Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.moe là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Quan Trường – Quyển 4 » Phần 92

Quan Trường – Quyển 4

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 92

Hạ Tưởng đã hiểu, Thôi Hướng biết rõ sau lưng Hạ Tưởng là Ngô gia, hắn cũng hiểu thêm một điều nữa là việc bộ Ngoại thương gửi công văn thuyên chuyển không đơn giản là điều hắn tới Bắc Kinh làm mà là một lời nhắc nhở cho tỉnh Yến này biết rằng thái độ Phó thủ tướng Hà là vô cùng kiên định ủng hộ bộ Ngoại thương. Có lẽ qua đây còn có ngầm ý cho Diệp Thạch Sinh biết tranh luận về điều chỉnh cơ cấu sản xuất còn chưa đến hồi ngã ngũ.

Việc điều hắn vào thành ban đầu chỉ đơn thuần là điều động nhân sự nay lại trở thành một tín hiệu chính trị. Hạ Tưỏng trở nên bất đắc dĩ. Công văn thuyên chuyển sang bộ Ngoại thương tuy cũng không có gì ràng buộc lắm, nhưng cũng không thể gửi đi gửi lại, không thành vấn đề. Xem ra, Dịch Hướng Sư cũng là người khá thú vị. Ông ta nhắc mãi tới Diệp Thạch Sinh, không biết là nhắc thật hay còn dụng ý nào khác?

Quan trọng là Thôi Hướng có dụng ý gì không đây? Ông ta bảo mình tự viết ra một bài suy nghĩ tâm đắc, nói là từ chối bộ Ngoại thương, sợ rằng mục đích thực sự là thử mình. Lẽ nào nhân cơ hội này mà bắt mình nói ra suy nghĩ, thể hiện lòng trung thành với ông ta?

Hạ Tưởng không chắc mục đích thực sự của Thôi Hướng, nhưng lệnh của Phó Bí thư Thôi không thể không làm theo, nên đã trả lời ngay:

– Sau khi về tôi sẽ viết liền, lúc nào viết xong tôi báo cáo ngài ngay.

– Được, cứ làm như vậy đi!

Thôi Hướng ra hiệu tiễn khách.

Mục đích thật sự của Thôi Hướng là muốn mượn suy nghĩ của Hạ Tưởng để níu hắn ở lại tỉnh uỷ. Y cũng lo rằng ngộ nhỡ sự việc có biến, Diệp Thạch Sinh bất thình lình thay đổi đồng ý để Hạ Tưởng đi thì y sẽ rơi vào thế vô cùng bị động. Nếu chuyện này có xảy ra, y sẽ lôi thư của Hạ Tưởng ra để trì hoãn thêm thời gian. Thôi Hướng lúc này càng cho rằng giữ Hạ Tưởng lại bên mình là lựa chọn tốt nhất, vừa có thể theo dõi hắn sát sao, vừa học được từ hắn cách giao thiệp, quan hệ với các đại gia tộc.

Hạ Tưởng gật đầu nói:

– Xin chào phó bí thư Thôi

Rồi quay lưng đi ra. Vừa đến cửa, Hạ Tưởng bỗng đứng lại, nhớ ra Diệp Thạch Sinh có dặn chuyển lời đến Thôi Hướng nên buồn bã vỗ vỗ vào đầu

– Ái chà, lúc nãy tôi có gặp Bí thư Diệp ngoài cổng, Bí thư bảo tôi nhắn hộ tới ngài là khẩn trương triệu tập hội nghị lâm thời, thế mà nãy giờ mải nói chuyện công việc, tôi quên mất.

Nét mặt Thôi Hướng hơi biến sắc:

– Bao giờ thế?

– Lúc gặp Bí thư Diệp, ông ấy nói một tiếng nữa.

Thôi Hướng giơ tay xem đồng hồ, ánh mắt có vẻ gì đó bực tức. Từ lúc Hạ Tưởng vào văn phòng đến giờ là vừa đúng một tiếng đồng hồ. Đang định nổi giận thì y chợt nghĩ nãy giờ y bắt Hạ Tưởng chờ mất ngót nghét hơn nửa tiếng nên biết không thể trách mình Hạ Tưởng được, đành phất phất tay bảo Hạ Tưởng về, không nói năng gì thêm.

Hạ Tưởng thấy vẻ mặt không vui của Thôi Hướng đoán được ngay y đang bực dọc trong người, nghĩ bụng: biết làm sao được, tại ông lãng phí thời gian chứ đâu phải tại tôi. Hắn cũng biết Thôi Hướng sẽ không giải thích với Diệp Thạch Sinh là vì mình mà y bị muộn giờ. Nói năng trốn tránh trách nhiệm kiểu này không phải là thái độ đáng có của Phó bí thư tỉnh uỷ. Thôi Hướng chỉ có thể ngậm bồ hòn, không dám giải thích, chỉ còn cách tốt nhất là nói lời xin thứ lỗi với mọi người.

Hạ Tưởng về đến văn phòng, chẳng mấy chốc mà viết xong bài phát biểu tư tưởng. Viết xong, hắn cũng ít nhiều đoán được ý của Thôi Hướng, rằng ông ta vẫn sợ hắn đi khỏi tỉnh uỷ, hắn nghĩ thầm quả là nực cười. Hắn bây giờ cương quyết muốn ở lại tỉnh uỷ, không phải vì muốn tranh giành cao thấp với Thôi Hướng mà là chờ đợi một thời cơ, sau khi Phó thủ tướng Hà đi thị sát tỉnh Yến, phải xem xem Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng sẽ chọn lựa ra sao, và cục diện tương lai của cái tỉnh Yến này rút cuộc sẽ thế nào!

Xét từ góc độ cá nhân, Hạ Tưởng trước sau hi vọng tỉnh Yến sẽ tiến hành điều chỉnh cơ cấu, bởi vì kinh tế tỉnh Yến lạc hậu, tuy đã điều chỉnh nhưng lại động chạm đến lợi ích cá nhân của nhiều người, nên có thể sẽ gây ra những tranh chấp về quyền lợi, thậm chí còn thất bại. Nhưng cải cách phát triển bao giờ cũng phải từ trong khó khăn mà tìm ra hướng tiến lên, nếu không có quyết tâm, dũng khí và chí tiến thủ thì sao có hi vọng thành công.

Dẫu có đầu rơi máu chảy mà học được nhiều lời chỉ bảo, nhiều kinh nghiệm và tiếp tục đột phá thì khả năng thành công luôn luôn xảy ra. Chỉ có điều hắn không phải người nắm quyền, hắn không có sức ảnh hưởng gì tới những quyết định của cấp trên. Đa số mọi người sẽ mong giữ yên hơn là muốn cải cách. Họ thà để mặc nội bộ yên ổn như thế còn hơn là phải thay đổi tình hình hiện tại, không thì lại tự chuốc thị phi vào mình, không chừng lại còn phải ngậm ngùi mà đi thu dọn hiện trường. Những thất bại thành tiền lệ trong thời gian giai đoạn đầu cải cách thực ra vẫn còn có hi vọng về một tiền đồ to lớn phía trước, và sự thật là cuối cùng dừng đã dừng chân ở cấp tỉnh.

Hơn nữa, dân tỉnh Yến nổi tiếng là bảo thủ, sức cạnh tranh của các doanh nghiệp kém, các doanh nghiệp công nghệ cao ít. Kể cả thành phố Yến, sau đợt điêu đứng vì nhà máy bông phá sản, đúng là không có lấy một nhà máy bông nào thoát được khủng hoảng, có tìm đường ra bằng cách đổi thành xưởng sản xuất đồ nội thất cho giường sập thì mười nơi như một gần như bị phá sản.

Nhưng tỉnh Yến lại vốn nổi danh về sản xuất bông vải, nên khi các nhà máy này phá sản, lượng bông thô đều bị rót về tỉnh Tề và miền Nam cả. Theo đó mà sản phẩm vải bông của tỉnh Tề và mấy tỉnh miền Nam cứ thế tấn công ra thị trường và bán chạy khắp cả nuớc.

Có vô số bài học đau đớn từ sự kiện này.

Cũng không biết được dũng khí của Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng có còn hay không? Hạ Tưởng không lạc quan lắm về điều này. Nhưng dù trong tình hình nào đi nữa thì trong đầu hắn dường như đã có đối sách.

Giờ ăn trưa, Hạ Tưởng định cùng Dương Thiên Khách ăn cơm nhà bếp, nhưng không ngờ vừa đến nơi lại gặp Tiền Cẩm Tùng.

Thường thì các lãnh đạo tỉnh thỉnh thoảng cũng có ăn cơm nhà bếp nhưng mà rất ít, vì họ đã có nhà ăn riêng. Chỉ có lúc nào tự nhiên hứng thú quan tâm một chút tới dân tình, tạo dựng một chút hình ảnh gần gũi quần chúng thì mới xuất hiện ở nhà ăn.

Tiền Cẩm Tùng đến trước cổng nhà ăn, thân mật đáp lại mọi lời hỏi thăm của từng người, xem ra rất kiên nhẫn. Dương Thiên Khách thì có vẻ do dự một chút nhưng vẫn cướp cơ hội chào hỏi Tiền Cẩm Tùng trước Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng không so đo gì cử chỉ thất lễ của Dương Thiên Khách nên đã đợi cho hắn ta chào hỏi xong rồi mới hỏi thăm Tiền Cẩm Tùng. Tiền Cẩm Tùng chỉ khẽ gật đầu với Dương Thiên Khách nhưng lại mỉm cười với Hạ Tưởng, còn nói:

– Hạ Tưởng sao khéo thế? Đúng lúc muốn hỏi cậu xem có rảnh không đây?

Lãnh đạo có việc, không rảnh cũng phải rảnh. Hạ Tưởng bèn nói:

– Có ạ, xin trưởng ban thư ký Tiền cứ nói.

Tiền Cẩm Tùng thoáng nhìn vào trong nhà ăn rồi nói

– Nhiều người quá, không tiện nói, ra ngoài ngồi chút đi?

Hạ Tưởng vội đưa hộp cơm cho Dương Thiên Khách:

– Phiền trưởng phòng Dương đem về văn phòng cho tôi với.

Dương Thiên Khách cuống quýt nhận lời, nét mặt lộ rõ sự hâm mộ nhưng cũng có phần ghen ghét nhìn Hạ Tưởng và Tiền Cẩm Tùng đi xa dần, trong lòng nghĩ Hạ Tưởng chẳng phải chó ngáp phải ruồi sao? Đến cả trưởng ban thư ký Tiền mà cũng có việc tìm hắn sao? Xem ra kiểu gì cũng có sự hay rồi.

Hạ Tưởng thì lại không nghĩ Tiền Cẩm Tùng tìm hắn là có chuyện vui, nên rất thản nhiên đi theo Tiền Cẩm Tùng đến sân tỉnh ủy. Đi mãi tới khách sạn Lam Thiên, Tiền Cẩm Tùng mới nói

– Trưa rồi, ăn với nhau bữa cơm được chứ?

Phòng ăn của khách sạn Lam Thiên là địa điểm chuyên dành cho tỉnh uỷ và uỷ ban, bình thường có tiệc hay hội họp thì đều tổ chức ở đây. Với cấp bậc của Tiền Cẩm Tùng, có thể ký thanh toán. Hạ Tưởng liền nói như tuân lệnh:

– Lãnh đạo định đoạt.

Hạ Tưởng theo Tiền Cẩm Tùng vào trong, người làm trông thấy Tiền Cẩm Tùng bước vào thì lập tức ra nghênh đón. Tiền Cẩm Tùng hơi nghểnh đầu lên nói

– Chỗ cũ, luật cũ.

Nhân viên tươi cười đi trước dẫn đường. Hạ Tưởng nghĩ bụng xem chừng nhân viên ở đây có vẻ rõ mồn một sở thích và phòng chuyên biệt của các lãnh đạo tỉnh uỷ. Không chỉ có cán bộ thường vụ tỉnh uỷ cấp cao như Tiền Cẩm Tùng mà ngay cả những người có chức vụ bình thường như Phó chủ tịch hay các các bộ cấp phó tỉnh trở lên đều có quyền miễn hóa đơn ở khách sạn này.

Hạ Tưởng theo Tiền Cẩm Tùng qua một lối đi dài, nghe thấy cả tiếng nước chảy róc rách từ hai bên. Đến một căn phòng cực kỳ sang trọng, nhân viên khách sạn mở cửa, khom lưng mời hai người vào trong rồi vội vàng cáo lui.

Khi khách và chủ đã ngồi xuống, Tiền Cẩm Tùng nhìn Hạ Tưởng một lúc rồi cười nói:

– Tuổi trẻ, thật đúng là tuổi trẻ. Năm xưa tôi cũng như cậu bây giờ, sung sức, mạnh mẽ lắm, làm đến chức phó chủ tịch huyện Vạn cũng là mãn nguyện lắm. Nay nghĩ lại thấy cứ như vừa hôm qua ấy. Người ta ai chẳng tiếc thời trẻ, nhưng có điều ai cũng muốn nghĩ đến quyền lực cao hơn mà không biết càng có quyền thì đồng nghĩa với tuổi tác ngày càng nhiều.

Hạ Tưởng cũng thấy đồng cảm với những lời đó của Tiền Cẩm Tùng:

– Ngài nói đúng, con người chúng ta cái quý nhất thì lại không biết trân trọng, ví dụ như thời gian. Thời gian dành cho mọi người có vẻ đều như nhau nhưng lại không hoàn toàn như thế. Có người thì tranh thủ từng phút giây, có kẻ lại lãng phí cả năm tháng.

Tiền Cẩm Tùng chuyển đề tài:

– Tiểu Hạ năm nay 27 tuổi rồi nhỉ?

– Vâng ạ!

Hạ Tưởng thành thật trả lời. Dù biết Tiền Cẩm Tùng tìm mình chắc chắn có chuyện, nhưng mà có chuyện gì thì cũng chẳng nên đoán cho mệt người, chi bằng đợi hắn ta chủ động nói ra.

– 27 tuổi đã là cán bộ cấp Cục, cho dù xét trong cả nước ta thì tốc độ thăng cấp vẫn là nhanh đến chóng mặt. Nếu cứ thế này thì, Hạ Tưởng, cậu thử nói xem trước 30 tuổi cậu có lên được chức Giám đốc sở không? Tiền Cẩm Tùng bất thình lình hỏi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Danh sách truyện cùng bộ:
Quan Trường – Quyển 1
Quan Trường – Quyển 2
Quan Trường – Quyển 3
Quan Trường – Quyển 4
Quan Trường – Quyển 5
Quan Trường – Quyển 6
Quan Trường – Quyển 7
Quan Trường – Quyển 8
Quan Trường – Quyển 9
Quan Trường – Quyển 10
Quan Trường – Quyển 11
Quan Trường – Quyển 12
Quan Trường – Quyển 13
Quan Trường – Quyển 14
Quan Trường – Quyển 15
Quan Trường – Quyển 16
Quan Trường – Quyển 17
Quan Trường – Quyển 18
Quan Trường – Quyển 19
Quan Trường – Quyển 20
Quan Trường – Quyển 21
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 13/09/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

[Truyện Tết] Ma thổi đèn – Quyển 7
Tôi chỉ vào cuốn sổ nói với Shirley Dương: “Sự thật rành rành đây thôi, cũng không cần tìm lão ta đối chất nữa, cứ mang cuốn sổ này giơ ra trước mặt lão, thách lão còn dám nói dối, ẩn tình gì nữa chứ?” Shirley Dương nói: “Giáo sư Tôn trước sau đều không thuận lợi trong sự...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Ma thổi đèn
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Đi đâu đây? Cao Tù vừa nghe thế cảm thấy rất khẩn trương: Cần ta triệu tập binh mã âm thầm bảo vệ không? Mười vạn đại quân đủ chứ?! “Lão Cao này cái gì cũng dám nói vậy hả? Mười vạn?! Ta ngất!” Lâm đại nhân hừ một tiếng, nói thẳng: Đệ muốn làm là một chuyện trọng yếu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh
Đường Môn – Quyển 1
Một thân ảnh lóe lên xuât hiện bên cạnh Triệu Vô Cực, người này vừa xuất hiện, trên mặt Triệu Vô Cực giãn ra vài phần: “Lão đại, vị tiền bối này...” Nguời vừa đến hướng Triệu Vô Cực khoát tay, ý bảo hắn không nên nói chuyện, đối mặt với áp lực vô hình, người mới đến...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đường Môn
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - https://go88apk.app/ - ảnh sex - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân