Ngô Cảng Đắc còn chưa dứt lời, đã có một hòn đá bay ra từ phía bên trong đám người, đập vào mũi của Ngô Cảng Đắc, lập tức máu chảy đầy mặt.
Hạ Tưởng liền định tiến lên thì bị Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương kéo mạnh lại:
– Lãnh đạo, không thể đi, nguy hiểm lắm. Hiện giờ có người cố ý chơi xỏ, ngài mà đi sẽ thành mục tiêu ngắm đánh.
Hạ Tưởng còn chưa kịp giãy khỏi tay hai người, thì thấy bên trong đám dân thôn đột nhiên nhảy ra năm ba người thanh niên, vọt vào đám công nhân đánh đá.
Nhóm công nhân bị bất ngờ không kịp tránh né, bị đánh cho đầu óc choáng váng. Đến khi phản ứng lại, làm sao chịu nổi nỗi tức giận này ? Mỗi người đều lấy dụng cụ, vài người hợp lại thành một nhóm đánh lại.
Một số người trẻ tuổi đánh ở bên cạnh hô:
– Các bà con, mau đánh lại, bị đòn thì phải đánh lại, đừng để bị bắt. Mọi người mau đánh trả lại, đánh một đòn chưa đủ thì hai, đánh đi, đánh bọn chó Nhật ! Đánh bọn chó đi !
Lại có mười mấy người bên trong đám dân thôn vọt tới bên trong nhóm công nhân, nhóm công nhân thấy vậy cũng không phục, đều ứng chiến đánh trả lại, chỉ một lát đã thành cuộc hỗn chiến.
Hạ Tưởng biết rằng, có những kẻ có dụng tâm kín đáo trốn bên trong đám dân thôn không kìm chế được ra tay, vừa lúc này Lịch Phi chạy tới, không kịp báo cáo với Hạ Tưởng một tiếng, liền vội vàng sắp xếp lực lượng cảnh sát, phòng ngừa tính huống mở rộng thêm một bước. Nhưng số người anh ta mang đến chỉ có hạn, căn bản không thể đối phó được nguy cơ trước mắt, chỉ có 20 cảnh sát mà phải đối phó với sự kiện mấy trăm người, quả thật là cục diện không thể khống chế được…
Tình thế gần như sắp bùng nổ. Tiếng đánh đập, tiếng la khóc, tiếng mắng chửi tức giận, tiếng âm thanh đánh đấm, lẫn tiếng mưa gió gào thét, các loại âm thanh lọt vào tai, mỗi một tiếng như đánh một đòn vào trái tim Hạ Tưởng. Tiếng Ngô Cảng Đắc và Phó Tiên Tiên nhắc nhở lúc này vang vọng trong đầu hắn một cách rõ ràng, hắn biết, khẳng định là lúc này có người trốn trong đám người kia, chờ thời cơ đánh hắn một đòn trí mạng.
Phải, chính là thừa dịp tốt hỗn loạn này để âm thầm xuống tay, nếu hắn có thể trốn dưới yểm trợ của Triều Vĩ Cương và Kim Hồng Tâm, trốn được vào trong xe, có lẽ sẽ tránh thoát được độc thủ âm thầm, nhưng tình thế trước mắt lại không để cho hắn có hành động bo bo giữ mình như vậy, Khang Thiếu Diệp đã trốn ở trong xe không ra, hắn là Chủ tịch quận, Bạch Chiến Mặc lại đang ở thủ đô, hiện tại hắn chính là người đứng đầu ở quận Hạ Mã. Nếu hắn lâm trận lùi bước, hắn thấy rất có lỗi với lương tâm, có lỗi với chức trách của mình, có lỗi với các anh em công nhân và mỗi một người đồng bào !
Hạ Tưởng gạt tay của Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương ra, hét lớn một tiếng:
– Hai người đỡ Cảng Đắc đi trước…
Hắn tách đám người ra, kéo Ngô Cảng Đắc đang nằm trên mặt đất đứng lên, giao anh ta cho Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương.
– Không cần để ý đến tôi, đi mau.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |