Lên tới Chủ tịch tỉnh chủ quản một phương là chuyện tốt, nhưng không cẩn thận sẽ bị tai nạn hầm mỏ xuất hiện liên tiếp làm liên lụy, dù không bởi vậy mà vứt bỏ tiền đồ, cũng sẽ bị mất điểm rất lớn về chính trị.
Căn cứ mối quan hệ từ trước tới giờ vẫn khá tốt với Hình Đoan Đài, Hạ Tưởng do dự một chút, cuối cùng vẫn nói:
– Tỉnh Tây là tỉnh mạnh về sản xuất than, nhưng tai nạn mỏ thường xuyên. Ở trước kia không có internet thì phong tỏa tin tức được, nhưng hiện tại internet truyền bá càng ngày càng phát đạt, một khi có việc thì trong một đêm thiên hạ đều biết. Sau khi Bí thư Hình làm Chủ tịch tỉnh, nếu có thể mạnh mẽ chỉnh đốn việc sản xuất an toàn của mỏ than, cũng là chuyện tốt lợi quốc lợi dân.
Tống Triều Độ nghe ra ngụ ý của Hạ Tưởng, gật đầu nói:
– Cậu trẻ tuổi hơn chúng tôi, đối với những sự kiện mới nổi tiếp thu cũng nhanh hơn, internet về sau thực sự sẽ có lực ảnh hưởng lớn như vậy sao?
Hạ Tưởng gật đầu, khẳng định nói:
– Căn cứ vào dự đoán từ ngoài nước, internet sẽ trở thành một trong bốn phương tiện truyền thông lớn sau TV, radio và báo chí, có tính nhanh chóng và tính truyền bá không gì sánh kịp. Theo ý cháu, ở phương diện thông dụng của internet, trong nước đã đi lên hàng đầu của thế giới, về sau theo từng bước thông dụng và phổ biến rộng rãi của máy tính, người dùng Internet trong nước sẽ tăng trưởng mạnh. Chủ tịch Tống có thể theo việc người sử dụng di động tăng trưởng rất nhanh, sẽ có được một kết luận tương đồng.
Giọng nói từ bên ngoài của Tống Nhất Phàm vang lên:
– Con đã nói, cha rất lạc hậu, anh Hạ và con mới là cùng loại. Con bây giờ lên mạng hàng ngày, xem tin tức cũng xem ở trên mạng. Hừ, còn dám nói bộ quần áo gấu bông của con là khó coi, thực không có khả năng quan sát mà.
Tống Triều Độ lắc đầu mỉm cười:
– Con cái càng lớn càng khó quản, con bé này, càng ngày càng không ra thể thống gì cả, toàn làm trái ngược với chú….. mẹ nó trước Tết không về, qua Tết mới về được, hiện tại chú thành người cha chuyên chức, ha ha.
Sau khi cười xong, Tống Triều Độ lại nói:
– Gần đây lão Sử thân thể không tốt lắm, cháu bớt thời giờ đến thăm một chút.
Hạ Tưởng đồng ý, hắn quả thật đã một thời gian không có đi thăm hỏi lão Sử rồi. Người già tuổi cao, mùa đông rất dễ sinh bệnh.
Lại nghĩ tới vấn đề người kế nhiệm sau khi Hình Đoan Đài đi. Liền hỏi Tống Triều Độ:
– Bí thư Ủy ban Kỷ luật mới nhậm chức không biết sẽ từ nơi nào điều đến?
– Vẫn chưa quyết định, lúc nói là phải từ thủ đô xuống, lúc nói là phải từ miền Nam điều đến, dù sao ý của thủ đô không muốn đề bạt ngay tại chỗ.
Tống Triều Độ không hề gì mà cười cười, xua tay nói,
– Việc đi hay ở của Đoan Đài, đối với thế cục trong tỉnh ảnh hưởng không lớn, điều chú lo lắng chính là sự thay đổi thế cục trong thành phố.
Hạ Tưởng giật mình không ít:
– Thành phố Yến sẽ có thay đổi gì?
– Chú cũng vừa mới nghe được tin tức, khả năng Ủy ban Kỷ luật Trung ương có ý điều Tần Thác Phu vào thủ đô…..
Hạ Tưởng lại chấn động:
– Bí thư Tần đi Ủy ban Kỷ luật Trung ương….. có thể có vị trí tốt nào chứ?
Đột nhiên phải điều động hai cấp Bí thư Ủy ban Kỷ luật của thành phố Yến và tỉnh Yến, là bất mãn hay là vừa lòng với công tác phản hủ của thành phố Yến và tỉnh yến? Bất mãn, Hình Đoan Đài và Tần Thác Phu rõ ràng là thăng lên một bước. Vừa lòng, đồng thời điều động hai cấp Bí thư Ủy ban Kỷ luật, khó tránh khỏi việc sẽ làm cho người ta có quá nhiều ý tưởng và những suy đoán không tốt.
Thế cục của tỉnh Yến trầm lặng không quá một năm, lại gia tăng lên một ít biến số.
Tống Triều Độ cũng ít nhiều có chút lo lắng:
– Phỏng chừng hai cấp Bí thư Ủy ban Kỷ luật của tỉnh thành, Ủy ban Kỷ luật Trung ương đều có thể nhúng tay và điều người đến. Đại án tham ô liên phát ở tỉnh Yến, khả năng đối với hệ thống Ủy ban Kỷ luật của tỉnh Yến, bên trên cũng không yên tâm.
Quyết định sách lược của bên trên, không thể nói cho tỉnh Yến cái dụng ý thực thụ, chính là muốn lưu cho bên dưới không gian tưởng tượng, tài năng biểu hiện ra bằng sự thăng bằng ở mặt trên.
Sau khi trầm mặc một chút, Hạ Tưởng thừa cơ nói ra chuyện của Lý Hồng Giang. Tống Triều Độ nghe xong, chỉ gật gật đầu, không nói gì, hiển nhiên trong lòng hiểu rõ. Chức vụ là một thành viên của Công ty xây dựng thuộc hệ thống Ủy ban Xây dựng, đối với Tống Triều độ thân là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy mà nói, chỉ là chuyện một cuộc điện thoại..
Thảo luận xong về thế cục trước mắt, Tào Thù Lê tiến vào hỏi buổi trưa ăn cơm ở đâu, Tống Triều Độ hơi trầm ngâm, nói:
– Đi ra ngoài ăn, đã lâu không cùng nhau tụ tập rồi.
Hạ Tưởng tâm huyết dâng trào, đột nhiên đề nghị:
– Không bằng gọi điện thoại hỏi lão Sử, nếu thích hợp, chúng ta mời lão Sử đến ngồi cùng, như thế nào hả?
Tống Triều Độ gật đầu đồng ý:
– Cháu gọi điện thoại đi, ở trước mặt lão Sử, thể diện của cháu nhiều hơn chú.
Hạ Tưởng gọi một cuộc điện thoại, vài phút sau buông điện thoại xuống, kích động nói:
– Lão Sử mời chúng ta trực tiếp đến nhà.
Hai nhà là năm người, vừa khéo ngồi đủ một chiếc xe, đi đến thẳng nhà lão Sử.
Trên đường, Tống Nhất Phàm bỗng nhiên nhớ tới lão Cổ, liền hỏi Hạ Tưởng. Lão Cổ mùa đông luôn luôn ở tại thủ đô, Hạ Tưởng vốn định năm mới bớt thời giờ đến thăm ông ấy một chút, vừa nghĩ tới Tết năm nay có quá nhiều việc, liền tạm thời bỏ đi ý định đấy, dù sao qua Tết sẽ phải lên thủ đô ở một thời gian, đến lúc đó có thời gian tụ tập cùng lão Cổ .
Cổ Ngọc cũng về tới thủ đô, lúc đi rất vội vàng, Hạ Tưởng vốn định tiễn cô, cũng không kịp. Vừa lúc Tống Nhất Phàm hỏi, hắn liền nói thêm vài câu.
Tống Nhất Phàm nghe nói Hạ Tưởng sang năm muốn đi thủ đô một thời gian, liền vô cùng hâm mộ nói:
– Làm một người đàn ông đã kết hôn lại hưởng thụ đãi ngộ như người chưa kết hôn, anh Hạ, anh thật sự là quá hạnh phúc rồi.
Hạ Tưởng không khỏi đổ mồ hôi, bây giờ học sinh cấp ba cũng quá lợi hại, chẳng những cái gì đều biết, đến cái gì đều dám nói, thật sự là trưởng thành sớm đến sợ cả người. Hắn không khỏi trừng mắt liếc nhìn Tống Nhất Phàm một cái, hung hăng nói:
– Không nên nói lung tung, con nít, em thì biết cái gì!
– Cái gì mà con nít, em đã là người trưởng thành rồi, còn nói em biết cái gì? Em cái gì mà không biết?
Tống Nhất Phàm không phục mà đáp:
– Em còn biết hoa hồng trắng hoa hồng đỏ, em còn biết đàn ông loại một: gia ngoại có gia, đàn ông loại hai: gia ngoại có hoa, đàn ông loại ba: tan ca về nhà, đàn ông loại bốn: tan ca không có nhà…….
Tống Triều Độ giận giữ nói:
– Nói bậy bạ gì đó!
Tống Nhất Phàm tủi thân:
– Ba tức giận cái gì chứ? Xã hội hiện thực chính là như thế, con chẳng qua nói thật mà thôi, cũng không phải nói ngoa!
Một câu nói làm Tống Triều Độ cứng họng. Tào Thù Lê liền vội hoà giải:
– Nhất Phàm, đừng học con trai nói bậy, con gái chúng ta phải có nguyên tắc của mình. Phải nói đàn ông hư hỏng loại một bên ngoài nhà có nhà, đàn ông hư hỏng loại hai bên ngoài nhà có hoa. Đàn ông tốt loại một, tan ca về nhà…
Nói chuyện, còn có ý mà như vô ý liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái.
Hạ Tưởng vốn còn định muốn nói thêm điều gì, liền vội vàng ngậm miệng, tập trung mà lái xe.
Tới nhà lão Sử, Sử Khiết nhiệt tình mà đi ra nghênh đón. Cách ăn mặc giống gấu bông của Tống Nhất Phàm làm Sử Khiết cứ nhìn nhìn, vừa tò mò lại cảm thấy thú vị. Lý Đinh Sơn cũng vui cười hớn hở mà đứng ở cửa chờ mọi người.
Vừa vào cửa, liền nhìn thấy lão Sử đang ngồi ở phòng khách đọc báo, bên cạnh có một cậu bé mười ba mười bốn tuổi, vừa trắng vừa gầy, gương mặt cực kỳ giống Lý Đinh Sơn, không cần phải nói, chính là Lý Cương con trai của Lý Đinh Sơn.
Lý Cương ít nói lại xấu hổ, thấy mọi người đi vào, chỉ có ngẩng đầu mỉm cười, lại vùi đầu đọc sách. Vừa đọc được mấy trang sách, dường như mới chú ý tới bộ dạng của Tống Nhất Phàm, không tự chủ được lại ngẩng đầu nhìn Tống Nhất Phàm vài lần, trong đôi mắt hiện lên một chút hào quang.
Tống Nhất Phàm lại không thèm nhìn tới Lý Cương dù là một cái, lại có hứng thú với cây gậy chống trong tay lão Sử, cầm lấy xem mãi không thôi. Lão Sử đối với Tống Triều Độ không nóng không lạnh, còn với Tống Nhất Phàm lại vô cùng yêu thích, không phiền mà trả lời những vấn đề trăm hình ngàn vẻ của Tống Nhất Phàm.
Nhìn một già một trẻ vui vẻ với nhau, Lý Đinh Sơn cũng cười :
– Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nhé? Lão Sử không muốn ra ngoài ăn cơm, cứ để cho Sử Khiết xuống bếp là được rồi.
Ba người đi ra sân sau.
Mùa đông, trong sân cũng không có cảnh trí gì. Ngoại trừ khô héo suy sụp, chỉ có mấy bồn hoa tươi ở bên trong nhà còn nở được tươi đẹp, thời tiết rất lạnh, ngay cả cây sồi xanh cũng vì giá lạnh mà mất đi sắc thái. Cũng may ba người không có ai là có ý thưởng thức cảnh tao nhã, cũng không thèm để ý đến những cây cỏ khô bên dưới chân, mà chỉ nói về thế cục trước mắt và bước tiếp theo của Hạ Tưởng.
– Tiểu Hạ đảm nhiệm chức Bí thư quận Hạ Mã là vấn đề không lớn, tôi và Bí thư Trần cũng đã nói về chuyện này, đến lúc đó cho dù có đám người của Phó Tiên Phong phản đối, nhưng có sự đề cử của ban Tổ chức cán bộ, có Bí thư và Chủ tịch thành phố gật đầu đồng ý, Hội nghị thường vụ cũng có thể buộc phải thông qua.
Lý Đinh Sơn vô cùng kỳ vọng một ngày Hạ Tưởng có thể nắm chính quyền một vùng.
– Khó đấy, khó đấy, nói chung là phải thấy được ngày cất đầu lên hết khổ của Tiểu Hạ, xem như là một chuyện vui. Chính thức lên Phó sở, là tương đương với một bước quan trọng. Làm đủ một khóa trên vị trị Bí thư, sau khi đã đủ về quá trình công tác, sẽ tiếp tục thăng lên chính sở. Về sau Tiểu Hạ có thể chân chính một mình đảm đương một phía.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |