Khi xử bắn ác ma Kim Nhục Triều, kẻ đã tạo ra vụ nổ lớn ở thành phố Yến, thì có một số cảnh sát chấp hành đã vụng trộm mài đi đầu viên đạn. Vì nghe đồn rằng, đầu viên đạn bị mài đi này sẽ tạo ra được hiệu quả thật khủng bố, để tiêu đi nỗi hận trong lòng. Bởi vì vụ nổ lớn mà Kim Nhục Triều tạo ra đã đoạt lấy rất nhiều tính mạng của những người vô tội.
Mặt mày Lịch Phi hớn hở, lập tức y đứng nghiêm người lại, giơ tay chào Hạ Tưởng:
– Lãnh đạo.
Sau sự kiện cao ốc Hỏa Thụ thì Lịch Phi nhân họa đắc phúc (nhờ rủi ro mà gặp may mắn), được Hoàng Kiến Quân ủy thác trọng trách, tiếp nhận công tác phân cục quận Lục Tiểu, ngay lập tức nhảy vọt lên trở thành phó Cục trưởng nhân vật thứ ba của phân Cục.
Đương nhiên, Lịch Phi rất rõ rằng không phải là bởi vì y có năng lực xuất chúng, cũng không phải là bởi vì y xử trí tại sự kiện tòa cao ốc Hỏa Thụ, thể hiện ra sự mưu trí mà nguyên nhân là ở Hạ Tưởng. Tuy rằng Hạ Tưởng bị thương nhưng vẫn như cũ có lực ảnh hưởng đến quyết định, vì thế Hoàng Kiến Quân mới có thể mạnh mẽ đề bạt trọng dụng y.
Do đó, đối với Hạ Tưởng thì Lịch Phi vô cùng cảm kích. Nói cho cùng, y đã quen biết Tôn An rất nhiều năm thế mà Tôn An không giúp được cho y chút gì trong việc thăng quan tiến chức. Thế mà, vừa mới làm quen được Hạ Tưởng mấy năm mà đã bước đầu tạo ra được tác dụng, điều này không những làm y càng trở nên coi trọng Hạ Tưởng, hơn nữa y còn một mực khăng khăng trung thành với Hạ Tưởng.
Lúc đó, sự anh dũng và khẳng khái của Hạ Tưởng đã hiện rõ trước mắt mọi người. Lịch Phi cũng từng là một người đàn ông tràn đầy nhiệt huyết, cũng bị thuyết phục bởi hành động của Hạ Tưởng, cảm thấy Hạ Tưởng chẳng những đối nhân xử thế hòa nhã với mọi người bất kể người ta có thân phận như thế nào, đây là người đáng để y đi theo.
Bởi vậy, việc đứng nghiêm rồi chào tiếng “Lãnh đạo” vừa rồi là biểu hiện thật tâm từ trong đáy lòng của y.
Hạ Tưởng thấy tinh thần của Lịch Phi rất tốt, biết y đã được nắm quyền, vì thế tâm tình Hạ Tưởng cũng mừng rỡ, cười mắng một câu:
– Xem cậu có vẻ khá nhàn nhã, có đúng không vậy? Gần đây các chiêu số đã học tinh thông hơn chưa?
Lịch Phi vội cười ha hả:
– Đều là do lãnh đạo có tài bồi dưỡng, đây là tôi đang cố ý muốn thể hiện sự cảm tạ của mình với lãnh đạo, đồng thời cũng có chút công chuyện muốn báo cáo với lãnh đạo. Hiện tại Ngưu Kỳ đi về phía nào thì chưa rõ nhưng Ngưu Kim thì đang nằm ở bệnh viện để điều trị. Tuy nhiên, theo như lời bác sỹ nói thì khả năng là có một chân không thể lành lặn được. Rất đáng tiếc, người này thế mà đến ngủ cũng không yên, lại từ trên giường ngã xuống, không trách ai được. Đến tôi mà cũng phải tiếc hận thay cho y.
Lịch Phi cũng có trình độ nhất định trong việc diễn trò, bộ dáng lắc đầu thở dài, dường như đang rất thật tâm cảm thấy đau lòng thay cho Ngưu Kim vậy.
– Trưởng trại tạm giam bởi vì việc này mà cũng bị phê bình một chút, nghe nói còn bị trừ mất ba tháng tiền lương. Tuy nhiên, chuyện này cũng làm cho Thành phố khá coi trọng, quyết định triển khai việc kiểm tra an toàn trong toàn thành phố, thống nhất nên gia cố cái giường lại một chút.
Khi nói chuyện, y lại nghĩ đến cái gì nên cười ra vẻ thần bí.
– Chủ nhiệm Trần lửa giận đùng đùng, đi tới tất cả các Đồn công an trong thành phố để thị sát công việc, ông ta còn hạ lệnh điều tra việc Ngưu Kim bị ngã, không tìm ra được lý do gì để bác bỏ nên ông ta rất giận dữ. Ông ta cho rằng có nguyên nhân khác. Tuy nhiên, Chủ nhiệm Trần không phải xuất thân từ hệ thống công an, ông ta không quá chuyên nghiệp nên mới kết luận như vậy, điều này làm cho không ít người trong ngành công an thấy nghi ngờ.
Hạ Tưởng cũng biết Trần Ngọc Long nguyên là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, lại là người của Phó Tiên Phong, vì thế sẽ không dễ dàng buông tha sự kiện của Ngưu Kim, chắc chắn là sẽ kiểm tra nghiêm túc một hồi xem thử có tìm ra được manh mối nào không. Cho dù chỉ là thị uy thì y cũng không bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy để lôi kéo một ít cán bộ trong hệ thống công an có mối quan hệ bất hòa với Tôn Định Quốc. Hơn nữa, từ một khía cạnh nào đó thì y cũng muốn làm một số hành động để diễn trò cho Ngưu Kỳ xem.
Mặc dù Hạ Tưởng cũng không biết rõ giữa Ngưu Kỳ và Khang Thiếu Diệp, hoặc là Bạch Chiến Mặc có giao dịch gì mà khiến Ngưu Kỳ phiêu lưu mạo hiểm đi tới tỉnh Ninh để đuổi theo Vương Đại Pháo. Nhưng hắn cũng có thể đoán được, lúc này Ngưu Kỳ tình nguyện xin nghỉ dưỡng bệnh dài hạn để truy tìm tung tích của người nơi ngàn dặm là hiển nhiên đã đặt cược được ăn cả, ngã về không, ngay cả tiền đồ của mình cũng tự nguyện bỏ qua. Đối với Ngưu Kỳ mà nói, ngoại trừ những việc có liên quan đến con y thì mới đáng giá để y phải làm như vậy, những sự tình khác rất khó lòng lọt được vào trong mắt của y.
Bởi vậy, có thể phán định không sai lệch lắm rằng đây là Ngưu Kỳ đang lấy tính mạng của bản thân để đổi lấy sự bình an cho Ngưu Kim.
Về phân Ngưu Kim bị ngã làm gãy cả hai chân thì tạm thời Hạ Tưởng không dám vội kết luận, có lẽ là bút tích của Tương Ngọc Hàm, cũng có lẽ là đám người Trần Ngọc Long cố ý thực hiện, đây chính là vì muốn áp bức Ngưu Kỳ đi vào khuôn khổ. Bất kể như thế nào thì hiện tại Ngưu Kỳ cũng giống như đang bị cùm xích gông xiềng rồi.
Hạ Tưởng lại ngồi chơi trong chốc lát, cùng nói chuyện với lão Tiền thì lại nhận được điện thoại của Lý Hồng Giang, Phùng Húc Quang, Phạm Tranh, Tôn Hiện Vĩ, Thẩm Lập Xuân, từng người một gọi điện thoại cho hắn, không phải là để vấn an sức khỏe mà là muốn uống rượu tẩy trần với hắn. Tuy nhiên, lúc này thì công việc của Hạ Tưởng đang bận túi bụi, hắn đành một mực từ chối, dù sao hắn cũng đang còn rất nhiều chuyện chính sự đang muốn làm.
Điều làm Hạ Tưởng thật sự không ngờ chính là khi hắn chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh để quay về Quận ủy thì không ngờ là lúc Nghiêm Tiểu Thì xuất hiện.
Lúc hắn nằm việc ở Bắc Kinh thì Nghiêm Tiểu Thì và Phạm Tranh cũng đã vào thăm một lần. Tuy nhiên, lúc ấy có quá nhiều người nên cô và Phạm Tranh không tiện ở lâu, vì thế cô đã tới gặp Cốc lão để giao trả bài tập, cũng chưa nói được nhiều lời với Hạ Tưởng. Không nghĩ tới, vừa mới quay về thành phố Yến thì Nghiêm Tiểu Thì liền nghe được tin tức, vì thế cô liền chạy vội tới bệnh viện.
Nghiêm Tiểu Thì mặc một chiếc áo gió màu xám rất thanh lịch, đi đôi bốt dài, trên cổ lại quàng một chiếc khăn mỏng màu hồng nhạt, càng làm bộc lộ sự quyến rũ mê hoặc của cô đối với mọi người. Trong các cô gái mà Hạ Tưởng đã gặp thì Nghiêm Tiểu Thì là người biết cách ăn mặc nhất, bộ quần áo nào của cô cũng tôn lên sự quyến rũ của chính mình.
Người đẹp vì lụa, lời này không giả một chút nào. Vốn Nghiêm Tiểu Thì đã là một cô gái cực kỳ quyến rũ, bây giờ lại có các bộ trang phục mặc làm tôn hình thể lên lại càng toát lên vẻ xinh đẹp mỹ miều, không ít công nhân khi thấy cô đứng trước mặt đều tự mình thấy xấu hổ, tự động giãn lùi ra xa.
Nghiêm Tiểu Thì tủm tỉm cười, tay cầm một bó hoa tươi và đặt bó hoa lên đầu giường của lão Tiền rồi nói:
– Chúc anh Tiền sớm ngày bình phục.
Sau đó, cô lại nhẹ nhàng vẫy vẫy tay với Hạ Tưởng:
– Chủ tịch Quận Hạ đã trở lại? Xem ra thân thể ngài cũng khỏe mạnh, đúng thực là chuyện tốt.
Hạ Tưởng nghĩ rằng có thể cô ta sẽ còn nói thêm điều gì, không ngờ cô lại vẫy tay từ biệt, xoay người rời đi, làm đọng lại trong ánh mắt miên man mọi người một bóng hình.
Hạ Tưởng thì không nhìn đến xuất thần bóng dáng rời đi của Nghiêm Tiểu Thì mà là đang cười thầm tác phong vừa rồi của Nghiêm Tiểu Thì. Thật ra là cô đang tức giận, tuy rằng ý cười dào dạt trên mặt cô nhưng trên thực tế bên trong ánh mắt của cô thì lại mơ hồ có sự tức giận. Cô có thể giấu diếm được người khác chứ không thể lừa gạt được Hạ Tưởng.
Về phần vì sao mà cô lại tức giận thì Hạ Tưởng cũng lười đoán. Lòng của phụ nữ sâu như đáy biển, hắn cũng không cố sức để mò kim đáy biển làm gì.
Hạ Tưởng không kinh động tới bất cứ ai, một mình quay về tới trụ sở Quận ủy Quận Hạ Mã. Liên Nhược Hạm thì đi tới Tập đoàn Viễn Cảnh, Tiêu Ngũ thì trở về Bất động sản Giang Sơn, những người khác đều đi có công việc của bọn họ. Hạ Tưởng biết chắn chắn rằng quận Hạ Mã cũng có không ít người đã nghe được một số tin tức, biết hắn đang quay về thành phố Yến, nhưng cụ thể khi nào hắn trở lại Quận ủy thì lại không ai biết cả. Hơn nữa, Bạch Chiến Mặc cũng cố ý không hỏi, ý tứ là mày không nói thì tao xem như không biết.
Hạ Tưởng đứng ở trước cửa Quận ủy, trong lòng cực kỳ cảm khái. Tuy rằng mới có mấy ngày ngắn ngủi trôi qua nhưng hắn như đã trải qua hoàn cảnh cảnh còn, người mất, vì thế mà sinh ra sự cảm thán. Hạ Tưởng biết rằng, một lần nữa khi hắn gia nhập vào cánh cửa Quận ủy này, quận Hạ Mã về sau lại một lần nữa nghênh đón một sự rung chuyển mới.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |