Mấy người bọn Hạ Tưởng đi ra khỏi đại đội Cảnh sát hình sự, mọi người xem như lại một lần hiểu biết thêm thủ đoạn và sức mạnh của Hạ Tưởng, càng thêm nhận định rằng chỉ cần theo sát Hạ Tưởng, thì nhất định sẽ ổn định trên mặt chính trị, gặt hái nặng tay trên mặt kinh tế.
Trước tiên Hạ Tưởng gọi điện báo bình an cho Tào Thù Lê, giọng của cô bé nghe rất dịu dàng, có một hương vị khác biệt:
– Nghe nói anh gặp chuyện rồi, thiên hạ nhiều chuyện như thế, anh quản hết được sao? Thật là, hại em lo lắng cả đêm. Em cũng đoán được anh có thể lại bị người ta bắt rồi, nếu không điện thoại của anh đã không gọi không được. Không ngờ lại là thật, anh làm sao lại khiến người ta lo lắng như thế? Bao nhiêu tuổi rồi, còn động chút là đánh lộn chứ.
– Cũng không phải là anh muốn đánh lộn, là người ta ra tay trước, anh không thể cứ đứng đấy chịu đòn mà không trả đòn, đúng không?
Hạ Tưởng biết cô bé giận là vì lo lắng cho hắn, liền kiên nhẫn mà giải thích nói.
– Vâng, thế cũng đúng, tránh voi chẳng xấu mặt nào, y dám ra tay trước, anh nhất định phải đánh lại. Anh không bị thương chứ? Cái người mà đánh anh đấy, anh có mạnh tay cho y một trận không?
Cô bé bênh vực, cũng có chút tức giận.
Hạ Tưởng ở trước mặt cô bé vẫn muốn giữ hình tượng tốt đẹp, liền nói:
– Cũng tạm, đánh không mạnh tay lắm, anh cũng khá thiện tâm, không nỡ xuống mạnh tay.
Vừa mới trở về phòng làm việc, chưa kịp ngồi xuống, Phương Cách đã hân hoan mở cửa bước vào:
– Anh Hạ, em cũng lập công lớn rồi, hoàn toàn lĩnh hội được ý đồ của anh. Thế nào, phối hợp thế có được không?
Phương Cách là người duy nhất trong tổ lãnh đạo biết được tăm tích của Hạ Tưởng, hôm nay vừa mới vào làm, Diệp Thạch Sinh đã có việc tìm Hạ Tưởng, khi Ma Thu gọi điện tới, cũng chính là Phương Cách nghe điện thoại, y liền nói rõ sự thật chuyện Hạ Tưởng bị đại đội cảnh sát hình sự của cục Công an thành phố bắt giữ.
Ma Thu liền lập tức báo cáo cho Diệp Thạch Sinh.
Diệp Thạch Sinh lúc này vô cùng kinh ngạc, lập tức nổi giận.
Hạ Tưởng từ khi đến tổ lãnh đạo làm việc tới nay, luôn luôn chịu áp lực rất lớn từ các phương diện, Diệp Thạch Sinh trong lòng hiểu rõ. Lần trước Trình Hi Học ở trước mặt mọi người thua Hạ Tưởng, Diệp Thạch Sinh cũng xem như thở phào nhẹ nhõm rồi, không còn áp lực của giới học thuật và tầng lớp trên, cũng vừa lúc có thể để cho Hạ Tưởng ở thành phố Yến mà vùng vẫy chân tay rồi, không ngờ lại xuất hiện sự việc hoang đường là Hạ Tưởng bị cục Công an thành phố bắt giữ.
Tại tỉnh Yến, dưới địa bàn của ông, còn có người bắt Hạ Tưởng, căn bản là không chút nể nang cái chức Bí thư tỉnh ủy của ông! Lại liên tưởng đến chuyện điều tra không có kết quả lần trước của Ủy ban kỷ luật tỉnh đối với Hạ Tưởng, ông càng nhận định lại có người vu oan hãm hại Hạ Tưởng, lúc này liền gọi điện thoại cho Trần Phong, yêu cầu Trần Phong quan tâm đến chuyện này, lập tức thả người.
Có Bí thư tỉnh ủy ra mặt, đừng nói là không có việc gì, ngay cả có chuyện cũng chuyện lớn hoá chuyện nhỏ. Có ai không biết địa vị trong tỉnh Yến của Bí thư Diệp càng ngày càng vững chắc. Trần Phong sau khi nhận được điện thoại, liền đoán được Hạ Tưởng chắc chắn lại có thủ đoạn khác. Nếu không có bản lĩnh như thế, còn có thể bị bắt vào đại đội cảnh sát hình sự, quả thực chỉ là một trò đùa. Nhưng Bí thư Diệp có lệnh, lại là sự việc liên quan đến Hạ Tưởng, Trần Phong hiển nhiên rất vui vẻ mà phối hợp, liền thuận nước đẩy thuyền, đích thân xuất quân đi đón Hạ Tưởng.
Có chỉ thị của Bí thư tỉnh ủy, lại có Bí thư thành ủy đích thân đến đón, sau khi Hạ Tưởng đi, Tôn Định Quốc ở lại Phân cục phía Nam thành phố, liền tiến hành phê bình nghiêm khắc đối với Tưởng Ngọc Hàm. Tưởng Ngọc Hàm không ngừng hối hận, hối hận không nên vào lúc đó kiên trì lập trường, để cho Tống Cương thu tay. Bây giờ không chỉ mất điểm trước mặt sếp Tôn, lại không để lại chút ấn tượng tốt nào với Bí thư tỉnh ủy, chỉ sợ tiền đồ sau này không biết trông cậy vào đâu.
Tưởng Ngọc Hàm liền hận chết Tống Cương.
Tống Cương có thể lên làm Phó đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự, Tưởng Ngọc Hàm ít nhiều cũng biết được chút tình hình bên trong, nói nhẹ thì cũng phải mất đến hai triệu. Gã cũng nhận được chút ít lợi ích, song không nhiều, mới có mấy chục ngàn. Gã liền nghĩ, Tống Cương đã mớm cung đồng thời chuyện nhận hối lộ bị Bí thư Trần chú ý đến, ắt phải nghiêm khắc điều tra và điều tra tới cùng, cũng tốt để cho gã có cơ hội biểu hiện. Tiếp nữa nếu có thể thừa cơ lật đổ vài người, trống vài vị trí, gã cũng có cơ hội để thay thế vào.
Tưởng Ngọc Hàm quyết định nhổ cỏ tận gốc, đem Tống Cương đưa vào chỗ chết.
Nói về Hạ Tưởng và Phương Cách nói giỡn vài câu, thì phải đi báo cáo công việc lên Diệp Thạch Sinh. Diệp Thạch Sinh quan tâm mà hỏi sự tình đêm qua, Hạ Tưởng liền tóm tắt kể lại. Khi nghe đến chỗ Tống Cương đòi lấy của Hạ Tưởng năm triệu thì có thể thả người, Diệp Thạch Sinh đập bàn đứng dậy:
– Đồ mạt hạng, trong đội ngũ cảnh sát lại có thứ mạt hạng như thế, tuyệt đối không thể nhẹ tay, nhất định phải điều tra tới cùng.
Điều Hạ Tưởng muốn chính là hiệu quả làm cho Diệp Thạch Sinh tức giận, người bên dưới sẽ biết được sự nặng nhẹ của sự việc rồi, xử lý công việc phải luôn luôn rắn rỏi, Tống Cương chạy trời không khỏi nắng Đương nhiên, còn Tống Đức Đạo cũng không thể bỏ qua.
Sau đó, Hạ Tưởng lại báo cáo lên Diệp Thạch Sinh một số ý tưởng thiết lập thêm vùng mới giải phóng của Thành phố Yến, đồng thời nói ra ý muốn mời Tập đoàn Đạt Tài lấy quận mới làm khu thử nghiệm trong công nghiệp bất động sản. Để Tập Đoàn Đạt Tài và quận mới cùng nhau tìm cách phát triển.
Diệp Thạch Sinh hết sức tán thành với ý kiến của Hạ Tưởng:
– Ý tưởng của cậu khẳng định có thể đạt được sự hưởng ứng tích cực của Đạt Tài, đối với sản nghiệp bất động sản, luôn luôn là giấc mộng vĩ đại trong lòng ông ta, khu đô thị Dương Quang Thành quá nhỏ, khó để thực hiện được khát vọng của ông ta…… Hạ Tưởng, ý tưởng của cậu rất khá, đáng để khẳng định.
Hạ Tưởng đứng dậy, vẻ mặt trịnh trọng nói:
– Tôi cũng hi vọng hệ thống thủy lợi bao quanh thành phố và quận mới của Thành phố Yến, có thể dưới sự quan tâm ân cần của Bí thư Diệp mà phát triển đi lên. Tin tưởng rằng việc khởi công hệ thống thủy lợi bao quanh thành phố và việc xây dựng quận mới, sẽ trở thành một sự kiện lớn chưa từng có trong lịch sử Thành phố Yến.
Một câu nói lại nói trúng nỗi băn khoăn của Diệp Thạch Sinh, khuôn mặt ông đầy ắp nụ cười, gật gật đầu:
– Luôn phải làm một số việc thực sự tốt cho nhân dân, sau khi lui về, mới thấy an tâm, không uổng công một thời làm cán bộ.
Sau đó lại nghĩ đến điều gì đó, liền thay đổi bằng thái độ nghi vấn, hỏi:
– Nghe nói Bộ ngoại thương muốn điều cậu đi một thời gian, ý của cậu thế nào?
– Tôi đang muốn báo cáo một chút với sếp về chuyện này, sau sự kiện ở phòng hội nghị lần trước, tôi đã gặp Bộ trưởng Dịch ở Bộ ngoại thương, ông ấy nói tháng ba sang năm khi thành lập Bộ thương mại, muốn tôi qua đó giúp đỡ một thời gian, một là để làm phong phú một chút lý lịch cá nhân, hai là cũng hay để nâng cao một chút trình độ lý luận của tôi, ba là vừa đúng lúc ở thủ đô cũng sẽ gần hơn với Cốc Lão một chút, thuận tiện hoàn thành một khóa học rất quan trọng, hi vọng Bí thư Diệp có thể đồng ý.
Hạ Tưởng biết sự việc không thể đi đường vòng đối với Bí thư Diệp, cho nên mới nói thật ra hết,
– Tới khi đó hết thảy tổ lãnh đạo sẽ đi vào quỹ đạo, đơn vị một tạm thời do Vương Lâm Kiệt phụ trách, đơn vị hai, ba đều có người phụ trách, hơn nữa những hành động trọng đại của thành phố Yến tới lúc cũng đã có được kết quả, tổ lãnh đạo không có tôi cũng hoàn toàn có thể ứng phó với cục diện sau này……
Bí thư Diệp trầm ngâm không nói.
Nói một cách công bằng ông đương nhiên không muốn để Hạ Tưởng rời đi, nhưng Hạ Tưởng cũng đã nói hợp tình hợp lý, ở thủ đô quả thật cũng có lợi để nâng cao tầm nhìn của hắn, nghĩ tới bước tiếp theo có khả năng phải giao cho Hạ Tưởng trách nhiệm nặng nề, để hắn đến thủ đô rèn luyện một thời gian cũng tốt, dù sao cũng chỉ là tạm thời điều đi, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi về.
Diệp Thạch Sinh liền gật đầu đồng ý:
– Được, tôi có thể để cậu đi, nhưng có một điều kiện.
Hạ Tưởng vội cung kính cười nói:
– Xin Bí thư Diệp chỉ bảo.
– Chỉ cần tỉnh Yến cần đến, cậu cần thiết phải trở về bất cứ lúc nào, không được nêu bất cứ lý do gì.
Diệp Thạch Sinh cười tủm tỉm nói:
– Thành phố Yến cần cậu, vẫn còn không gian để cậu tha hồ vẫy vùng.
Hạ Tưởng liền biểu lộ lòng trung thành:
– Gốc rễ của tôi ở thành phố Yến, hơn nữa ở tỉnh Yến có Bí thư Diệp, tôi không nỡ rời đi đâu.
– Ha ha……
Diệp Thạch Sinh vui vẻ cười.
– Thay tôi gửi lời hỏi thăm tới Đạt Tài.
Hạ Tưởng hiểu rõ, Diệp Thạch Sinh đã yên tâm về hắn rồi.
Buổi tối sau khi tan sở, Hạ Tưởng xin miễn sự đề nghị an ủi của mọi người trong tổ lãnh đạo, lái xe về nhà. Hắn kỳ thực không có một chút kinh hãi, ngược lại, có một số người tối nay nhất định mất ngủ, vì hắn đã đem chuyện của Tống Đức Đạo tố cáo trực tiếp lên Hoàng Lâm và Lưu Húc.
Bởi vì có sự coi trọng của Diệp Thạch Sinh, Hoàng Lâm và Lưu Húc không dám có một chút phớt lờ, chủ yếu cũng là vì họ tin tưởng vụ án mà Hạ Tưởng đích thân tố cáo, khẳng định có thể tóm được một tên tham quan. Hoàng Lâm và Lưu Húc có tâm lý khó hiểu là ham thích đối với việc điều tra tham quan. Nghe nói cha con nhà Tống Đức Đạo và Tống Cương có khả năng có vấn đề, càng vuốt cánh xoa tay, chuẩn bị làm một vụ lớn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |