Nghĩ đến Hạ Tưởng ở Huyện An cũng được thuận buồm xuôi gió. Lý Đinh Sơn liền mỉm cười.
Tuy nhiên khác với việc Tống Triêu Độ và Lý Đinh Sơn ở trên hội nghị thường vụ hả lòng hả dạ, trên hội nghị thường vụ huyện uỷ huyện An, Hạ Tưởng lại gặp chút vấn đề. Bởi vì Phòng Ngọc Huy cầm đầu vài tên uỷ viên thường vụ, lại công kích đề nghị của hắn về “Sơn thuỷ tương liên – kết nối sơn thủy”.
Vì Hạ Tưởng hiện tại là Phó chủ tịch thường trực huyện. Thành uỷ chọn từ một vài phó chủ tịch huyện đề cử Phó chủ tịch huyện Đặng Tuấn Kiệt vào hội nghị thường vụ. Ngay từ đầu Hạ Tưởng cũng không chú ý tới Đặng Tuấn Kiệt, bởi vì cho tới nay thì Đặng Tuấn Kiệt dường như không có cá tính gì, mọi chuyện đều luôn hùa theo. Y thường xuyên cười tủm tỉm, tính tình tốt, là người nổi tiếng hiền lành trong những người làm công quyền. Không nghĩ tới, một khi đã vào hội nghị thường vụ, đột nhiên lại thay đổi thành người như vậy, sắc bén, hung hăng, hơn nữa còn rõ ràng là cùng đứng về phía Phòng Ngọc Huy!
Hoá ra, người trong quan trường mỗi người đều là diễn viên. Hạ Tưởng cảm thấy tiếc bởi vì tuy rằng người công kích hắn là do Phòng Ngọc Huy đứng đầu, nhưng phủ nhận toàn bộ vấn đề hắn đưa ra, và cố ý hạ thấp giá trị lại là Đặng Tuấn Kiệt.
Nói rằng khu du lịch Tam Thạch lại mở rộng, sẽ không có hiệu quả gì nổi bật, có thể nói cả về cả kinh phí đầu tư và sản xuất kém xa. Thời gian trước, Hạ Tưởng và Chủ tịch huyện Giang Thiên của huyện Cảnh tiếp xúc, nói chuyện quán triệt suy nghĩ về “Sơn thuỷ tương liên”. Giang Thiên vốn đã quá khổ sở với khó khăn vì lượng du khách không tăng trưởng của khu du lịch Tam Thuỷ, nghe thấy ý tưởng của Hạ Tưởng thì cảm thấy vô cùng hứng thú, còn đặc biệt báo cáo với bí thư huyện uỷ Nguỵ Thuận của huyện Cảnh. Nguỵ Thuận nghe xong cũng nói khả thi, đề nghị Giang Thiên cùng Hạ Tưởng giữ nguyên việc qua lại, sâu sắc tìm tòi học hỏi.
Sau khi cùng Giang Thiên thảo luận ra kết cấu ban đầu về ý đồ và tính chất, Hạ Tưởng liền quyết định đệ trình lên hội nghị thường vụ thảo luận. Hắn vốn tưởng rằng những trở ngại sẽ chủ yếu nằm ở huyện Cảnh, nhưng không ngờ chỉ sau ba ngày sau khi hội nghị thường vụ huyện Cảnh thảo luận mới thông qua, tại huyện An lại bị ách lại.
Phòng Ngọc Huy đưa ra ý kiến phản đối đầu tiên:
– Ý tưởng của Phó chủ tịch huyện Hạ thật là dũng cảm, hơn nữa lại có những cách tân rất trọng đại, tuy nhiên hơi có chút liều lĩnh và nguy hiểm. 50 km đường núi không dài nhưng chi phí thi công đường núi thì rất cao, nguy hiểm rất lớn, cần nguồn lực tài chính lớn. Tốt, những trắc trở này nếu Phó chủ tịch huyện Hạ có thể tận lực giải quyết thì hoàn toàn có thể thi công. Nếu không bù đắp được hiệu quả thì sao? Nếu như chỉ có du khách huyện An đi tới huyện Cảnh, mà du khách huyện Cảnh không tới huyện An, chúng ta chẳng phải là đem tiêu tiền của nhà nước ư? Chẳng phải là vì người khác mà phải sắm sanh áo quần? Ý tưởng không tồi, tuy nhiên chỉ có điều vẫn là lý tưởng chủ nghĩa thái quá.
Phòng Ngọc Huy nói ra thật khéo léo, Hạ Tưởng nghe xong chỉ thản nhiên cười, không phản bác. Nhưng ngay sau đó Đặng Tuấn Kiệt lại vội vã nhảy ra, không nể chút tình nào với Hạ Tưởng mà phản bác.
– Phó chủ tịch huyện Hạ, nghe xong ý kiến của anh, tôi muốn hỏi ngược lại anh một câu?
Đặng Tuấn Kiệt vẻ mặt thường tươi cười biến đâu mất không thấy, thay vào đó là một bộ mặt lạnh băng với cái vẻ vì công việc chung, khiến Hạ Tưởng hơi kinh hãi.
– Anh đưa ra việc hợp tác mở rộng kết hợp với huyện Cảnh, rốt cuộc là vì lo cho huyện An, hay là vì muốn lập chiến tích cho chủ tịch Giang của huyện Cảnh? Ai ai cũng đều biết rằng anh và chủ tịch huyện Giang quan hệ rất tốt, hơn nữa suy nghĩ của anh nghe giống như kể chuyện nghìn lẻ một đêm, không thể khiến cho người ta hoài nghi dụng tâm của anh!
Đặng Tuấn Kiệt nói xong, liếc nhìn kỹ ánh mặt và chuyển biến trên mặt Hạ Tưởng khiến Hạ Tưởng gần như không thể tin được. Hắn chính là phó chủ tịch huyện hay cười trước kia ư?
Lời nói Đặng Tuấn Kiệt gây ra tổn thương khá lớn, lời vừa nói ra khỏi miệng, ngoại trừ Phòng Ngọc Huy ra, gần như mọi uỷ viên thường vụ đang ngồi đều chấn động, vẻ mặt ngạc nhiên.
Hạ Tưởng là công thần của huyện An, cũng có rất nhiều lai lịch, hơn nữa hắn luôn luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người, chưa từng có gây xích mích, Đặng Tuấn Kiệt hôm nay chẳng những đột ngột chỉ trích, mà còn nghiêm khắc trong giọng nói, làm cho người ta không biết hắn ăn phải cái thuốc gì rồi.
Sau khi hơi có chút kinh ngạc qua đi, Hạ Tưởng lấy lại vẻ mặt trấn tĩnh mà nói:
– Phó Chủ tịch huyện Đặng, lời chỉ trích của anh ta không hề có căn cứ. Đừng nhìn quan điểm của anh ta vào cá nhân tôi mà suy đoán rồi vội vàng kết luận. Nếu như anh nói như vậy, chỉ cần là cứ cùng huyện khác kết hợp thì đều có ý đồ tư lợi, vậy về sau công việc của huyện An sẽ mở rộng triển khai ra sao?
Phản ứng của Hạ Tưởng cũng hợp tình hợp lý, không có điều gì thất thố.
Đặng Tuấn Kiệt lại vẫn dùng giọng nói không thân thiện tiếp tục:
– Cùng huyện khác kết hợp không có vấn đề gì, nhưng cùng huyện Cảnh kết hợp thì có chút vấn đề. Phó chủ tịch huyện Hạ, 50km đường núi không phải nói thích làm là làm, suy nghĩ của anh chẳng những hơi có phần ấu trĩ, vẫn còn giống như xây lâu đài trên cát, không có khả năng thực hiện. Tôi nghi ngờ ý định chân thực cũng như triển vọng bức tranh tươi đẹp tương lai. Sau đó kết hợp với huyện Cảnh cùng nhau đòi tiền từ thành phố. Chờ đến khi tiền từ thành phố rót xuống thì đã tới tết Maroc.
“Bộp” một tiếng, Mai Hiểu Lâm đập bàn một cái cả giận nói:
– Phó chủ tịch huyện Đặng, thảo luận các vấn đề trên hội nghị thường vụ chính là nhiệm vụ, đề nghị anh không được công kích cá nhân!
Khâu Tự Phong trừng mắt nhìn muốn nói một câu gì đó nhưng lại rút lại.
Chủ nhiệm Uỷ ban kỷ luật Xa Tiêu năm nay mới 41 tuổi, khuôn mặt tròn, mi mỏng, môi nhạt, hắn lắc đầu cười nói:
– Chủ nhiệm Phòng nói cũng có lý, từ xưa đến nay việc sửa đường đều là việc lớn, huống chi là đường núi. Thật quá khó khăn, thi công vài km chỉ vì một khu du lịch. Thực là hơi có một chút chuyện bé xé ra to. Tuy nhiên Phó chủ tịch huyện Đặng nói cũng hơi quá, đều là vì công việc, sao có thể nói phó chủ tịch huyện Hạ muốn lập công hộ chủ tịch huyện Giang được, quả thực là không nói thế được. Được rồi, mọi người không cần cãi vã, bàn việc đi. Cãi lộn thì sẽ không giải quyết được vấn đề. Tôi thì thấy đề nghị này không thích hợp.
Xa Tiêu cũng bỏ phiếu chống.
Hạ Tưởng nhìn Mai Hiểu Lâm liếc một cái, trong mắt hiện lên một chút ưu tư. Trong mắt Mai Hiểu Lâm có chút lửa giận, hiển nhiên cô đang tức giận, chỉ có điều là đang cố kiềm chế mà thôi.
Khâu Tự Phong day day trán, hắn trong lòng mơ hồ thoảng qua một chút bất an.
Trương Kiện lắc lắc đầu:
– Tôi không đồng ý với đề xuất của đồng chí Đặng Tuấn Kiệt. Đồng chí nói chuyện rất duy tâm, cũng rất võ đoán, không nên tuỳ tiện kết luận về người khác như vậy. Suy nghĩ của đồng chí Hạ Tưởng xuất phát điểm là tốt, mặc dù có chút vấn đề nhưng là một lòng vì kế hoạch lâu dài phát triển ngành du lịch của huyện An, không thể phản đối nhiệt tình công việc của đồng chí, có phải không?
Hắn liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, trên mặt hơi có chút áy náy.
– Tuy nhiên nói như vậy, nhưng Sơn thuỷ tương liên kế vẫn không hợp lý, tôi cảm thấy không khả thi.
Trương Kiện cũng là thái độ không đồng ý.
Hạ Tưởng trong lòng càng ngày càng nặng trĩu, trải qua một loạt việc điều chỉnh nhân sự, hắn bỗng nhiên phát hiện không biết từ khi nào uỷ viên thường vụ huyện An lại lần nữa hình thành một phe mới. Vài uỷ viên thường vụ mới vào từ Đặng Tuấn Kiệt đến Xa Tiêu, đến Trương Kiện không ngờ tự nhiên bị lôi kéo về phía Phòng Ngọc Huy.
Thế lực của Phòng Ngọc Huy đúng là không thể coi thường được.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Vĩnh Chi vẫn vì quan hệ với Phương Tiến Giang, kiến quyết đứng về phía Hạ Tưởng. Cô lên tiếng phát biểu:
– Ý kiến của đồng chí Hạ Tưởng tuy rằng là hơi cao một chút, nhưng là xét về mặt lâu dài, cũng rất sâu sắc. Có thể đưa ưu thế vượt trội của tài nguyên thiên nhiên của huyện An với huyện Cảnh để cùng chung hưởng. Sau khi đường núi làm xong, chắc chắn có thể xúc tiến giao lưu du lịch giữa hai huyện. Nếu bởi vì đường núi lưu thông mà mang đến nhiều du khách, không đến ba năm có thể thu hồi được chi phí đầu tư rồi.
Vinh Chi bỏ phiếu tán thành.
Bí thư đảng uỷ công an Bình Cát nói rất đơn giản nhưng rõ ràng:
– Tôi đồng ý với đề nghị của đồng chí Hạ Tưởng. Nên dũng cảm thực hiện thì mới có thể tiến lên được. Tôi chỉ nói một câu thôi. Đồng chí Hạ Tưởng làm vì góp phần vào việc phát triển kinh tế của huyện An đã đưa ra rất nhiều cống hiến nổi trội. Tất cả các dự án mà đồng chí đưa ra đều không hề có dự án nào không thành công. Ý kiến của tôi đã hết!
Mặc dù có vài người ủng hộ mạnh mẽ, nhưng sau đó ban Tuyên giáo Lạc Văn Tài bỏ phiếu trắng, trưởng ban chỉ huy Quân sự Khổng Kiếm, chánh văn phòng huyện uỷ Thái Nghị cùng Bí thư đảng uỷ xã Tam Thạch Đoạn Đại Khả đều nhao nhao tỏ vẻ không tán thành, đều nói là ý tưởng của Hạ Tưởng không có hiệu quả, triển vọng tương lại cũng không khả quan.
Trong nhất thời, Hạ Tưởng dường như lâm vào tỉnh cảnh bốn bề thọ địch.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |