– E rằng ông cụ nhà chúng tôi ra mặt, cũng không có thể diện lớn như vậy.
– Cái cần không phải là nhất định phải thuyết phục ông cụ Ngô gia, cái cần chính là xoay chuyển tầm mắt của ông cụ. Cái cần chính là để ông cụ biết mặt ngoài có Mai gia trợ uy cho Hạ Tưởng, ngầm có Khâu gia biện hộ giúp hắn, cũng để Ngô gia cảm nhận một chút phân lượng của Hạ Tưởng.
Khâu Tự Phong hiểu ra được:
– Kế hoãn binh? Ý của Trưởng ban Mai là, tôi nghĩ cách ở phía sau ngăn chặn Ngô gia, ông ở phía trước ra mặt chống đỡ cho Hạ Tưởng?
– Đương nhiên, tôi là một người nhớ ân tình cũ, luôn có quan hệ khá tốt với Hạ Tưởng, bây giờ cậu ấy có khó khăn, sao có thể khoanh tay ngồi nhìn? Người của Mai gia luôn coi trọng tình cảm, không giống như một số người coi lợi ích làm đầu.
Mai Thái Bình cũng không biết là đánh vào Khâu gia, hay châm chọc Phó gia, trong lòng có khúc mắc phản đối chuyện hôn nhân của Khâu gia và Phó gia, có cơ hội đương nhiên phải châm chọc khiêu khích một phen.
Mai Thái Bình không nhìn thấy biểu hiện của Khâu Tự Phong, nhưng ông từ tiếng ho xấu hổ của Khâu Tự Phong có thể nghe ra được, lời nói vừa rồi của ông đạt được hiệu quả muốn có, liền ha ha cười cúp máy.
– Thế nào, có đặc sắc không?
Mai Thái Bình vui mừng hớn hở nhìn Hạ Tưởng gật đầu cười:
– Ăn, thoải mái mà ăn, trên thế gian không có khảm (nguy hiểm trùng trùng) nào không qua được, không cần lo lắng, mặt mày nhăn nhó cũng vô ích, phải cười với ngày mai, để tôi ra mặt chắc chắn sẽ nhận được hiệu quả bất ngờ.
Hạ Tưởng thấy bộ dạng đắc ý chỉ e sợ cho thế giới không loạn, thầm nghĩ để cho Mai Thái Bình danh tiếng lừng lẫy ra mặt, cũng không biết là phước hay là họa. Cho dù thế nào, hắn cũng không có cách từ chối sự nhiệt tình của Mai Thái Bình, đành phải nói:
– Cũng không biết nên cảm ơn sự giúp đỡ của ông như thế nào, xưa nay ông luôn đặc biệt chiếu cố tôi, tôi luôn ghi nhớ trong lòng, vô cùng cảm kích ân tình của lãnh đạo.
– Nói thêm là coi như xa lạ rồi.
Mai Thái Bình phất tay
– Trước mặt cậu, tôi cũng không dám nói dối, cũng biết cậu có thể đoán ra được dụng ý của tôi, những lời khách sáo đại loại như cảm ơn cảm kích thì không cần nói, cũng vô ích. Cậu chỉ ghi nhớ một điểm là được, sau này đến thủ đô, thường xuyên ghé thăm Hiểu Lâm, dù sao nó cũng là một phụ nữ, cần một người đàn ông an ủi, theo tôi, người nó tín nhiệm nhất chính là cậu.
Lại đánh một vòng trở về, Hạ Tưởng đành phải gật đầu đáp lại:
– Nhất định, nhất định
Tạm biệt Mai Thái Bình trở về nhà, đi đến nửa đường, hắn nhận được điện thoại của Khâu Tự Phong. Trước là Khâu Tự Phong oán trách hắn vài câu, trách hắn có chuyện không nói với ông, hiển nhiên không coi ông là bạn, sau đó lại nói ông quyết định mời ông cụ Khâu gia ra mặt tìm ông cụ Ngô gia nói chuyện, để ông cụ Ngô gia bớt giận, tốt nhất có thể dừng tay lại…
Chuyện gây đến mức độ như vậy, Hạ Tưởng cũng đành phải tỏ vẻ cảm ơn ý tốt của Khâu Tự Phong, nhưng mà kinh động đến ông cụ Khâu gia, hắn cũng ít nhiều có chút băn khoăn. Không ngờ Khâu Tự Phong lại nói:
– Ông cụ nhà tôi và ông cụ Ngô gia có chút giao tình, khi còn trẻ quan hệ khá mật thiết, sau này vì nguyên nhân trên quan điểm chính trị mới dần dần trở nên bất hòa, bây giờ đều nghỉ hưu rồi, cũng không còn nhiều chuyện không vui, thừa cơ hội tìm lý do tiếp xúc, cũng không phải chuyện xấu. Nói không chừng nhờ chuyện của cậu mà hai ông cụ thường xuyên qua lại, cũng có lợi cho tinh thần và sức khỏe.
Bị Khâu Tự Phong nói như vậy, Hạ Tưởng cũng cảm thấy Khâu Tự Phong bây giờ quả thật mạnh mẽ hơn trước không ít, làm việc không những suy nghĩ cặn kẽ, mà còn biết để ý đến cảm xúc của người khác. Hắn liền xúc động nói:
– Trong lòng tôi biết rõ, Tự Phong, lời cảm ơn không cần nói nhiều…
Khâu Tự Phong cười ha ha:
– Thật là, không nói việc cậu đã giúp thành phố Bảo thu hút vào biết bao vốn nước ngoài, chỉ đối với cá nhân tôi mà nói, cũng được lợi rất nhiều từ cậu, hơn nữa trên quan trường, vốn là giúp đỡ lẫn nhau… Không nói nữa, không nói chuyện này nữa.
Vừa chuyển đề tài, ông cười hi hi hỏi:
– Tôi vừa biết Mai Hiểu Lâm đã sinh con, có phải chuyện tốt mà cậu làm không?
– Thôi, đừng nói bậy, tôi là người tốt, ông đừng làm dơ sự trong sạch của người khác.
Hạ Tưởng chết không thừa nhận.
Nói đùa thêm vài câu mới cúp điện thoại.
Động tác của Trần Phong rất nhanh, hiển nhiên cũng lo lắng đêm dài lắm mộng. Chiều ngày hôm sau, Bí thư Tỉnh ủy Diệp Thạch Sinh, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Mai Thái Bình cùng đến thành phố Yến thị sát công tác, đám người Bí thư Thành ủy Trần Phong, Thị trưởng Hồ Tăng Chu, Phó bí thư Thành ủy Phó Tiên Phong, Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Phương Tiến Giang đi cùng suốt đoạn đường.
Bí thư Diệp khi đang thị sát công việc chỉ ra, dưới tình thế kinh tế trước mắt, nhằm tăng nhanh xây dựng khu mới quận Hạ Mã, sớm trả lại mảng trời xanh nước biếc cho thành phố Yến, chẳng những phải bỏ thêm công sức vào kêu gọi đầu tư, càng phải chú ý để tâm đến việc dùng người, càng phải dám đề bạc người trẻ tuổi lên trên, dũng cảm khai thác đổi mới, khiến cán bộ có đầu óc thương mại chủ trì công việc quận Hạ Mã, mới có lợi cho quận Hạ Mã trong việc đảm bảo lợi ích nhà đầu tư, đi trước toàn thành phố thậm chí là toàn tỉnh.
Diệp Thạch Sinh còn chỉ ra trọng điểm, nếu như quận Hạ Mã là quận mới, thì phải có tinh thần can đảm đổi mới, phải tin tưởng tài năng của người trẻ tuổi, phải cho người trẻ tuổi cơ hội phát triển. Hiện tại có vài cán bộ tư tưởng xơ cứng, bảo thủ không chịu thay đổi, không có ý thức đổi mới, cũng không có tinh thần tiến thủ, mới dẫn đến thành phố Yến bị người khác gọi là “thành phố trái” trong toàn tỉnh. Tư tưởng cánh trái không được, hiện tại là thời đại kinh tế thị trường, mọi thứ phải hướng tới lợi ích thị trường, muốn ở trong trào lưu thị trường bất khả chiến bại, nhất định phải thay đổi tư tưởng, nhất định phải phát hiện khiếm khuyết của bản thân, phải nỗ lực học tập, nâng cao tố chất và năng lực của bản thân, thích ứng thời đại, nếu không cuối cùng sẽ bị trào lưu thời đại đào thải!
Mục đích lên tiếng của Diệp Thạch Sinh rất mạnh mẽ, rõ ràng là có ý đồ chống đối, tất cả ủy viên thường vụ Thành ủy có mặt ở đây sau khi nghe xong, đều âm thầm kinh hãi, trong lòng đều biết lời nói của Bí thư Diệp muốn ám chỉ gì, hiển nhiên là nhằm vào sự kiện mất khống chế trên hội nghị thường vụ!
Ý dốc sức chống đỡ Trần Phong của Bí thư Diệp, nhìn là hiểu ngay.
Diệp Thạch Sinh và Mai Thái Bình cùng quyết định đến Thành ủy thị sát công tác, toàn thể ủy viên thường vụ thành phố Yến cùng tiếp đón, phát biểu của Diệp Thạch Sinh đã dẫn đến chấn động cực lớn trong lòng mọi người. Đàm Long ở giữa đám người, không khỏi chột dạ liếc nhìn Phó Tiên Phong, nhưng lại nhìn thấy Phó Tiên Phong vẻ mặt thản nhiên, dường như đang nói đến người khác, tâm trạng không khỏi có chút ổn định.
Đàm Long không thể so với Phó Tiên Phong, y không có thế lực gia tộc hùng mạnh có thể cậy vào, chỗ dựa lớn nhất là Phó bí thư tỉnh ủy Thôi Hướng, tuy rằng y cũng có hậu thuẫn ở thủ đô. Nhưng trên căn bản không ở bộ phận quan trọng, quyền lực không lớn. Mà trong khoảng thời gian gần đây, Thôi Hướng luôn khiêm tốn, rất ít có động tác gì ở tỉnh Yến, chỉ là số lần qua lại thủ đô hơi thường xuyên, cũng không biết ông đang âm thầm trù tính chuyện gì.
Cho nên gần đây Đàm Long vẫn xem Phó Tiên Phong làm hướng gió, theo sát bước đi của Phó Tiên Phong.
Sau đó, Diệp Thạch Sinh lại mở một cuộc họp phạm vi nhỏ tại thành phố Yến. Trên cuộc họp, Mai Thái Bình lại có phát biểu quan trọng.
Phát biểu của Mai Thái Bình hoàn toàn là phong cách Mai thị, ngắn gọn có lực, bắn tên có đích.
– Các đồng chí, tinh thần chỉ đạo của Bí thư Diệp rất quan trọng, rất có tính chống đối, chúng ta nên nghiêm túc triển khai công việc theo chỉ đạo của Bí thư Diệp. Tôi cũng dựa trên vấn đề bổ nhiệm nhân sự trong tình thế kinh tế trước mắt, nói ra hai điểm đơn giản, điểm thứ nhất chính là chọn đúng người, đừng dùng người không khách quan. Dưới tình thế kinh tế trước mắt, chỉ có cán bộ tốt có kiến thức, nhiệt tình, có năng lực ở trên cương vị công tác quan trọng mới có thể phát huy tốt tác dụng nên có, mới có thể xây dựng nên đóng góp to lớn cho chủ nghĩa xã hội hiện nay. Điểm thứ hai, trong việc bổ nhiệm cán bộ, phải thể hiện đầy đủ tầm quan trọng của ban Tổ chức cán bộ. Ban Tổ chức cán bộ là nhà của cán bộ, là bộ phận then chốt vì đảng vì nước khảo tra khảo hạch cán bộ, có thể nói không có cơ quan nào hiểu quá trình trưởng thành của một cán bộ rõ hơn ban Tổ chức cán bộ, cũng không có ai hiểu được một cán bộ thích hợp trên cương vị công tác nào rõ hơn ban Tổ chức cán bộ, cũng như Bí thư Diệp thường nói với tôi, bình thường ông chủ trì công việc toàn diện, có rất nhiều chỗ không thể chiếu cố tới, việc kiểm tra cán bộ tỉnh Yến, đều giao hết trong tay tôi, vì thế mà tôi cảm nhận sâu sắc trọng trách trên vai.
Phát biểu của Mai Thái Bình là dốc sức chống đỡ cho Phương Tiến Giang, ngụ ý không cần nói cũng biết, ông tán thành đề danh của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy.
Xét đến cùng vẫn là lên tiếng ủng hộ Hạ Tưởng.
Nếu như nói phát biểu vừa rồi của Mai Thái Bình vẫn là sóng yên biển lặng, không khiến nhiều người kích động, thì những lời nói tiếp theo ông nói ra không thể khiến cho người khác kinh ngạc. Khiến nhiều người trước đây tiếp xúc không nhiều với Mai Thái Bình, lần đầu tiên hiểu được sự cứng rắn, mạnh mẽ của Mai Thái Bình.
– Tiếp theo nói hai câu tán gẫu…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |