– Cô có còn anh em trai nữa không ?
– Chỉ có một đứa em trai duy nhất thôi, anh em họ có vài người, nhưng đa số làm việc buôn bán, cũng có vài người dạy học hoặc là ra định cư nước ngoài, một số rất ít làm quan chức.
Mai Hiểu Lâm cũng hiểu ý nghĩa trong lời nói của Hạ Tưởng, cô thở một hơi dài rồi nói:
– Hiểu Mộc không thích hợp chốn quan trường, trở thành mục tiêu bị người ta công kích. Thôi vậy, một thời gian nữa đưa nó ra nước ngoài, làm kinh doanh hay học tiếp thì tùy vào nó.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Khâu Tự Phong mới có thời gian hàn huyên với Hạ Tưởng vài câu, dặn đi dặn lại hắn không được đi đâu, tối đến vẫn còn có bữa tiệc.
Khâu Tự Phong từng giới thiệu, Hạ Tưởng và Phó Đóa Đóa đã có thể xem như chính thức quen nhau. Nhưng hai người chưa nói được mấy câu, thái độ của Phó Đóa Đóa đối với Hạ Tưởng cũng tỏ vẻ lạnh nhạt, chẳng có chút hứng thú nào.
Hạ Tưởng đã có dự cảm, hầu như trong mắt mọi người, hắn như đã bị đầy vào lãnh cung.
Bữa tiệc buổi tối vẫn được tổ chức tại nhà hàng Vương Phủ, nhưng được chuyển lên căn phòng lịch sự ở tầng trên.
So với không khí rầm rộ của buổi trưa, bữa tiệc tối nay đã ít đi bốn bàn, có thể thấy rõ bàn được xếp theo từng độ tuổi, thanh niên ngồi hai bàn, cha mẹ ngồi hai bàn. Tuy số người đã giảm đi, nhưng tham dự bữa tiệc tối nay đều là những người thân trong gia đình và bạn bè thân thiết, cũng có một số người quan hệ chỉ ở mức trung bình nhưng cần giữ mối quan hệ với họ, ví dụ Ngô Tài Giang và Mai Thái Bình, và cả Phó Viễn Chí.
Hạ Tưởng vẫn được sắp xếp ngồi cùng bàn với Mai Hiểu Lâm, Mai Hiểu Mộc cũng ở đó, thật chẳng đúng lúc, bên cạnh hắn ta lại là Cổ Ngọc. Vẫn còn tốt. Thằng ranh tóc vàng Phí Vương không có ở đây, Xem ra hắn chẳng đủ tư cách có mặt trong bữa tiệc này.
Ngoài mấy khách này ra, những người khác Hạ Tưởng đều không quen biết, tuy nhiên có một người đàn ông trung niên, trên mặt luôn trực sẵn một nụ cười mỉm đã lôi kéo ánh mắt của Hạ Tưởng. Không chỉ vì ông ngồi giữa bàn của những người cao tuổi mà còn bởi vì nụ cười trên khuôn mặt ông, tuy lộ chút vẻ nhợt nhạt nhưng lại cho người ta một cảm giác rất thoải mái và bình thản.
Ngoài ra còn có một người tuổi độ hơn Hạ Tưởng một chút, anh ta ngồi một chỗ bất động, ánh mắt cũng chẳng thèm liếc ngang dọc, bề ngoài cũng khá điển trai, nhìn phần trán có chút gì đó đang suy nghĩ, nhưng chính thái độ cẩn thận của anh ta đã làm Hạ Tưởng chú ý. Hạ Tưởng còn để ý thấy Mai Hiểu Lâm nhìn về phía anh ta mấy lần nên không khỏi hoài nghi anh ta là ai.
Mai Hiểu Lâm chắc chắn có quen biết với hai người đàn ông mà Hạ Tưởng để ý, nhưng cô lại không giới thiệu hai người đó với hắn, mà lại nói chuyện với Cổ Ngọc khi hắn đang ngồi giữa hai người. Hạ Tưởng thấy không được thoải mái lắm bèn nói:
– Chúng ta đổi chỗ thôi, hai người nói chuyện tiện hơn đấy.
– Không đổi.
Cả Cổ Ngọc và Mai Hiểu Lâm cùng nói một lúc.
Hạ Tưởng đành phải im lặng nghe một chút câu chuyện giữa Mai Hiểu Lâm và Cổ Ngọc. Hạ Tưởng mới biết được thì ra hai người bọn họ cũng không quen biết nhau, là lần đầu gặp nhau. Mai Hiểu Lâm thích miếng ngọc bội của Cổ Ngọc, còn Cổ Ngọc thì lại hiếu kì trước thân hình tròn tròn rất đẹp mà không đẫy đà của Mai Hiểu Lâm. Hai người cứ người này hỏi người kia, người kia hỏi lại người này rồi bắt đầu tán gẫu với nhau.
Có một số phụ nữ vừa gặp nhau mới chỉ một lần đã coi như kẻ thù, một số khác do có chung sở thích nên lần đầu gặp nhau đã như thân, trực giác của họ còn đáng tin cậy hơn đàn ông rất nhiều.
Khác với các tiệc rượu khác là, cùng ngồi chung một chiếc bàn, nhưng chẳng có ai chủ động giới thiệu về bản thân mình, mọi người tuy đang ngồi với nhau nhưng hình như không có hứng thú làm quen với nhau. Hạ Tưởng cũng biết rằng những người này lai lịch khá đáng sợ, nên có suy nghĩ thà thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, ngồi im một chỗ, không nói một lời.
Tuy nhiên hắn vẫn để ý tới người đàn ông trung niên đã liếc nhìn hắn vài lần. Còn cả người đàn ông trẻ tuổi có chút lo âu kia nữa, cũng hữu ý hay vô ý đã nhìn hắn mấy lần.
Không lâu sau, Khâu Tự Phong đưa cô dâu ra. Đầu tiên anh ta nắm tay biểu hiện thái độ cảm tạ, sau đó lại khách sáo nói với mọi người đã tiếp đãi không chu đáo, xin hãy bỏ qua. Sau khi cùng mọi người hàn huyên một lúc, anh ta nhìn Hạ Tưởng vui vẻ nói :
– Đợi khi nào bữa tiệc này kết thúc, tôi đưa cậu đi xem buổi đêm ở Bắc Kinh nhé.
– Đừng, sau này còn nhiều cơ hội mà, hôm nay không nhất thiết phải tiếp tôi đâu.
Thấy rõ Khâu Tự Phong đã ngấm men rượu say.
– Hôm nay là ngày đại hỷ của anh, chỉ có một người anh cần chăm sóc, chính là tân nương đó.
Khâu Tự Phong cười ha hả, giới thiệu với mọi người Hạ Tưởng:
– Hạ Tưởng, khi ở huyện An là ủy viên thường vụ, phó chủ tịch thường trực huyện. Dưới sự giúp đỡ của cậu ấy, tôi đã đạt được một chút thành tích ở đó. Hiện giờ cậu ấy là Trưởng phòng Tin tức văn phòng tỉnh ủy tỉnh Yến. Không nói tới địa vị của cậu ấy, cho dù cậu ấy đi tới đâu thì vẫn luôn là bằng hữu tốt của Khâu Tự Phong tôi.
Khâu Tự Phong chỉ tay về phía người đàn ông trung niên, nói:
– Đây là Phó Tiên Phong, sắp nhậm chức phó bí thư thành ủy thành phố Yến.
Sau đó lại chỉ vào người thanh niên có vẻ lo âu kia nói:
– Còn đây là Ngô Nhược Thiên, nhân vật xuất sắc đời thứ ba của nhà họ Ngô, hiện đang là phó trưởng phòng Tổng hợp 3, vụ Á Châu, bộ Ngoại thương.
Sau đó giới thiệu thêm vài người nữa, mọi người đều gật gật đầu tỏ ý giao hảo.
Khi giới thiệu tới Cổ Ngọc và Mai Hiểu Lâm, Cổ Ngọc nhẹ nhàng khoát tay, nói:
– Em và Hiểu Lâm thì không cần phải giới thiệu nữa, nên quen ai thì bọn em đều đã quen, không nên quen thì cũng không nhất thiết phải làm quen, cần thiết làm quen bọn em sẽ tự mình chủ động làm quen.
Khâu Tự Phong cũng không miễn cưỡng, đi tới những bàn khác chào xã giao, trước khi đi còn quay lại dặn dò Hạ Tưởng một câu:
– Không được đi đâu đấy, nếu cậu dám đi cùng Mai Hiểu Lâm hay người nhà họ Ngô thì tôi sẽ không để cậu yên đâu.
Giọng anh ta nửa giả nửa thật, có chút mượn rượu lấy thêm can đảm. Hạ Tưởng cười cười an ủi anh ta:
– Yên tâm, tôi tới Bắc Kinh này là vì hôn lễ của anh, tôi chỉ là khách của anh thôi.
Tới Ngô gia hay nhà Mai gia đều không phải ý định của Hạ Tưởng, còn không bằng nói ra hết, lần này tới đây chỉ vì Khâu gia, để khỏi bị người khác hiểu lầm là mình không toàn tâm toàn ý.
Khâu Tự Phong vừa đi khỏi, Cổ Ngọc cười như không cười nhìn Hạ Tưởng rồi nói:
– Chẳng thể nghĩ tới, anh cũng được mọi người hoan nghênh ghê, những ai đã mời anh rồi ?
Mai Hiểu Lâm có chút bất mãn nói:
– Không cần sớm đã cho Khâu Tự Phong yên tâm thế chứ ? Anh tới đây tham gia hôn lễ chứ anh cũng chẳng phải người nhà họ Khâu, chưa gì anh đã nói thẳng ra, nói hết ra như vậy. Thôi vậy, bác tôi mời anh đến ăn bữa cơm, anh không cảm kích thì miễn, cũng đang cần tiết kiệm tiền.
Mai Hiểu Mộc cũng có thái độ bất mãn tương tự với Hạ Tưởng, cũng mở mồm nói vài lời. Mai Hiểu Lâm trong lòng đang sẵn bực tức, cũng chẳng khách sáo nói thẳng:
– Câm miệng ngay !
Mai Hiểu Mộc đành hậm hực không nói gì.
Phó Tiên Phong hứng thú nhìn Hạ Tưởng, cuối cùng cũng không nhịn nổi nói một câu:
– Trưởng phòng Hạ, tôi sẽ tới Thành phố Yến này để đảm nhiệm chức vụ phó bí thư, nghe nói anh với lãnh đạo thành phố này quan hệ cũng không tồi, không biết anh có đề nghị nào hay xin chỉ giáo?
Thái độ của Phó Tiên Phong không rõ nóng hay lạnh, một loại thái độ rất giữ ý, trên mặt hắn chỉ hiện ra một nụ cười nhạt không thay đổi, hắn ta cũng khó mà duy trì được nụ cười này lâu.
– Nếu tôi vẫn còn công tác ở huyện An, Phó bí thư Phó lại là cấp trên trực tiếp của tôi, nhưng thật không may, tôi đã bị điều tới cơ quan tỉnh ủy, thật đúng là lỡ mất dịp tốt để làm việc với Phó bí thư Phó. Với năng lực của Phó bí thư Phó vậy, đến Thành phố Yến chắc chắn sẽ ổn thỏa như cá gặp được nước thôi, triển khai các công tác chẳng tốn quá nhiều sức lực, chúc Phó bí thư Phó tất cả mọi việc suôn sẻ, vì sự phát triển của thành phố Yến cống hiến hết mình.
Hạ Tưởng tôn trọng nói, còn nắm tay hướng về phía Phó Tiên Phong, bộ dạng vừa tùy ý vừa nghiêm túc, dù thế nào cũng để mọi người thấy được Phó Tiên Phong có được sự tôn trọng lẫn cảm giác có khoảng cách của hắn.
Sắc mặt Phó Tiên Phong không thay đổi, gật gật đầu:
– Nói rất hay, nào qua đây, tôi chúc cậu một ly.
Hạ Tưởng vội vàng nâng ly:
– Không dám, không dám, để tôi chúc phó bí thư Phó một ly mới đúng.
Hai người ra hiệu một chút rồi ai uống hết ly rượu của người đấy, cuộc xã giao cũng kết thúc tại đây.
Qua sự thăm dò của Phó Tiên Phong, Hạ Tưởng cũng hiểu như đi guốc trong bụng y. Phó Tiên Phong nhắc tới hắn và quan hệ giữa hắn với không ít lãnh đạo của Thành phố Yến, thực ra là có ý ám chỉ sau khi y tới Thành phố Yến, sẽ tùy cơ hành động. Hạ Tưởng cũng thản nhiên đối đáp, bản thân đã điều tới cơ quan tỉnh ủy, cấp bậc cao của Phó Tiên Phong không phải là giả, nhưng y không phải là lãnh đạo trực tiếp của mình, nói cho cùng cũng không quản thúc được mình. Mà Hạ Tưởng cũng tin rằng, các mối quan hệ trong nội bộ Thành phố Yến rất rắc rối và phức tạp, cũng quá đủ để Phó Tiên Phong ứng phó một trận ra trò rồi.
Chờ Phó Tiên Phong đứng vững, khi có thời gian đối phó với chính bản thân mình, y cũng chưa hẳn đã được như ý. Chỗ khác khó nói, chứ tại thành phố Yến này, Hạ Tưởng vẫn còn tự tin đủ để bảo vệ bản thân mình.
Vô ý mà kết thù với nhà họ Phó, cũng không phải là ý định của Hạ Tưởng, nhưng một người không thể được hết thảy mọi người hoan nghênh. Hạ Tưởng nếu ngã cũng không sợ, hơn nữa giữa các gia tộc cũng khó có thể luôn luôn hòa hợp êm ấm, mỗi bên đều có điểm lợi hại để công kích, mỗi bên đều có ích lợi và xích mích, có thể dốc sức khai thác điểm mấu chốt để giải quyết vấn đề.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |