Hoàng Lâm đã gặp qua nhiều màn trình diễn của các quan lớn sau khi bị Ủy ban Kỷ luật mời đến uống trà, có người vênh váo tự đắc, có người chống chế không nhận, thậm chí còn kiêu căng quát tháo, nói là chỉ cần y đi ra ngoài, sẽ biết tay y. Đương nhiên, cũng không thiếu người không nói một lời chống chế tới cùng. Hạ Tưởng là người bình tĩnh ung dung nhất mà ông gặp qua, lại còn là người đầu tiên quay dao đâm ngược lại
Hoàng Lâm không thể không nhìn Hạ Tưởng với cặp mắt khác xưa. Không cần đề cập tới sự tình mà Hạ Tưởng đã nói có đúng sự thật hay không, trước sự trầm tĩnh và ngay thẳng của hắn, khác hẳn những ông quan lớn mà y gặp qua trong quá trình phá án. Chính yếu chính là, Hạ Tưởng tuổi trẻ như vậy, lại có thể có vẻ trấn tĩnh và thong dong như vậy, người bình thường quả thật không làm được.
Tuy nhiên Hoàng Lâm cũng không dám hoàn toàn tin tưởng lời nói Hạ Tưởng, thậm chí còn hoài nghi là Hạ Tưởng muốn di dời tầm mắt cố tình dùng mánh khóe lừa đảo, lại hỏi:
– Đồng chí Hạ Tưởng, trước tiên mặc kệ cậu dùng thủ đoạn kỹ thuật để theo dõi người khác có hợp pháp hay không, chỉ nói vấn đề của đồng chí Chu Kỷ Nguyên, cậu có phải đã có chứng cứ rõ ràng hay không? Cậu còn nói Phó chủ nhiệm Cổ đã giấu đi số lượng thư tố cáo Chu Kỷ Nguyên, là tin đồn vô căn cứ, hay là ăn nói lung tung? Ủy ban Kỷ luật phá án, đều căn cứ vào chứng cớ. Không có chứng cớ, cậu có ba hoa chích choè, cũng vô ích
Hạ Tưởng cười nói:
– Chứng cớ Chu Kỷ Nguyên trực tiếp tham ô nhận hối lộ, bây giờ vẫn chưa có, tuy nhiên Phó chủ nhiệm Cổ giấu diếm thư tố cáo là sự thật, thư tố cáo hiện đang được khóa giữ trong phòng làm việc của Phó chủ nhiệm Cổ. Chờ một chút vô đó mà lấy, lúc đó sẽ chứng minh vấn đề lớn Phó chủ nhiệm Cổ tự mình giấu thư tố cáo, lại có thể từ thư tố cáo phát hiện chứng cứ Chu Kỷ Nguyên tham ô nhận hối lộ, có thể nói là một công đôi việc
Hoàng Lâm nghe xong, lắc lắc đầu, Lưu Húc lại bĩu môi, khinh miệt nói:
– Nói cái gì thế? Văn phòng Phó chủ nhiệm Cổ thường ngày người khác vào còn không được, đồ ông ta khóa lại, cho dù lời cậu nói chính là thật sự, ai có thể chỉ bằng suy đoán mà khiến cho Phó chủ nhiệm Cổ mở khóa? Cả Chủ nhiệm Hình cũng không có quyền lực này! Lời cậu nói coi như không nói
Hạ Tưởng vẫn giữ vẻ mặt ưu sầu nói:
– Ai nói không thể? Muốn điều tra Chu Kỷ Nguyên, cách dễ nhất là có được thư tố cáo trong tay, cũng phù hợp trình tự nhất. Nhưng toàn bộ thư tố cáo đều nằm trong tay Phó chủ nhiệm Cổ, muốn từ trong tay Phó chủ nhiệm Cổ lấy thư tố cáo gần như không có khả năng, nói qua nói lại, cũng đi vào bế tắc, nhưng như vậy thì không phải là giả thiết của tôi hoàn toàn không thể thành lập sao?
Hoàng Lâm thấy Hạ Tưởng đi một vòng lớn lại trở về điểm ban đầu, nói như chưa nói, không khỏi nổi giận:
– Đồng chí Hạ Tưởng, tôi thấy cậu chính là thành tâm kéo dài thời gian, cố ý di dời tầm mắt, tôi nói cậu, cậu làm vậy đối với cậu không có ích lợi gì
– Tôi không hề kéo dài thời gian, mà là đang đợi thời cơ tốt nhất, cũng là muốn cùng hai vị thương lượng một chút. Nếu mà, tôi chỉ là giả thiết, giả thiết rằng chút nữa có thể lấy được thư tố cáo trong văn phòng Phó chủ nhiệm Cổ. Thư tố cáo quả thật là tố cáo hành vi Chu Kỷ Nguyên tham ô nhận hối lộ, các ông có dám chống chịu áp lực của Phó chủ nhiệm Cổ kiên quyết lập án điều tra? Nếu các ông dám, tôi có thể trợ giúp các ông một tay, trong khoảng thời gian ngắn khiến cho Chu Kỷ Nguyên sa vào lưới pháp luật. Về phần hành vi trái pháp luật ém nhẹm thư tố cáo của Phó chủ nhiệm Cổ, thì thuộc về vấn đề nội bộ bên Ủy ban Kỷ luật tỉnh, tuy nhiên tôi cũng hy vọng hai vị có thể trả lại sự trong sạch cho nội bộ Ủy ban Kỷ luật tỉnh
Hoàng Lâm thấy Hạ Tưởng nói vô cùng chắc chắc, không khỏi bán tín bán nghi nói:
– Nếu cậu có thể chứng minh lời nói vừa rồi của cậu, tôi và Lưu Húc sẽ làm việc cần phải làm, sẽ kiên quyết xử Chu Kỷ Nguyên theo pháp luật, hơn nữa sẽ khiến Phó chủ nhiệm Cổ chịu trách nhiệm với những hành vi trái pháp luật của ông ta. Vấn đề là lời cậu nói chưa chắc là nói thật, cho dù là nói thật, cũng có một vấn đề là, cho tới bây giờ cậu vẫn chưa giải thích rõ ràng vấn đề khối ngọc của cậu
– Vấn đề khối ngọc và vấn đề Phó chủ nhiệm Cổ thật ra là một vấn đề, lập tức sẽ được tra ra chân tướng. Đừng nóng vội
Hạ Tưởng còn chưa dứt lời, chợt nghe còi hụ cảnh báo nổi lên ở bên ngoài, một đống thanh âm ồn ào truyền đến. Tiếng bước chân chạy bộ từ xa dần dần tới gần, ngay sau đó, truyền đến tiếng gào thét của Cổ Nhân Kiệt sát vách
– Các anh là ai? Các anh thuộc quân đội nào? Giữa ban ngày ban mặt dám xông vào trụ sở Tỉnh ủy, muốn tạo phản? Không được đụng vào đồ của tôi, tôi là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, tôi
Giọng nói Cổ Nhân Kiệt đột nhiên gián đoạn, dường như bị người ta đẩy một cái, sau một lúc lâu, lại nghe y kêu gào la hét:
– Tôi muốn tìm thủ trưởng các anh, các anh thật rất coi trời bằng vung. Không được đụng vào tài liệu của tôi, không được đụng vào bàn làm việc của tôi! Các anh, các anh
Hoàng Lâm và Lưu Húc chấn động, hai người liếc nhau, đứng dậy muốn đi ra ngoài xem cho rõ, Hạ Tưởng liền ngăn bọn họ:
– Chuyện không liên quan tới chúng ta, cứ mặc bọn họ hỗn loạn, đều là cái họa từ khối ngọc. Tôi khuyên hai vị không nên ra ngoài, hành động của quân đội chỉ nghe theo mệnh lệnh của thủ trưởng, trong mắt bọn họ, lời nói Bí thư Tỉnh ủy cũng chưa chắc có tác dụng
Cổ Ngọc bĩu môi, bất mãn nói:
– Bọn họ tới quá chậm, so với bình thường thì chậm hết vài phút, ngốc thật, sau này phải nhờ ông nội mắng bọn họ một trận
Hoàng Lâm hiểu được, lấy tay chỉ vào Cổ Ngọc, giọng nói đầy run rẩy:
– Cô, cô, là các cô cậu cho người bên quân đội xông vào Tỉnh ủy? Các cô cậu là ai? Rốt cuộc các cô cậu muốn làm cái gì?
Hạ Tưởng giơ tay, ra hiệu hai người ngồi xuống nói chuyện:
– Không nên gấp gáp, người bên quân đội không phải xâm nhập Tỉnh ủy, cũng không phải cố ý gây rối, hơn nữa tôi tin tưởng Bí thư Diệp và Chủ tịch tỉnh Phạm cũng sẽ hiểu cho, bởi vì bọn họ cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, là vì bảo vệ bảo vật quốc gia
– Bảo vật quốc gia gì?
Hoàng Lâm nhất thời chưa thông liền phản ứng lại
– Hôm nay ông ôm khối ngọc đó chính là bảo vật quốc gia
Hạ Tưởng cũng đứng lên, đến bên cửa, vểnh tai nghe ngóng, lại nói:
– Bảo vật quốc gia là phải được bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng trong quá trình bảo vệ không thể tránh khỏi phải áp dụng một số biện pháp bức thiết, rất có khả năng văn phòng của Phó chủ nhiệm Cổ sẽ gặp mức độ thiệt hại nhất định, thư khiếu nại mà y giấu hẳn là đã rơi rớt lung tung, phỏng chừng đã bị ném tứ tung. Hai vị, bây giờ đúng là thời cơ tốt, vừa ra khỏi cửa liền có manh mối phá án chờ các ông. Có nắm bắt được cơ hội không, là xem các ông đó
Hoàng Lâm và Lưu Húc liếc nhau, đều bị lời Hạ Tưởng vừa nói mà bị sốc tại chỗ, trong nhất thời vẫn chưa tiêu hóa được cú sốc lớn mà Hạ Tưởng mang đến cho bọn họ
Lưu Húc thanh âm cũng nói lắp bắp:
– Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngọc, ngọc sao lại thành bảo vật quốc gia?
Hạ Tưởng vẫy tay:
– Đợi một lát giải thích cũng không muộn, hiện tại là thời cơ tốt nhất để gặt hái thành quả thắng lợi, nếu mà bị trễ, để Phó chủ nhiệm Cổ hồi phục lại tinh thần, lại đem giấu thư khiếu nại đi thì không hay rồi
Hoàng Lâm và Lưu Húc bản năng rất nhạy cảm với thư khiếu nại tố cáo, liền giống như con hổ phát hiện con mồi, vừa nghe lời Hạ Tưởng nói, khôi phục lại bản tính nhân viên công tác của Ủy ban Kỷ luật, đẩy cửa đi ra
Hạ Tưởng và Cổ Ngọc cũng sát theo sau, tới hiện trường. Trong hành lang, một đống bừa bãi lộn xộn
Một đội khoảng mười mấy binh sĩ xếp thành hàng một, chia làm hai đứng trước cửa phòng làm việc của Cổ Nhân Kiệt. Cổ Nhân Kiệt không còn có vẻ tự tin và quan uy như ngày xưa, vẻ mặt trắng bệch, tay vẫn không ngừng run, hiển nhiên thân là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật như y, trong thời kỳ hòa bình cũng chưa hề gặp qua uy phong của quân nhân như vậy.
Dẫn đầu quân nhân là một chàng trai khá tuấn tú, cũng còn rất trẻ, quân phục của anh ta giống với binh lính cấp dưới, đều không có quân hàm và số hiệu gì. Hạ Tưởng biết rằng, bọn họ là quân chủng bảo mật, đừng nói Diệp Thạch Sinh không có quyền hạn mệnh lệnh cho bọn họ, mà cả chính ủy quân khu tỉnh Yến cũng không thể điều động bọn họ
Bởi vì bọn họ là quân đội độc lập duy nhất có sức uy hiếp cực lớn
Trong văn phòng Cổ Nhân Kiệt đến cả trong hành lang, thư từ và tài liệu rơi vãi khắp mặt đất, Cổ Nhân Kiệt suy sụp ngồi ở trên ghế, thì thào tự nói:
– Cái gì quốc bảo? Tôi không lấy quốc bảo! Các anh khẳng định sai lầm, khẳng định tìm sai người rồi! Các anh là quân đội nhân dân sao, các anh quả thật chẳng khác gì thổ phỉ
Quân nhân dẫn đầu thật cẩn thận cầm bức điêu khắc bọ ngựa rình ve, “Rầm” một tiếng hướng về Cổ Nhân Kiệt kính một lễ, nói:
– Mảnh ngọc này chính là quốc bảo, là quà do Trần Công tặng cho thủ trưởng. Thủ trưởng đặc biệt dặn dò, quốc bảo không được để gặp phải sơ xẩy gì, bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ an toàn cho bảo vật quốc gia
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |