Sở Đồng một lòng liền trầm xuống, biết bọn họ sẽ không giúp mình nói một lời tốt đẹp.
Đàm Long thấy trên mặt Phó Tiên Phong tươi cười ý tứ hàm súc hơi châm chọc, trong lòng nổi lên phiền não không thể giải thích, liền nói:
– Giám đốc Sở, mọi người đều là người hiểu biết, không nói hồ đồ, tôi liền ăn ngay nói thật … Quán trà này của cô không tồi, nếu tôi nhận thầu, một tháng bao nhiêu tiền?
Lấy quán trà dụ người, Sở Đồng đương nhiên hiểu được Đàm Long có tâm tư gì, trong lòng lại tức giận, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
– Rất xin lỗi Phó thị trưởng Đàm, Hồng Tụ Thiêm Hương tuy rằng lợi nhuận ít, nhưng là chỗ sống yên phận của tôi, tôi yêu quý như báu vật, dù nhiều tiền cũng không chuyển nhượng.
Sở Đồng thái độ kiên quyết, nói gì thì cũng không có đường về.
Phó Tiên Phong trên mặt ý cười liền càng đậm, bày ra thái độ chế giễu.
Đàm Long vốn cũng là thái độ trêu đùa Sở Đồng một chút, nhưng đưa ra thân phận Thị trưởng, thái độ Sở Đồng một chút cũng không có thay đổi, khiến cho gã cảm thấy rất mất mặt, lại bởi vì đã nói trước với Phó Tiên Phong, hiện tại ánh mắt khinh miệt của Phó Tiên Phong nhìn thấy, lại ngay trước mặt Thôi Hướng và Mã Tiêu, liền cảm thấy trên mặt không ánh sáng, không khỏi thẹn quá thành giận.
Đàm Long giơ tay ra để bắt tay Sở Đồng:
– Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, có biết tôi nói một câu quán trà của cô sẽ đóng cửa hay không? Một chủ quán trà nhỏ bé, có thể có mấy cân mấy lạng? Còn thân phận tự cao, cô có thân phận gì?
Sở Đồng làm gì chịu để Đàm Long bắt lấy tay, nghiêng mình tránh sang một bên, giọng điệu kiên quyết nói:
– Mời ngài tôn trọng một chút, tôi là làm kinh doanh chính đáng, kiếm lợi nhuận hợp pháp, thuế nên đóng một phần cũng không đóng thiếu
Đàm Long cười lạnh một tiếng:
– Hợp pháp hay không không phải do cô định đoạt, tôi nói mới được tính.
Gã quay người lại phát hiện sắc mặt Phó Tiên Phong có chút không hài lòng, trong lòng biết là đã làm hơi quá, nhưng hiện tại không có bậc thang để xuống, lại nói thêm:
– Hôm nay ở trước mặt các vị lãnh đạo, tôi cũng không làm khó dễ cô, cô lấy trà thay rượu, kính mỗi vị lãnh đạo một ly, kính tôi ba ly, nói ba tiếng rất xin lỗi, nếu không, tôi đóng cửa cái quán nhỏ này.
Sở Đồng cũng không phải là người chưa gặp qua những trường hợp này, trước kia khi theoThành Đạt Tài, cũng là gặp qua không ít quan lớn tỉnh thành, nào giờ chưa từng gặp qua người vô liêm sỉ như Đàm Long, cô cũng là giận dữ trong lòng, lại thấy ba người khác ngồi yên bất động, nghĩ thầm rằng bốn người đàn ông ức hiếp một phụ nữ, đúng là không có gì tốt, liền quật cường nói:
– Rất xin lỗi, Phó thị trưởng Đàm tôn kính, quán không có phục vụ kính trà, hơn nữa tôi là chủ, không phải nhân viên phục vụ.
Đàm Long vốn nghĩ tìm một bậc thang xuống, không ngờ tới Sở Đồng vẫn không biết điều, trước mặt mọi người không nể mặt gã, không khỏi giận tím mặt:
– Mẹ nó, một con đàn bà thối tha còn kiêu ngạo, không phải là một người mở quán trà sao, tôi một ngón tay là có thể tiêu diệt cô!
Phó Tiên Phong vốn định ra mặt ngăn trở, nghĩ lại cảm thấy mất thân phân, lại thấy Đàm Long hơi tức giận, thì không tiện mở miệng gì nữa, khuyên Đàm Long chú ý ảnh hưởng, dường như là giống tranh giành tình nhân với y . Không khuyên gã, lại có chút không đành lòng nhìn Sở Đồng gặp khó khăn, y dùng ánh mắt ra hiệu hướng về Mã Tiêu.
Mã Tiêu hiểu được ý tứ của Phó Tiên Phong, đang muốn mở miệng khuyên bảo, không ngờ lời chưa nói ra, Sở Đồng lại nói Đàm Long một câu:
– Mở quán trà cũng có tôn nghiêm, cũng không phải ngài nói diệt có thể tiêu diệt!
Mã Tiêu lại ngậm miệng, được, thật sự lên cao trào, cái này có trò hay để xem, ai cũng không chịu lui một bước, cũng chỉ còn cách tiếp tục đấu tiếp thôi. Gã cũng có chút bất mãn với Sở Đồng, biết rõ Đàm Long là Thị trưởng, còn dám kiên cường như vậy, cũng quả thật hơi không biết điều. Không phải là một người mở quán trà sao, tuy rằng bộ dạng có vài phần quyến rũ, cũng phải biết nhường nhịn thích đáng mới được, nếu không tại thành phố Yến còn dám chống đối Phó thị trưởng thường trực, thật đúng là tự chê mình sống thọ.
Đường đường Phó thị trưởng thường trực thật sự muốn tiêu diệt một quán trà, đúng là không phải một chuyện to tát gì! Mã Tiêu liền liếc mắt nhìn Phó Tiên Phong một cái, ý tứ là nói, tôi mặc kệ , tùy tiện để mặc, trừ phi Thôi Hướng lên tiếng, gã sẽ không ra mặt.
Phó Tiên Phong cũng khẽ nhíu mày, việc đã đến nước này, y cũng không tiện mạnh mẽ nói Đàm Long thu tay lại, nếu không chẳng những Đàm Long không có mặt mũi, trên mặt mọi người đang ngồi cũng không có ánh sáng.
Thôi Hướng tuy rằng cảm thấy Đàm Long hơi quá đáng, nhưng Sở Đồng quả thật một chút mặt mũi cũng không thèm nể, y cũng có chút tức giận, tại thành phố Yến cho dù cô có hậu thuẫn, cũng phải hiểu một ít lễ tiết mới đúng, ngay cả đường đường Phó thị trưởng thường trực cũng không để vào mắt, mắt cao hơn trán, là ai khiến cô tràn đầy sức mạnh như vậy?
Thôi Hướng cũng quyết định khoanh tay đứng nhìn.
Đàm Long ánh mắt đảo qua, thấy mấy người đều không có ý muốn ngăn cản gã, thậm chí Mã Tiêu còn bày ra thái độ chế giễu xem trò vui, càng làm cho gã cảm thấy vô cùng mất mặt, nếu mười mấy năm trước, gã có thể một chân đá ngã Sở Đồng xuống đất, hiện tại lo ngại cho thân phận, gã áp chế kích động, lấy tay chỉ ra ghế nói:
– Đàng hoàng mà ngồi xuống cho tôi, ngoan ngoãn mà kính trà mỗi người, tôi tạm thời buông tha cô, nếu không hôm nay cô đừng nghĩ rời khỏi phòng này, một cuộc điện thoại của tôi sẽ niêm phong quán trà của cô!
Sở Đồng không muốn đưa Thành Đạt Tài ra, cô cũng biết Thành Đạt Tài là thương nhân hàng đầu của tỉnh Yến, nhưng dưới cơn thịnh nộ của Đàm Long, hàng đầu cũng không chắc dùng được, dù sao nhà doanh nghiệp vẫn không phải quan chức, hơn quan hệ nữa cô và Thành Đạt Tài cũng không phải quang minh chính đại. Nhưng tính cách của cô luôn không muốn cúi đầu, năm đó cũng vì cô không muốn lại làm người phía sau Thành Đạt Tài, không để ý tới sự giữ lại của Thành Đạt Tài mà dứt khoát rời khỏi, mới đưa đến Thành Đạt Tài bỏ mặc cô trong một thời gian rất dài, cô cũng không quan tâm.
Sở Đồng cực có cá tính, từ trước đến nay không thỏa hiệp, liền thẳng thắn nói:
– Phó thị trưởng Đàm, ngài vừa rồi ỷ thế hiếp người, đường đường một người đàn ông, Phó thị trưởng, ức hiếp tôi một cô gái yếu ớt, ngài không cảm thấy xấu hổ sao? Ngài nếu là người độ lượng, nên hướng về tôi xin lỗi mới đúng. Tôi mở chính là quán trà, không phải quán rượu. Làm kinh doanh chính đáng, vừa không trốn thuế, lại không hãm hại lừa gạt ai.
Đàm Long giận dữ cười lại:
– Ha ha, đúng là tóc dài kiến thức ngắn, cô cùng mấy người chúng tôi nói pháp luật, quả thực là trò đùa. Tại thành phố Yến, lời nói của chúng tôi chính là pháp luật, chính là nói một không hai. Sở Đồng, cô hôm nay thật sự là một chút mặt mũi cũng không nể, có phải hay không?
Sở Đồng rốt cục hơi do dự, cô rốt cuộc là kiên trì nguyên tắc không lùi, hay là vì sinh tồn mà hy sinh tôn nghiêm? Cô cũng biết hôm nay không cúi đầu chỉ sợ không qua được cửa này, chỉ có điều cúi đầu trước Đàm Long cố tình gây sự, trong lòng lại không cam lòng.
Không cam thì làm được gì, đối mặt cường quyền, có bao nhiêu người có thể kiên trì nguyên tắc? Sở Đồng trong mắt chứa đầy nước mắt, đang muốn chịu thua, đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
Đàm Long đang tức giận, cả giận nói:
– Ai gõ cửa? Lăn xa một chút!
Một tiếng nói hơi chút đùa cợt vang lên:
– Phó thị trưởng Đàm tức giận không nhỏ, tiếng nói khá lớn, không sợ làm cho mọi người cả quán trà nghe thấy? Dù sao tôi ở lầu một thì nghe được rất rõ ràng!
Tiếng nói vừa dứt, Đàm Long lập tức sắc mặt thay đổi lớn, cùng Phó Tiên Phong, Thôi Hướng, Mã Tiêu liếc nhau, trong mắt mấy người đều có ý kinh ngạc: sao lại là hắn?
Ngay cả Sở Đồng cũng là không hiểu chút nào: sao lại là hắn?
Hắn không phải người khác, chính là Hạ Tưởng!
Hạ Tưởng đẩy cửa ra một chút rồi tiến vào, chào hỏi mọi người:
– Các lãnh đạo đều ở đây, khó gặp được các lãnh đạo tụ họp cùng một chỗ, đúng thật là hân hạnh!
Không biết sao, Đàm Long cảm thấy phía sau nụ cười thản nhiên vô hại của Hạ Tưởng, cất dấu sát khí làm cho người ta sợ sệt, trong lòng gã một trận bối rối, một chút không đứng vững, đặt mông ngồi trở lại trên ghế, hỏi:
– Hạ Tưởng, sao cậu lại tới đây?
– Tôi sao không thể tới? Hồng Tụ Thiêm Hương vừa có trà thơm, lại có làn gió thơm, tôi tự nhiên đã nghe mùi mà tới thôi
Hạ Tưởng vẫn tươi cười như cũ, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì, dường như đối với chuyện trước mắt làm như không thấy.
– Hồng Tụ Thiêm Hương là quán trà, mở cửa đón khách, tôi là khách, cùng bạn bè uống trà thì tự nhiên tới đây, vấn đề Phó thị trưởng Đàm rất kỳ quái, chẳng lẽ nói Hồng Tụ Thiêm Hương là ngài mở, không chào đón tôi phải không?
Đàm Long bị Hạ Tưởng trong bông có kim phản bác bị nghẹn một chút, trừng mắt nói không ra lời.
Hạ Tưởng không để ý tới Đàm Long, lại theo thứ tự hướng Thôi Hướng, Mã Tiêu và Phó Tiên Phong chào hỏi, cười nói:
– Hồng Tụ Thiêm Hương vốn không có danh tiếng gì, khó được như hôm nay có nhiều lãnh đạo lớn như vậy đến đây, trên mặt tôi cũng có chút ánh sáng.
Phó Tiên Phong nghe ý tứ trong lời nói của Hạ Tưởng, dường như là Hồng Tụ Thiêm Hương cùng hắn có quan hệ gì đó, liền cười hỏi một câu:
– Sao, ở bên trong Hồng Tụ Thiêm Hương cũng có quan hệ của anh?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |