Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.moe là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Quan Trường – Quyển 6 » Phần 106

Quan Trường – Quyển 6

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 106

Thủ tướng không phải người bình thường, tất cả lời nói và việc làm của ông đều có thâm ý, đều có mục đích. Nếu không một Thủ tướng trăm công ngàn việc sao có thể đặc biệt ở lại phòng bệnh Hạ Tưởng hơn ba phút? Nếu vô tình đi ngang qua, nói vài ba câu, ở lại một phút thì đã là tin tức động trời rồi.

Tin tức chưa chắc được công bố ra ngoài, tin tức không công bố mới là tin tức chân thật nhất cũng là tin tức gây sốc nhất.

Trong lòng Ngô Tài Dương liền khó tránh khỏi có chút buồn bực, gã vừa mới có thiện cảm với Hạ Tưởng, rồi tin tức Thủ tướng gặp mặt Hạ Tưởng truyền đến khiến cho gã không hiểu ra sao mà hơi tâm phiền ý loạn. Đúng dịp Lý Ngôn Hoằng cũng đến Bắc Kinh họp, gã liền một bên chơi cờ một bên cùng Lý Ngôn Hoằng nói về tình hình trước mắt.

– Thủ tướng là một người ôn hòa, ông ta thích một cán bộ trẻ có tinh thần làm việc thực tế dám nghĩ dám làm…

Lý Ngôn Hoằng hiểu rõ chỗ lo âu trong lòng Ngô Tài Dương nên khuyên giải nói:

– Thủ tướng xuất hiện trong phòng bệnh Hạ Tưởng cũng không phải là chuyện gì lớn, có lẽ thật sự chỉ là một sự trùng hợp, trong lúc vô tình đi ngang qua, đúng lúc nghe nói liền thuận đường nhìn qua, sau đó nói chuyện một lát cảm thấy không tồi thì nói thêm vài câu. Ông cũng hiểu con người Thủ tướng mà, tuy rằng thân là Thủ tướng nhưng cũng là người trong quần chúng.

Lời giải thích của Lý Ngôn Hoằng tuy vẫn chưa khiến Ngô Tài Dương hài lòng nhưng cũng chỉ có thể tạm thời cho rằng như thế, gã hơi trầm tư, lại nói:

– Thủ phạm chính Vương Đại Pháo bây giờ đã bị mọi người lãng quên rồi, sự việc vừa xảy ra là đã trở thành lý do để các thế lực các nơi đấu đá, ngược lại chuyện truy bắt hung thủ lại bị mọi người ném qua một bên, trở thành việc nhỏ râu ria không đáng kể.

– Tài Giang đừng thử tôi, ha ha, Vương Đại Pháo cũng không phải là hung thủ thật sự, y vốn chỉ là một quân cờ không đáng kể thôi.

Lý Ngôn Hoằng cười nói.

– Hạ Tưởng cũng là người thông minh, lực lượng mà hắn có thể sử dụng có rất nhiều, vì sao không thúc giục các nơi nhanh chóng bắt được Vương Đại Pháo? Cái khác không nói, chỉ cần lão Cổ ra mặt điều động quân đội đi bắt Vương Đại Pháo chắc chắn là dễ như trở bàn tay. Nhưng sau khi lão Cổ sắp xếp cho Hạ Tưởng ở tại bệnh viện Tổng cục Chính trị, nhắc cũng không nhắc tới chuyện bắt người. Vì sao? Hạ Tưởng không vội, lão Cổ cũng không gấp, bọn họ đều là người biết điều.

Ngô Tài Dương cũng cười:

– Ý của ông là tôi không phải là người biết điều?

Gã đứng dậy cầm lấy bình phun nước tưới cho một nhánh lan quân tử.

– Vương Đại Pháo dưới sự sắp xếp chu toàn của Phó Tiên Phong sớm đã có chỗ ẩn thân, hiện tại không nên gióng trống khua chiêng mà đi bắt y, nếu ép quá ngược lại có thể sẽ khiến cho đối phương giết người bịt miệng. Có lẽ Hạ Tưởng và lão Cổ đều có cùng suy nghĩ, hơn nữa bắt được Vương Đại Pháo cũng không làm gì được Phó Tiên Phong…

– Vương Đại Pháo sa lưới, ít nhất có thể khuấy động thế cục quận Hạ Mã. Tôi dám nói, Hạ Tưởng chắc chắn cũng muốn lợi dụng Vương Đại Pháo làm to chuyện, chẳng qua bây giờ thời cơ chưa đến.

– Tình hình Quận Hạ Mã bây giờ như thế nào?

Làm người lãnh đạo quốc gia, dưới tình hình chung thì Ngô Tài Dương sẽ không thèm chú ý tới thế cục của cấp quận huyện nhưng quận Hạ Mã có Hạ Tưởng, cũng tác động tới thần kinh của gã.

– Một tình trạng hỗn loạn!

Vừa nhắc tới thế cục hiện tại của quận Hạ Mã, Lý Ngôn Hoằng lại càng khâm phục năng lực khống chế của Hạ Tưởng.

– Hạ Tưởng không ở đây, Bạch Chiến Mặc hoàn toàn không khống chế được thế cục, đồng thời Khang Thiếu Diệp nằm viện, các hạng mục công tác của quận Hạ Mã gần như bị đình trệ.

Ngô Tài Dương mới hơi hơi lộ ra vẻ tươi cười:

– Thằng nhóc rất có phong cách của tôi năm xưa…

Lý Ngôn Hoằng biết Ngô Tài Dương muốn nói cái gì, vội thừa cơ nịnh bợ:

– Tài Dương lúc đó ở tây bắc, một người đơn thương độc mã, cũng là với thân phận của Thị trưởng làm cho Bí thư phải từng bước nhượng bộ, đặt nền tảng cho sự thăng chức về sau.

– Đừng nhắc tới nữa, sự việc năm đó đều đã qua rồi, không đáng nhắc đến.

Ngô Tài Dương ha hả cười.

– Nói nghe xem, thế cục khi nào thì sẽ trở nên rõ ràng?

Lý Ngôn Hoằng trầm tư một lát:

– Khi Hạ Tưởng trở lại thành phố Yến, chính là ngày phá vỡ thế cục.

Quận Hạ Mã sau khi trải qua ngày Thứ Hai Thứ Ba hỗn loạn, Thứ Tư tạm thời đón một ngày bình yên. Nói là bình yên chứ thật ra cũng không phải là thiên hạ thái bình, bởi vì vẫn xảy ra một chuyện nhỏ.

Đối với người ngoài mà nói là một chuyện nhỏ bé không đáng kể, có lẽ sau khi nghe được thì chỉ “A” một tiếng, hoặc vui mừng khi người khác gặp họa mà nói một câu “đáng đời”, hoặc là lắc đầu thở dài một tiếng, thương xót cho người trẻ tuổi gặp phải sự cố.

Nhưng đối với Ngưu Kỳ mà nói chính là chuyện lớn bằng trời, y liền cảm giác giống như trời sụp xuống, trước mắt toàn một màu đen tối.

Ngưu Kim con của y khi đang ngủ trong trại giam, không cẩn thận ngã từ tầng trên giường ngủ xuống, ngã gãy chân, nát xương tại chỗ!

Ai chẳng biết giường ngủ trên cách mặt đất nhiều lắm cũng chỉ cao hơn một thước, một người đàn ông ngã từ trên xuống nhiều lắm là mặt mũi bầm dập, sao có thể ngã gãy chân? Còn là hai chân bị gãy nát xương? Làm trong hệ thống công an nhiều năm, trong lòng Ngưu Kỳ hiểu rõ, Ngưu Kim là bị người ám hại, cho dù là ai thì chắc chắn là người của Hạ Tưởng, vì trả thù những gì y đã làm phía sau sự kiện cao ốc Hỏa Thụ.

Ngưu Kỳ tức giận đến sôi máu, y hiện tại ở thị cục trên cơ bản là mỗi ngày không gì để làm, trên danh nghĩa thì còn quản lý một số vụ việc, trên thực tế không ai nghe lời y nói, ngay cả lãnh một phần đồ dùng làm việc cũng phải chịu đựng sự tức giận của người bên văn phòng, y biết sớm muộn gì y sẽ bị một chân đá văng ra ngoài.

Đá văng ra ngoài thì đá văng ra ngoài, Ngưu Kỳ cũng thông suốt, dù sao tiền đồ y cũng không còn, đứa con cả đời cũng bị tàn phế, y cũng không còn trông mong gì vào ngày mai, chỉ muốn trả thù Hạ Tưởng!

Chỉ tiếc trong sự kiện cao ốc Hỏa Thụ, Vương Đại Pháo đã không thành công khiến cho Ngưu Kỳ hận tới ngứa răng ngứa lợi, quả muốn giáp mặt đạp Vương Đại Pháo hai cái, chửi gã ngu ngốc thêm khốn khiếp. Tuy nhiên từ sau khi Vương Đại Pháo gặp chuyện không may thì giống như mai danh ẩn tích không xuất đầu lộ diện, y cũng liên hệ không được.

Mặc dù bây giờ vẫn chưa ai điều tra tới y, Ngưu Kỳ cũng biết, Hạ Tưởng nếu không có việc gì, chờ sau khi hắn trở về, chính là ngày y gặp xui xẻo. Được làm vua thua làm giặc, không sao cả, dám làm thì dám nhận. Y đã nhận rồi, chẳng qua đột nhiên Ngưu Kim bị người khác hãm hại, Ngưu Kỳ liền nổi trận lôi đình, cũng là nhẫn nhịn đến không thể nhịn được nữa, y lại không thể kìm nén mà phát tác ra ngoài.

Ngưu Kỳ hùng hổ muốn tìm Tôn Định Quốc yêu cầu điều tra rõ chân tướng sự tình nhưng lại bị chắn ở ngoài văn phòng, và cũng được báo cho biết là Cục trưởng Tôn đang họp, đang bố trí bước đi tiếp theo trong công tác trọng điểm của thị cục, cùng với việc sắp xếp công tác truy bắt hung thủ. Truy bắt hung thủ, đương nhiên là truy bắt Vương Đại Pháo.

Ngưu Kỳ không cam lòng, gây náo loạn ở bên ngoài, không gặp được Cục trưởng Tôn thề không bỏ qua. Tôn Định Quốc từ bên trong đi ra, nghiêm khắc mà quát:

– Văn phòng Cục trưởng cũng là chỗ để ông giương oai sao? Còn ngang ngược, ông sẽ bị đình chức để kiểm điểm lại.

Ngưu Kỳ vừa nghĩ tới hai chân tàn phế của đứa con, không khỏi đau xót, khóc rống lên:

– Cục trưởng Tôn, con tôi đang ngủ ở trại giam mà cũng có thể ngã gãy chân, tuyệt đối là có người gây ra, ngài phải chủ trì công lý cho tôi… Tôi cực khổ làm việc trong hệ thống công an mấy chục năm, kết quả lại có một kết cục như vậy, Cục trưởng Tôn, tôi oan ức quá!

Nước mắt Ngưu Kỳ không thể làm động lòng Tôn Định Quốc, Tôn Định Quốc thản nhiên nói:

– Tôi cũng nghe nói qua chuyện này, đối với việc Ngưu Kim không may gặp phải bất hạnh, tôi cũng vô cùng thông cảm, cũng bày tỏ lời chia buồn sâu sắc đối với ông. Tuy nhiên theo như tình hình mà đồng chí Tưởng Ngọc Hàm tìm hiểu thì sự việc của Ngưu Kim quả thật là ngoài ý muốn…

Ngưu Kim được giam giữ tại trại tạm giam phân cục phía bắc thành phố, cục trưởng phân cục phía bắc thành phố chính là Tưởng Ngọc Hàm.

Tưởng Ngọc Hàm lách ra từ phía sau Tôn Định Quốc, khinh miệt liếc mắt nhìn Ngưu Kỳ một cái, hời hợt nói:

– Tại trại giam xảy ra chuyện bị té ngã là rất bình thường, đồng chí Ngưu Kỳ năm đó cũng công tác qua trong hệ thống công an cơ sở, cũng hiểu biết một số tình hình của cơ sở. Nào là chuyện uống một ngụm nước lạnh mà bị nghẹt thở chết người cũng có khi xảy ra, một sợi dây giày không thể treo cổ chết người, té xuống từ giường tầng trên cao hơn 1 mét mà chỉ gãy nát xương chân coi như là vô cùng may mắn rồi…

Ngưu Kỳ vừa thấy vẻ mặt Tưởng Ngọc Hàm cười trên nỗi đau của người khác, lại nghe giọng điệu giậu đổ bìm leo của gã thì không khỏi lửa giận bùng cháy, lập tức chửi ầm lên:

– Tưởng Ngọc Hàm mày chả là cái gì cả, con tao chính là bị mày hại cho thê thảm, chắc chắn là mày đã âm thầm hạ độc thủ, mày, mày, mày không xong với tao đâu!

Ngưu Kỳ cũng là mơ hồ nghe nói Tưởng Ngọc Hàm và Hạ Tưởng cũng có quen biết, có phải là có quan hệ thân thiết hay không cũng không rõ lắm, nhưng nếu là chuyện đã xảy ra trong khu trực thuộc của gã thì Tưởng Ngọc Hàm không thể nào không biết. Cho dù trước đó không biết thì sau đó cũng sẽ biết nội tình. Gã không an ủi thì thôi kệ, còn cố ý châm chọc khiêu khích, Ngưu Kỳ liền cho rằng nói không chừng đúng là do Tưởng Ngọc Hàm sai khiến tay chân gây nên, liền hổn hển mà xông lên phía trước.

Đúng ra thì người bình thường sao có thể giương oai ở cục công an, cục công an là chiếc ô bảo vệ nhân dân, nhưng ở văn phòng cục trưởng đều là một số lãnh đạo của hệ thống công an, cũng không phải là cảnh sát hình sự có thân thủ nhanh nhẹn, thình lình Ngưu Kỳ lên cơn giận dữ đột nhiên xông lên phía trước, Tưởng Ngọc Hàm không kịp đề phòng bị Ngưu Kỳ nắm chặt lấy

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Danh sách truyện cùng bộ:
Quan Trường – Quyển 1
Quan Trường – Quyển 2
Quan Trường – Quyển 3
Quan Trường – Quyển 4
Quan Trường – Quyển 5
Quan Trường – Quyển 6
Quan Trường – Quyển 7
Quan Trường – Quyển 8
Quan Trường – Quyển 9
Quan Trường – Quyển 10
Quan Trường – Quyển 11
Quan Trường – Quyển 12
Quan Trường – Quyển 13
Quan Trường – Quyển 14
Quan Trường – Quyển 15
Quan Trường – Quyển 16
Quan Trường – Quyển 17
Quan Trường – Quyển 18
Quan Trường – Quyển 19
Quan Trường – Quyển 20
Quan Trường – Quyển 21
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 6
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 09/10/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Long Nhất Pháp Sư – Quyển 1
Mĩ phụ nghe được lời này ánh mắt lóe lên một tia hàn quang, khóe miệng khẽ động như cười như không. Bà nói: “A. Vậy há chẳng phải là hoàng thân quốc thích rồi sao, Phượng nhi nhà ta nào dám với cao. ” “Mẫu thân... ” Ngu Phượng vội nói, nháy mắt với Long Nhất. “Con... ” “Nàng im lặng...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Long Nhất Pháp Sư
Vợ con tôi là ma cà rồng - Tác giả The Kid
Hai vợ chồng Đăng và Diệu đang sống vui vẻ bên cô con gái Hân của họ. Lúc yêu nhau Đăng nghĩ Diệu là người thường, khi cưới nhau rồi Đăng mới biết Diệu là ma cà rồng, nhưng cô không làm hại ai cả. Cô có sở thích kỳ lạ đó là hút máu của Đăng, cứ vài ngày là Đăng đưa cánh tay ra cho Diệu...
Phân loại: Truyện nonSEX
Dân buôn đồ âm
Tôi cười khẩy: “Đến lúc đó tự nhiên ngươi sẽ biết. Giờ cứ theo lời ta đi sắp xếp, chỉ cần theo đúng hướng dẫn, đảm bảo chỉ qua mấy ngày, các thôn dân đều được cứu.” Ngưu Đại Tráng lập tức gật đầu, “Được, ngươi bảo gì ta cũng nghe theo.” Tôi nói: “Ngươi...
Phân loại: Truyện nonSEX Truyện sex Ma Quỷ Tuyển tập Dân buôn đồ âm
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân